Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 12




Gió đêm thổi nhẹ làn váy của tôi, qua một hồi lâu, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao cậu vẫn ở đây?”

Lúc tiễn A Phân, mấy người ở ký túc xá của Trang Tự cũng đến, tôicũng không để ý lắm đến sự hiện diện của anh, nhưng sao anh cũng khônglên xe?

Mắt anh hơi sáng lên, “Tôi đứng cùng phía với cậu, cậu không lên xe được, tôi đương nhiên cũng không thể.”

Lời này nghe giống như đang chỉ trích tôi, tôi nghĩ lại ngay trước đó bị người ta từ các phía chen lấn, cảnh tượng thảm thương thế nào, không khỏi thấy chút ngượng, “Xin lỗi”.

“Cậu hẳn là nên nói cám ơn.”

Giọng của anh có phần hơi nhỏ, tôi lại nghe rất rõ, có chút mạc danhkỳ diệu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tôi hỏi: “Mọi người đâu?”

“Không biết.”, anh dừng một chút rồi mới trả lời gọn gàng, thực ra lại có vẻ như khó chịu.

Chỉ là làm anh không đuổi kịp xe buýt thôi, cũng chẳng phải tội áctày trời gì mà. Tôi đang muốn tùy tiện nói gì đó sau đó mỗi người đi một ngả, trong tay anh lại có tiếng gì đó vang lên.

Anh lấy ra điện thoại di động, nhìn cái tên đang sáng nhấp nháy trên màn hình, sau đó mới nghe máy.

“A lô” .

. . . .

“Tôi không đến được” .

Đối phương chắc là hỏi anh đang ở đâu, như vậy, là điện thoại củaDung Dung sao? Tôi còn đang suy đoán, lại đột nhiên nghe anh nói: “Tôiđang ở cùng Nhiếp Hi Quang.”

Tim tôi nhảy lên.

Cuộc nói chuyện của anh cũng kết thúc, nói một tiếng “được” rồi nhấn tắt cuộc gọi.

“Điện thoại của bạn à?”, tôi dò đoán, không phải đúng ra anh sẽ không nói tôi đang ở cùng anh sao.

Anh nhìn tôi thật sâu, nói: “Là Dung Dung”.

Tôi nhất thời á khẩu không nói được, một lát mới hỏi: “Cô ấy nói gì?” .

“Các cô ấy đã lên xe buýt rồi, bảo chúng ta bắt xe về.”

“. . . Vậy thì bắt xe”.

Anh gật đầu.

Tôi sờ sờ túi tiền, mới nhớ đến lúc tiễn A Phân đến trạm xe lửa chỉdo đúng lúc keo kiệt, tôi cũng chẳng mang tiền theo, ngay cả tiền xu đixe của do Tiểu Phượng đưa cho, còn chưa thấy có chút xấu hổ mà nói: “Tôi không có tiền, cậu có không?”

Anh nhìn về phía tôi, chắc là do trời tối, đôi mắt anh có vẻ sâuthẳm. An him lặng, giống như tự hỏi bản thân mình có tiền không, sau đónói: “Tôi cũng không có”.

“A?” Tôi không nhịn được mà mắt trợn tròn: “Vậy làm sao bây giờ?” .

Anh lại nhìn tôi một cái, bước trước: “Đi bộ”.

Tôi còn đứng ở tại chỗ, anh đi một đoạn, dừng bước, xoay người từ xaxa nhìn tôi, cũng không nói gì, vẫn trầm mặc. Tôi nhấp môi dưới, bắt đầu bước theo.

Tôi không nghĩ tới, sau khi nhiều chuyện xảy ra như vậy, trong mộtbuổi tối, chúng tôi còn có thể cùng nhau bước đi giữa đường lớn trốngtrải này.

Chỉ là bước đi, cả hai cũng không nói chuyện với nhau, nhưng lạikhiến tôi liên tục không yên, cuối cùng phải bắt đầu đếm bước chân củamình, để bộ não đỡ phải không có việc làm, suy nghĩ lung tung.

Đếm hết N số, lại bắt đầu đếm ngược lại, đột nhiên nghe tiếng TrangTự, trong gió đêm nghe có chút trống trải: “Cậu không phải dùng bài luận văn của tôi.”

Anh nói một cậu, số đếm thầm của tôi bị rối, ngừng rồi nói: “Ừm, như vậy dù sao cũng không hay.”

Tôi cho rằng nói như vậy, câu chuyện sẽ dừng lại ở đây, ai biết anh lại cố chấp hỏi tiếp: “Không hay thế nào?”.

Tôi cứng họng, lẽ nào muốn tôi nói, bởi vì luận văn này anh vì Dung Dung mới viết, nên tôi mới nghĩ là không hay?

“. . . Dù sao cũng là do cậu viết.” .

“Phải không? Cái tôi làm cậu sẽ không dùng?”, giọng điệu anh có chútnghi ngờ, “Năm thứ ba đó, chúng ta mới quen biết chưa bao lâu, cậu đãhỏi muốn mượn bản luận văn chuyên ngành của tôi để tham khảo. . .”

Lần đó anh cũng đâu đưa cho tôi, trong lòng tôi có chút cay đắng thầm trả lời, hơn nữa lần đó thật ra tôi đã viết lung tung được rồi, chỉ làmuốn tìm lí do để dò lại với bài của anh mà thôi.

“. . . Cậu cứ xem như tôi có tiến bộ về suy nghĩ đi.”

Tôi không hề nghĩ sẽ nói chuyện quá khứ, mỗi một chi tiết khi nghĩđến đều thấy thật ngu ngốc, làm tôi hận không thể hủy thi diệt tích [1]. May là, chỉ có hai người tôi và anh biết chuyện này.

Chỉ là, hay cả Dung Dung cũng biết? Lúc bọn họ ở cùng nhau, anh liệucó nói về tôi, đem lời tôi nói kể lại với Dung Dung, nhận được nụ cườitrách móc từ cô.

Ý nghĩ này thật đáng sợ, quả thật làm người ta muốn tẩu hỏa nhập ma.Tôi có chút không muốn đi cùng anh, đêm yên tĩnh như vậy, đường lớntrống trải như vậy, một chút cũng không phù hợp cho hai người chúng tôithế này.

Bước chân tôi chậm lại.

“Cậu đi trước đi”, tôi nói, “Tôi đi không nổi, cậu không cần chờ tôi.”

Anh đứng lại, cau mày nhìn tôi, “Cậu. . . rốt cuộc từ bé được nuông chiều đến thế nào.”

. . . Tôi chỉ là tùy tiện tìm một cái cớ thôi mà. . .

Ánh mắt anh rơi vào chân tôi, vùng xung quanh chân mày nhíu chặt thểhiện việc kịch liệt không ủng hộ. “Cậu sao lại mang loại giày này đi rangoài, chỉ lo đẹp, một chút cũng không. . .”

Anh chắc là phát hiện ngữ khí bản thân không thích hợp lắm, bỗng nhiên dừng lại.

Tôi cuối đầu nhìn đôi giày cao gót vô tội của mình, kiềm không đượcvì nó mà giải oan: “Tôi không nghĩ là hôm nay phải đi bộ, chưa kể đôinày đang rất nổi, thịnh hành trong năm nay đó, trong phòng tôi ai cũngcó một đôi cũng không ngoa đâu.”

Hơn nữa nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay Dung Dung cũng mang một đôigiống thế này. Quả nhiên, đôi với một người không thuận mắt thì cô ấy có mang giày gì, đều có thể không phù hợp.

“Vậy sao?, anh yên lặng một lúc, “Tôi không để ý.” .

Tôi trầm mặc một chút, hỏi: “Trang Tự, cậu có phải rất không thích nhìn thấy tôi?”

“Nghĩ rằng tôi rất không cầu tiến rất lười nhác. . .”

Lại còn được nuông chiều từ bé? .

Mấy chữ sau tôi không nói ra, thế nào cũng nghĩ rằng như thế với bảnthân không công bằng. Khi còn bé ba mẹ đi làm, tôi cũng bị ném ở lại nhà bà ở vùng nông thôn khá lâu, không phải cũng được dạy dỗ tốt sao, bâygiờ cùng lắm chỉ là chân tay không hoạt động được thôi mà. . . vậy màanh lại xem tôi như được nuông chiều từ bé sao.

“Đúng vậy.”, anh không chút do dự trả lời khi tôi đang hỏi giữa chừng.

. . . Anh vẫn đúng là. chưa bao giờ chừa cho tôi chút mặt mũi nào.

Tôi nhịn không được nói: “Như thế này cũng có gì không tốt chứ? Aicũng phải nhất định có mục tiêu gì gì đó sao? Bản thân thấy hài lòng,lại không cản trở người khác thì tốt rồi, sao phải luôn muốn nhiều nhưthế?”

Anh trầm mặc nghe, không nói gì cả. Anh tất nhiên sẽ không có suynghĩ giống tôi. Anh là loại người rất có mục tiêu, nhất định phải làmđược các chuyện. Tôi cũng không biết vì sao muốn nói cho anh nghe nhữngchuyện này, hoặc là chỉ muốn giải thích cho anh, có thể tôi nhàn nhã,nhưng đây là bản tính trời sinh mà, tôi thích những ngày như thế, cũngđâu có gì sai.

[1] hủy thi diệt tích: hiểu nôm na là giết người giấu mất xác, tức là muốn xóa hết các chuyện lúc trước

Tôi nghĩ đến gần đây Khương Duệ có làm một câu trắc nghiệm, về việcăn quả nho to hay quả nho nhỏ trước. “Có một câu hỏi trắc nghiệm, hỏibạn nếu muốn ăn nho, thì ăn quả to hay quả nhỏ trước. Tôi sẽ là loạingười ăn quả to trước. Nếu ăn quả nhỏ trước, không chừng sẽ không muốnăn quả to nữa đúng không? Nếu bây giờ có thể hạnh phúc, tại sao lại phải để dành chứ.”

Anh nhẹ nhàng nói: “Nếu như từ trước đến nay chưa hề có quả to thì sao?” .

“A. . .” .

Tôi sửng sốt, nhớ đến gia cảnh của anh, đáy lòng chua xót mãnh liệt, chưa từng nghĩ bản thân có thể vô tích sự như lúc này.

“Không, đã từng có”, anh lại đột nhiên nói, “Chỉ là quả nho to duy nhất kia bị tôi làm cho nổi giận mà chạy mất rồi.”

Bị anh làm cho nổi giận chạy mất. . . là Dung Dung sao? Tôi nghĩ đến, mấy lần tiệc tùng gần đây, bọn họ cũng không ngồi cùng một chỗ, nóichuyện cũng không nhiều lắm. . .

Trong đầu hiện lên hình ảnh Dung Dung từ thon thả biến thành một quảnho tròn vo, tôi không nhịn được mà thấy buồn cười, nhưng thấy anh đangnghiêm túc như vậy, tôi cũng không thể mất lịch sự mà bật cười, chỉ nói: “Cô ấy sẽ quay về thôi.”

“Thật vậy chăng?”.

Trang Tự nghiêm túc hỏi, khiến tôi có cảm giác như đáp án của tôi rất quan trọng. Nhưng mà, tôi cũng không phải là Dung Dung.

Nhưng mà anh như là rất muốn khẳng định đáp án khiến tôi không tự chủ mà gật đầu, hoặc là anh chỉ cần người ngoài an ủi một câu thôi.

“Thực sự.”, tôi vô cùng nghiêm túc nói.

Anh không nói nữa, chỉ là nhoẻn miệng cười, dường như đột nhiên yên tâm.

Trong trí nhớ của tôi, anh chưa bao giờ cười như thế. Phảng phất nhưsương mù dày đặc tan hết, mây trôi trăng hiện. Tôi bị nụ cười của anhlàm cho tinh thần rúng động, hồi hồn rồi lại thấy như bị mất thêm mộtlần nữa.

Nụ cười đó không dành cho tôi, tương lai tôi cũng sẽ không được thấynữa. Tôi bị điều đó bất ngờ giáng một đòn mà trở nên thất vọng, chợt gọi tên anh. “Trang Tự!”.

Trong mắt anh vẫn còn mang theo ý cười. “Sao?”

Thoáng chốc tôi nghĩ nói gì đó, xem như nỗ lực cuối cùng, nhưng lạinghĩ đến, cố gắng lần cuối, không phải đã làm rất nhiều lần trước đâysao?

Hơn nữa, khi đó tôi là không biết anh và Dung Dung hai người có ý với nhau, thế nào cũng phải rút lui mới đúng mà.

“Không có gì, tùy tiện gọi thôi. . .” .

Anh không chớp mắt nhìn tôi, giống như tôi cần phải nói gì đó.

“Thực sự là tùy tiện gọi à. . .” .

Trong mắt anh hình như mang một ít thất vọng, trong lòng tôi hỗn loạn nghi hoặc, lại nghĩ anh chắc chỉ nghĩ tôi đang chán quá, có hơi khóchịu.

Yên lặng một lúc, anh dời ánh mắt, “Đi lên phía trước một đoạn hình như có nơi bán giày, cậu đi đổi giày xem.”

Khuya khoắt thế này còn có cửa hàng mở cửa sao? Nhưng mà cũng vô dụng thôi.

“Tôi không có tiền mà”, tôi nhắc nhở anh, “Cậu không phải cũng không có tiền sao?”

Anh hình như bị nghẹn.

“Cứ đi thế này thôi, cũng không phải do giày.”. Tôi nói.

Sau đó chúng tôi không nói gì thêm nữa, một đường không nhanh khôngchậm đi về phía trước. Đến trường, đến cổng rẽ vào khu ký túc xa, tôinói một câu đã chuẩn bị từ trước, “Tạm biệt”.

Tôi đang gắng sức bước đi trước, không ngờ lại nghe thấy anh nói: “Tôi tiễn cậu đến dưới lầu.”

“Không. . .”, tôi muốn nói không cần, nhưng vừa ngẩng đầu, thấy vẻmặt anh trong bóng đêm, nhu hòa lưu luyến. Vì vậy, một câu nói được nuốt trở lại vào trong.

Vẻ mặt như thế, không nên ngay giờ khắc này dành cho tôi, hay là,biết đâu không phải vì tiễn tôi? Có khi nào Dung Dung đang chờ anh dướilầu?

Tôi cần gì phải tự mình đa tình mà cự tuyệt. Vì thế không nói gì nữa, tôi trầm mặc đi về hướng ký túc xá, nhanh chóng đến nơi, tôi không kềmđược hướng nhìn về phía dưới lầu, xem có phải như tôi nghĩ, Dung Dungđang chờ không.

Dưới lầu một mảnh yên tĩnh vắng vẻ.

Tôi hơi không ngờ đến, nhưng cũng không quá cao hứng.

Tôi quả thực đã hy vọng Dung Dung chờ sẵn ở nơi đó, như vậy tôi sẽ có thể nhanh chóng gọn gẽ đi lên lầu, để bọn họ lại phía sau, không giốngnhư bây giờ, mặt khác lại nghĩ, chúng tôi lại có thể ở cùng nhau thêmvài phút.

Đáng thương đến thế nào chứ.

Vả lại, còn muốn nói thêm một tiếng “tạm biệt”.

Lần này thực sự nếu gặp, sẽ không còn đoạn đường nào để anh và tôi cùng đi nữa.

Chúng tôi không ai bảo ai mà cùng lúc dừng lại ở trước cửa ký túc xá.

Trong một lúc chúng tôi không ai nói gì, tôi mất đi thẳng thắn khinói tạm biệt lúc nãy. Hay là do sức lực chỉ có thể đủ để nói một lần.

Tôi bước lên cầu thang, kiềm không được xoay người lại.

“Trang Tự.”

“Ừm?”, anh vẫn chưa đi, đứng phía dưới cầu thang, nghe thế thì ngẩngđầu nhìn tôi. Từ trước đến nay tôi chưa hề nhìn anh từ góc độ này, nêncũng chưa bao giờ biết, dáng anh lúc hơi ngước lên, thì là là đẹp mắtnhư thế.

Bị tâm trạng phấn khởi không hiểu rõ được thúc đẩy, tôi không cầnnghĩ ngợi gì mà nói: “Tóc của cậu nếu ngắn đi một chút sẽ càng đẹp hơn.”

Tốt nhất là mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh. . .

Giống như hôm đó tôi đến nhà cậu ăn cơm, nghe tiếng gõ cửa, chạy ra mở cửa như thấy một nam sinh như thế.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà của Khương tiên sinh không? Tôi là Trang Tự.”. Cậu sinh viên kia nho nhã lễ độ hỏi.

Sau đó tôi hơi giật mình nhìn cậu: “Trang Tự?” .

Cậu rất bình tĩnh chậm rãi trả lời: “Đúng vậy.”

Tôi giật mình, hình như một khắc đó tất cả đều hiện ra trước mắt.

“Còn gì không?”, anh lại không mất kiên nhẫn, vô cùng điềm tĩnh hỏi tôi.

“Không còn.”, Tôi cúi đầu.

Hai người trong lúc đó vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn không còn chủ đềgì để nói nữa, tôi hẳn là phải lên lầu rồi, nhưng mà tôi luyến tiếc,những lúc như thế này về sau sẽ không còn nữa.

Nếu như đêm tối vĩnh viễn không biến mất thì thật tốt.

Nếu như sao vĩnh viễn không lặn thì thật tốt.

Nếu như anh có thể cùng tôi đứng mãi ở đây thì thật tốt.

Nhưng là không có nếu như, không có nữa, hôm nay phải dừng lại.

Rõ ràng là thời khắc ly biệt, nhưng tôi lại vĩnh viễn không biết hàilòng, mặt dày đứng yên không chào tạm biệt, yên lặng. Anh cũng khôngnói, cũng đứng yên như tôi.

Thế nhưng, kéo dài thời khắc này, có thể kéo dài được bao lâu? Tôi thở thật sâu, nhìn về phía anh.

“Tôi lên đây.” .

Tôi lên trên lầu, nhìn anh từ cửa số tầng hai, anh đã rời khỏi tầmmắt của tôi. Tại khi bóng anh đã bị cây cao che mất, tôi đột nhiên không khống chế được lớn tiếng gọi tên anh.

“Trang Tự.”

Anh dừng bước, quay đầu lại.

Anh đã bước xa rồi, nên tôi không thấy rõ được vẻ mặt của anh, cho nên, anh cũng không nhìn thấy được tôi.

Vì vậy tôi không hề kiềm chế mà thoải mái rơi lệ, cố sức hướng anh vẫy tay.

Tạm biệt nhé, Trang Tự!

Tôi thích anh thì vẫn thích anh, nhưng trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng thế này.

Biết được anh vẫn đang ở nơi nào đó là tốt rồi, Trang Tự.

Sau đó, từ nay về sau, không thích nữa, trời cao biển rộng.

Những ngày tháng đại học kết thúc.

—— buổi tối hôm đó chúng tôi chia tay, một người nghĩ về chia ly, một người nghĩ đến tương lai.