Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 353: Tiểu quỷ chết non




Trò đếm số này làm tôi khẩn trương chết đi được, lại vẫn phải đếm nối tiếp. Số đếm ngày càng nhiều lên, mà tôi lại dần nghe được con số tôi đếm ra tới lệch với Trường Sinh tới hai số, mà giọng đếm nối tiếp tôi nghe như thiếu niên chưa vỡ giọng. Đã thế người này còn cố ý chen ngay vào khi tôi đếm nối tiếp Trường Sinh rồi định vỗ tay.

Có lẽ mục đích cậu ta đếm chen vào là để Trường Sinh nghe được giọng tôi rồi thì tưởng mình không cần vỗ tay nữa. Kết quả là cậu ta lại đếm tiếp, khiến con số Trường Sinh đang đếm bị lệch đi.

Chơi thế này có hơi xấu tính, nhưng tôi chỉ cảm thấy lưng mướt mồ hôi lạnh.

Đùa cái gì không biết?

Chẳng lẽ không người nào khác phát hiện hả?

Nghĩ như vậy, tôi không ngừng nhón mũi chân nhìn về phía trước, vẫn chỉ có mấy người chúng tôi, nhưng từ chỗ Đại Hồng đến tôi chỉ cách ba người, vậy mà ở giữa còn hơn mười người đếm thành tiếng.

Tôi đưa tay ra sau choàng vai Tuyết Nữ, vô cùng nghiêm túc nghe cô ấy đếm tiếp.

Nhưng chờ Tuyết Nữ đếm rồi, bên tai tôi lại có giọng nói đếm tranh lượt của tôi, còn không ngừng giục tôi nhanh lên, nhanh nhanh lên.

Từ xưa đến giờ tôi vẫn luôn tự hào vì không cần mượn dùng bất cứ ngoại vật gì mà vẫn có thể nhìn thấy những thứ kia. Nhưng hiện tại, rõ ràng âm thanh ấy vang lên ngay bên tai mà tôi lại không nhìn thấy gì cả.

Tôi chỉ có thể thở hắt ra một hơi, duỗi tay xòe ra chín lá thần hỏa phù, chia cho mỗi người bên cạnh một lá: “Chúng ta chơi lộ tuyến cao cấp một chút, đến lượt ai đếm thì người ấy châm thần hỏa phù cháy, như vậy mới thấy được là ai đang đếm chứ.”

Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ là mấy người chúng tôi có thần hỏa phù, mà vài thứ kia thì không có, như vậy chúng nó cũng không thể điểm số nữa.

Nào biết tôi vừa nói xong thì thần hỏa phù của tôi bất chợt rơi xuống đất, vài cành cây khô dưới đất lập tức cháy bùng lên.

“Mau dập lửa!” Trường Sinh vội vàng kéo tôi về phía trước, đánh một pháp ấn về phía bên cạnh người tôi.

“A! Bốn trăm bảy mươi tám!”

Pháp ấn của Trường Sinh đi qua, vậy mà còn có âm thanh vui vẻ cao giọng đếm số tiếp theo.

Tôi không ngờ thứ này ham chơi đến thế, dẫm thẳng lên thần hỏa phù rơi xuống đất để dập lửa, sau đó đánh một chưởng tâm lôi về phía âm thanh phát ra.

“Trói!”

Vương Uyển Nhu ở sau cùng cũng trầm giọng quát một tiếng, một luồng ánh sáng trắng bên trong quạt xếp nhoáng lên mà qua; Nguyên Thần Tịch và sư thúc cũng không chịu lạc hậu, từng người lần lượt xuất chiêu.

“Đếm tiếp đi! Ai không đếm phải hát nhé! Hát nhanh lên!”

Đang lúc chúng tôi ra tay mà còn nghe được vài tiếng vỗ tay lác đác xen lẫn với tiếng hò hét ồn ào.

Sau khi tôi đánh chưởng tâm lôi ra, lại nghe được giọng nói vừa rồi ủ rũ nói: “Tôi đếm sai rồi à?”

“Thu!” Lúc này Vương Uyển Nhu còn chẳng buồn nhìn lại, nắm quạt xếp dùng lực quạt mạnh

Nhưng cô ấy quạt cũng không có tác dụng nửa phần. Nửa đêm núi sâu, tiếng giục phạt hát xen lẫn với tiếng báo số loạn xì ngầu, thậm chí xen lẫn một ít tiếng cười ha hả của già trẻ lớn bé, thiếu nam thiếu nữ gì đó, rợn hết cả người.

“Chiêu!”

Đại Hồng cũng mặc kệ mấy thứ này là cái gì, mặt nạ vừa ra, lập tức nghe được vài tiếng thét chói tai, sau đó cây trong rừng như phát điên ùa hết về phía chúng tôi.

“Đậu má! Còn nhận ông tổ chúng mày không hả!” Đầu bếp Ngụy hướng tới gào vào mặt đám cây cối một câu, sau đó mạnh mẽ vung tay, cho mỗi cây một tát.



“Xào xạc!”

Đám cây cối vốn đang chạy ùa về phía chúng tôi bị Ngụy Trù Tử rống thì vội vàng rụt trở lại, chỉ dư những âm thanh thét chói tai văng vẳng vọng đi vọng lại giữa rừng.

“Có thấy gì không?” Sư thúc vội kéo tôi đến giữa Trường Sinh và mình, trầm giọng nói: “Không phải trước nay mắt con tốt lắm à?”

Tôi cười khổ lắc đầu. Nực cười là lần này mắt tôi cũng không dùng được, chẳng nhìn thấy gì, càng đừng nói là xác định thứ kia ở nơi nào.

“Là tiểu quỷ trong núi.” Vương Uyển Nhu đi sau cùng bất đắc dĩ gấp quạt xếp lại, nhìn sư thúc đằng trước nói: “Sao tự nhiên ông lại nghĩ đến việc chơi trò này thế? Ông không nghe câu Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó nhằn à?”

Lúc này, hai bên đường Đại Hồng mở ra còn xen lẫn vài tiếng vỗ tay hoặc tiếng cười ha hả, hình như còn đang giục chúng tôi tiếp tục đếm số, hoặc là người nào đếm sai phải hát.

“Có phải tôi đâu!” Sư thúc cực kỳ vô tội nhìn Vương Uyển Nhu, nắm mấy lá định hồn phù nói tiếp: “Đêm hôm khuya khoắt, tôi còn muốn đi tìm lão bất tử mà. Đến đường còn không nhìn rõ đây này, hơi sức đâu mà nghĩ ra trò chơi cơ chứ? Có thời gian chơi thì thà nghỉ ngơi một lúc chả khỏe hơn à?”

Tôi vừa nghe sư thúc nói xong thì đáy mắt lóe qua một tia dự cảm bất hảo. Tôi nhìn Trường Sinh chằm chằm: “Vừa rồi anh nghe thấy người nào đề nghị chơi trò này?”

“Không phải cô à?” Trường Sinh không hiểu ra sao trừng tôi một cái, chỉ vào tôi nói thêm: “Tôi rõ ràng nghe được giọng của cô, nói là chúng ta chơi một trò chơi cho tỉnh táo mà?”

“Tôi?” Tôi chỉ vào chóp mũi của chính mình. Rõ ràng tôi nghe được sư thúc đề nghị mà?

Lúc này, Đại Hồng cũng dừng bước, nặng nề nhìn tôi: “Tôi cũng nghe được là cô nói.”

“Nhưng tôi nghe thấy người đi ngay trước tôi nói mà!” Đầu bếp Ngụy nghe vậy cũng nóng nảy giữ chặt Đại Hồng, cẩn trọng nói: “Tôi nghe cô đi đằng trước ta nói: “Buồn ngủ quá, chúng ta chơi trò đếm số đi’.”

“Không đúng!” Tuyết Nữ lập tức nhảy ra, chỉ vào Ngụy Trù Tử: “Không phải chị gái xinh đẹp, là anh Lãnh kia nói ra!”

Tuyết Nữ vừa nói xong, mọi người đều nhìn nhau nặng nề, đến tận lúc này mới phát hiện rất có khả năng trò chơi này không phải do ai trong số chúng tôi khơi mào. Từ lúc bắt đầu đã có kẻ ăn gian rồi.

“Ê! Đến cô đấy, đếm tiếp đi!”

Chúng tiểu quỷ hai bên đường còn đang kêu gào, giọng nói luyện tập đến chỉnh tề đồng loạt, còn vừa kêu vừa vỗ tay, cứ như chơi đến say sưa mê mải.

Tôi nhìn thoáng qua Đại Hồng ở đằng trước, vẫy tay với Trường Sinh, sau đó bất chợt sải một bước dài đến chỗ bụi cây sâu tới nửa người cạnh đó, lớn giọng hô: “Một!”

Tôi vừa nói xong đã vội vàng nhìn chằm chằm những người khác, thấy không ai trong số họ lên tiếng, đám tiểu quỷ cũng như ngượng ngùng không nối tiếp.

Nhưng một lúc lâu sau, một giọng nói thỏ thẻ vang lên: “Hai!”

“Chiêu!”

Vừa nghe âm thanh nọ, Vương Uyển Nhu lập tức vung quạt xếp, mà sư thúc cũng cùng lúc dán lên một lá định hồn phù dán.

“Á!”

Chỉ thấy một tiểu quỷ lại có thể tránh khỏi quạt xếp của Vương Uyển Nhu, sau lưng còn bị dán định hồn phù của sư thúc mà đã sải chân chạy thẳng vào rừng.

“Ba!”

Tôi nhìn sư thúc đuổi theo tiểu quỷ kia thì lập tức ngửa đầu, đếm thêm mấy số.



Bởi vì có một tiểu quỷ chạy thoát, tôi cũng không xác định tiểu quỷ khác có còn ở đây không nhưng tôi cứ đếm thử xem, không có cũng chẳng sao, chỉ cần chúng tôi bắt được một con là có thể hiểu rõ chuyện này là thế nào.

“Bốn!” Một âm thanh trong trẻo nhanh chóng đếm tiếp, sau đó dù không ai xuống tay với mình mà nó cũng sải chân vừa chạy vừa hô to:

“Đến đuổi em đi! Mấy người đến đuổi em đi! Mấy người nhìn thấy em à? Đến mà đuổi này!”

Được lắm!

Tôi nghe tiếng hét này là biết chơi xong rồi. Đám tiểu quỷ này không phải loại bình thường, mà là vài đứa trẻ chết non, sau đó hóa thành tiểu quỷ.

Ở nông thôn, trẻ con chưa thành niên đã chết non thì không được vào hồn sơn, cũng không được chôn ở nơi đông người hoặc là ven đường, phải chôn vào sâu trong núi. Nghe nói làm vậy có thể được Sơn Thần che chở.

Có vẻ như nơi chúng tôi đi qua lần này chính là mộ trẻ con chết non dạng như vậy. Chẳng qua chúng tôi không phát hiện ra, thế nên mới gặp chuyện này.

Nhưng nếu đã biết là thứ gì thì đơn giản rồi. Tôi dẫn phược linh phù trong balo ra bay về bốn phía, sau đó kết hợp chú ngữ, thoáng cái đã có thể trói linh thể của đám tiểu quỷ lại trung gian.

“Ha ha! Ha ha!”

Đám tiểu quỷ này bị tôi trói lại mà vẫn cười ha hả trong phù trận, cứ như đây chỉ là một trò chơi thú vị.

“Phải làm thế nào bây giờ?” Tôi nhìn đám tiểu quỷ đâm loạn trong phù trận, nghe những tiếng kêu gọi chơi cùng vui sướng kia, thật sự không phải biết xử lý mấy vật nhỏ này như thế nào.

Nhớ khí trước, chúng tôi cũng từng gặp em gái nhỏ và em trai nhỏ tộc Miêu biết song ngữ Miêu – Hán trong Cổ Lâm. Nhưng sau đó phát hiện đám tiểu quỷ đó đều bị sư công dạy dỗ, thế nên cũng không nghĩ nhiều.

Thậm chí Ngụy Yến còn diệt sạch đám tiểu quỷ kia, đưa chúng xuống địa phủ đi đầu thai, nhưng hai chuyện này không giống nhau.

Đám tiểu quỷ này có thể kháng được quạt xếp của Vương Uyển Nhu, còn chẳng sợ định hồn phù của sư thúc. Khó nhất chính là nếu tôi không dùng phù thì không cách nào nhìn thấy đám linh thể này.

Không biết là do mắt tôi bị làm sao hay đám tiểu quỷ này khác với những linh thể khác?

“Đến đây!” Tôi đang nghĩ ngợi, sư thúc đã đi tới, dùng một tay xách một tiểu quỷ ăn mặc rách nát đến mức không che nổi mông. Sư thúc ném thẳng nó vào phù trận: “Tiểu quỷ này buồn cười lắm. Âm trạch của nó ở ngay trước mặt có một đoạn ngắn, nó còn muốn dùng huyễn thuật dụ ta đi vào, lại không tưởng được mấy người chúng ta đều biết huyễn thuật.”

“Chít! Chít!”

Hai con sơn mị trên vai Tuyết Nữ lập tức kêu to hai tiếng, rung râu trợn mắt trừng tiểu quỷ kia.

“Hừ!” Chắc tiểu quỷ này bị sư thúc cho một bài học, xoay mông trần ngồi xuống bụi cây: “Tự bọn tôi cũng chơi được!”

“Mấy đứa có nhìn thấy một cô bé dẫn hai cụ già đi ngang qua đây không? Nếu thấy thì chị bày cho mấy đứa trò này còn hay hơn!” Tôi cho rằng mấy tiểu quỷ này cũng không có ác ý gì, lập tức hơi khom lưng nhìn tiểu quỷ duy nhất tôi nhìn thấy, cầm di động chỉ vào Bàn Nữu hỏi thăm.

Tiểu quỷ kia lại hoàn toàn ngó lơ tôi, một nữ tiểu quỷ không biết mấy tuổi ở cạnh đó đang liên miệng đề xuất ý kiến với tiểu quỷ mà tôi nhìn thấy, nói chúng tôi lừa bọn nó.

“Cho này! Chị tôi muốn mấy cậu nói thì mấy cậu nói đi!” Tiểu Bạch chợt lục ra một túi kẹo chocolate to từ balo nhỏ của mình ra, nhét vào lòng tiểu quỷ kia: “Chị tôi hỏi gì thì cậu nói cái đó đi, đừng có ra vẻ.”

“Ây gu!” Sư thúc nghe kiểu ăn nói xã hội đen của Tiểu Bạch thì nhướng mày, dài giọng cười trêu.

Tiểu Bạch dương cổ, ra vẻ ngầu kinh khủng khiếp, chẳng qua cổ lại hồng hồng.

Tiểu quỷ bên này có kẹo thì lập tức chia nhau, ăn chóp chép.

Tiểu quỷ tôi nhìn thấy liếc di động của tôi: “Mấy người này đi nhanh lắm, cả người đều đang chảy máu. Nhưng hình như máu của chị ta vừa chảy ra tới đã biến mất tăm!”