Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 40




Tôi đã có một quyết định rất khó khăn.

—— tôi phải quay về bộ phận tài vụ!

“Lý do?”

Phó tổng Lâm nhìn thư xin điều động của tôi, cũng không ngẩng lên nhìn mà hỏi.

“Trên đó đều viết cả rồi.”

“Trái ngành dẫn đến công tác hiệu quả thấp?”, anh gật đầu, thoải mái cầm bút ký mấy chữ.

“. . . Anh không thèm níu kéo luôn sao?”

“Trời muốn mưa, bạn gái muốn chuyển bộ phận, anh có cách nào chứ.”Anh bị tôi trừng mắt, cười, đưa đơn đã kí lại cho tôi. “Vậy đi được rồi, bàn giao công việc một chút, từ ngày mai có hiệu lực.”

Tôi cầm thư chuẩn bị rời đi, phía sau lại truyền đến thanh âm thảnnhiên của anh: “Phải rồi. Năm nay quản lý các bộ phận đã thống nhất được tiêu chuẩn khen thưởng, đều cấp hết cho các bộ phận rồi.”

Tôi đột nhiên phát sinh một loại dự cảm chẳng lành. “Bộ phận quản lí và tài vụ, bên nào nhiều hơn?”

“Là bộ phận em vừa rời đi.”

“. . . Em là tính thuộc về bên nào?”

“À, không tính là người bên anh được.”, phó tổng Lâm rất tuyệt tình cho tôi biết.

“…”

Vì sao hẹn hò còn chưa được một tuần, tôi đã đối mặt với cảm giác không phải người quen này?

Ân Khiết với chuyện tôi chuyển đổi bộ phận rất muốn tìm hiểu, lúc ăntrưa thiếu chút là cầm đũa gõ lên đầu tôi, “Bà động não chút đi, gầnphát thưởng rồi mà con đổi bộ phận. Hầy, ta nói mà, có phải bà thật sựkhông chịu đựng được phó tổng Lâm quấy rầy không? Tuy anh ta thực đẹptrai, bà không thích thì cũng thấy hơi phiền nhỉ.”

Tôi phụt cười sặc sụa.

Sặc một hồi, thấy Ân Khiết không để ý, tôi lấy điện thoại nhắn choLâm Tự Sâm một tin, “Có người nói em không chịu được anh quấy rối nênmới đổi bộ phận này.”

Rất nhanh, Lâm Tự Sâm trả lời: “Ân Khiết?”

Thôi xong! Hình như tôi vô ý bán đứng đồng đội rồi? Tôi không vững dạ nhìn sang Ân Khiết, vội vã nhắn lại: “Không phải. . . Là tin vỉa hè.”

Một hồi sau, Lâm Tự Sâm trả lời: “Ừ.”

Ớ, thế mà là trả lời sao?

Lẽ nào là anh để bụng?

Tôi thấy thật phiền. Lần đầu tiên cùng người khác chân chân chínhchính bàn chuyện yêu đương, nên nhiều lúc không biết mình nên nói gìkhông nên nói gì mà.

Lúc chiều đi làm, tôi lén quan sát anh vài lần —— thấy chưa, đã nóilà hiệu quả làm việc kém mà. Nếu cùng , à, bạn trai cùng ở một bộ phận,hình như thực sự rất phân tâm.

Đáng tiếc còn chưa nhìn được gì, vì có khách đến. Cửa sổ phòng làmviệc của phó tổng che lại. Không rình xem được, tôi chỉ còn cách thậttập trung làm việc.

Tương Á đi rồi, bộ phận chúng tôi có hai người mới, đều là cấp trên.Chưa kể tôi chỉ là đổi bộ phận chứ không phải nghỉ việc, khả năng gặplại cũng không thấp.

Trước khi tan làm liền tìm một cơ hội chạy đến phòng của anh.

Lâm Tự Sâm đang đứng trước kệ sách xem tài liệu.

“Không phải anh giận chứ?”

“Giận cái gì?”

Lâm Tự Sâm từ sấp tài liệu ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn tôi.

Không có việc gì, sao tôi chủ động lên tiếng được chứ, đành vờ vịt ứng phó, “À, là chuyện em đổi bộ phận.”

“Điều em đến từ đầu là dụng ý của anh, có gì phải tức giận chứ.”, anh ôn hòa cười, ánh mắt dời về trên tài liệu. “Sang đây.”

“Hử?”, anh cúi đầu xem tư liệu khiến tôi không hề cảnh giác mà đến gần mấy bước.

“Hôm nay là ngày cuối cùng em ở bộ phận quản lý.”

“Đúng vậy.”

Anh nhìn xuống, sau đó không hề báo trước, tay khép lại tài liệu, hơi nghiêng người, cúi đầu hạ một nụ hôi xuống môi của tôi.

Cảm giác ấm áp qua đi, anh mỉm cười nhìn tôi, “Tốt rồi. Anh cũng không tính là chịu hư danh nữa.”

Tôi cảm thấy như bị sét đánh.

Chỉ ngây ngốc đứng ở đó, lại còn hỏi, “Hư danh gì cơ?”

“Quấy rối đó.”

Lâm Tự Sâm cười cười, tay giúp tôi vén vài sợi tóc ra phía sau, rấtdịu dàng nhắc tôi, “Mai là về bên tài vụ rồi. Hôm nay không cần tăng ca, cứ thoải mái nghỉ ngơi.”

Khốn. . . Nạn. . . Thật. . .

Trong đầu tôi lúc đó chỉ xuất hiện ba chữ này.

Tôi thế nào cũng không nghĩ thông. Nụ hôn đầu của tôi, lại là ở trong phòng làm việc, dùng phương thức “quấy rối” mà đạt đi mất.

Tôi nghĩ lúc tôi nhìn anh, vẻ mặt rất bi phẫn. Anh nhịn không được,cười, “Sao vậy? Biểu hiện của em, giống như. . . muốn đánh anh?”

Tôi căm phẫn nói: “Lần đầu. . .quấy rối trong văn phòng rồi bị người ta đánh, anh lớn lên đẹp trai vậy cũng thực vô dụng!”

“Tuy rằng không ngoài dự tính lắm, nhưng anh đây thật rất vui vẻ.”Ánh mắt anh chăm chú nhìn môi của tôi, giống như hoàn toàn không hề nắmđược trọng điểm. Cánh tay nhấc lên, ôm chặt thắt lưng tôi, lại cúi đầulẫn nữa.

Lần này không nhẹ nhàng như trước nữa. Rõ ràng dựa sát vào như vậy,nhưng vẫn mạnh mẽ ôm chặt tôi vào người anh. Sức mạnh đàn ông khiến cốgắng vô lực của tôi không hề có tác dụng. Anh nhẹ nhàng lưu luyến môitôi, chậm rãi không hề nóng vội, khiến tôi không thể thở nổi, cứ để anhtùy ý chiếm đóng, càn quét tới tới lui lui. . .

Lần trước, tôi còn chưa kịp nghĩ gì anh đã rời môi đi. Lần này thờigian dài như vậy, trong đầu tôi lại hoảng loạn thành một mớ bòng bong,tay chân đã không nghe tôi điều khiển nữa.

Đến khi anh rời khỏi môi tôi rồi, tôi phát hiện cánh tay của mìnhchẳng biết lúc nào đã bị anh để trên kệ sách, hai tay nắm chặt lấy áocủa anh.

Tay nắm tay tôi vẫn không buông ra, vùi đầu vào gáy tôi, sợi tóc rơi trên mặt, khiến tôi ngứa ngáy phát loạn.

“Thật nguy rồi.”, rất lâu sau, hô hấp của đã bình tĩnh, rất dịu dàngrất không thành ý nói vào bên tai của tôi: “Lần thứ hai cũng là tạiphòng làm việc bị cấp trên quấy rồi, làm sao bây giờ?”

Để nhất cầm thú khoa Y gì gì đó. Phương sư huynh vẫn là không lừa tôi.

—— câu trên, là sau khi ngủ dậy sáng sớm hôm sau, trong lòng tôi đúc kết được.

Mang các vật phẩm cá nhân từ chỗ Lâm Tự Sâm về lại phòng tài vụ, cùng việc tôi lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được là hai nguyên nhânchính, dẫn đến việc bảy giờ tôi dùng điện thoại gọi cho Ân Khiết, làmphiền cô ấy đến giúp tôi dọn dẹp.

Ân Khiết thiếu ngủ nói nhỏ với tôi, “Bà bị khờ thật rồi. Còn có mấy ngày nữa đến Tết, khi không lại đi đổi bộ phận.”

Tôi thở ngắn thở dài nói: “Thế giới nội tâm phức tạp của tôi bà không hiểu được đâu.”

“Tôi chỉ thấy tiền thưởng của bà tự nhiên bị hụt rồi đó!”

Sẽ nhanh kiếm lại được thôi, yên tâm đi!

Đột nhiên mắt cô ấy lóe sáng. “Điện thoại của bà đổi cái mới khi nào vậy?”

Động tác thu dọn của tôi dừng lại, một lúc sau trả lời cô ấy: “. . . à, mấy hôm trước.”

“Đang yên lành sao lại đổi điện thoại. Cái trước bị hư sao?”

“Ừ, làm rớt.”

Vẻ mặt Ân Khiết nhất thời đồng tình nhìn tôi, thuận miệng hỏi: “Nhưng mà bà còn có tôi mà?”

“…”

Phòng tài vụ bắt đầu có người đến, tôi cũng không muốn cùng cô ấylằng nhằng, đẩy cô ấy đi ra, “Được rồi được rồi, bà về phòng làm việcđi. Trưa nay tôi mời khách.”

“Tiệc lớn hả?”

“Căn tin.”

Việc tôi đổi bộ phận có chút bất ngờ. Các đồng nghiệp tài vụ thấy tôi đều giật mình, vẻ mặt ít nhiều có chút dò xét. Tôi nghĩ thật kỹ, chắclà do cũng giống Ân Khiết, muốn sang bộ phận bên đó.

Quả nhiên, lúc ở trong phòng nước, Lý Kì Kì rất ý tứ an ủi tôi: “Emvề là tốt rồi. Bên này ai cũng công nhận, trong sạch lúc nào cũng tốthơn.”

Tôi mỉm cười, gật đầu biểu thị đồng ý.

Xoay người ra ngoài, nhắn tin cho Lâm Tự Sâm: “Phó tổng à anh phảichú ý hình tượng nhé. Ai cũng nghĩ em là vì tránh né ma trảo của anh màphải đổi công tác đó.”

Sau đó tôi bỏ qua thất bại ngày hôm qua, rất vui vẻ mà làm việc.

Một ngày bận rộn rất nhanh trôi qua. Chuông báo tan tầm vang lên, tôi đột nhiên ý thức được, hôm nay đến tận giờ này, Lâm Tự Sâm vẫn chưa nhắn tin trả lời cho tôi?

Tôi cúi nhìn điện thoại trong túi.

Đồng nghiệp chung quanh đều dọn dẹp xong, chuẩn bị ra về, rồi lại đột nhiên cùng lúc ngồi ngược trở lại, ra vẻ như đang rất chuyên tâm làmviệc.

Chuyện gì thế?

Tôi đang cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa. Lúc đó, phótổng Lâm Tự Sâm tay đút vào túi quần, nhàn nhã bước vào phòng làm việccủa chúng tôi.

Anh hình như hoàn toàn không khi đến bầu không khí kỳ lạ trong phòng, vô cùng tự nhiên đi đến bàn của tôi: “Tan làm rồi à? Hôm nay chúng tacùng sư huynh đi ăn.”

Mười phút sau, tôi ngồi trên xe của Lâm Tự Sâm, vô cùng nghiêm khắctiến hành khiển trách, “Anh đến phòng làm việc của em làm gì?”

“Vừa rồi anh ở văn phòng nhìn thấy Tiểu Trương bên bộ phận sản xuất.Cậu ấy không làm việc của mình, sao lại chạy đến chỗ của bọn em?”

Giọng nói của anh có vẻ cao ngạo hỏi tôi. Tôi lập tức thể hiện tìnhcảm đồng nghiệp giải thích, “Anh ấy đi đón Kì Kì tan làm đó. Cũng hếtgiờ rồi, đâu có sao.”

“Đương nhiên.” Lâm Tự Sâm thản nhiên nói, “Cho nên, vì sao anh không thể đi đón em tan làm?”

Sau đó, anh lại làm ra vẻ trầm ngâm, “Bây giờ họ hẳn là không nghĩ em tránh né anh quấy rối nữa chứ?”



Đúng vậy, sẽ không nữa.

Các hạ đã danh chính ngôn thuận rồi. . .

Ai ~ loại sinh vật tên “bạn trai” này đều khó trị thế này sao? Hay là do loại ở bên cạnh tôi là đặc biệt?

Cứ như vậy. . .

Kinh qua ngày đầu tiên thật kỳ diệu, sau đó những ngày tiếp theo củatôi ở phòng tài vụ, thật thuận lợi, thật thảnh thơi, thật quan hệ tốtđẹp. . . thật là vui. . .

Rất nhanh sau đó tôi bi thương phát hiện, tuy có thay đổi bộ phận,nhưng hiệu suất công tác cũng không cao lên nhiều —— email của công tycó thể làm chứng.

Phương diện này phó tổng Lâm đã tạo nên một gương xấu. Hôm tôi đến phòng tài vụ đó, anh gửi cho tôi một mail vô cùng kỳ lạ.

Là toàn bộ lý lịch cá nhân của anh. Nói là tự truyện sẽ chuẩn xáchơn. Này thì sinh nhật này thì quê quán. Lý lịch học vấn công tác, còncó ảnh của từng giai đoạn nữa.

Tôi hăng say đọc xong tự truyện của anh, cầm điện thoại gọi đến sốphòng của anh, nhỏ giọng nói: “Anh gửi gì cho em vậy hả? Cho em cái nàylàm gì?”

“À, hướng dẫn sử dụng sản phẩm? Gửi cho em bản giải thích công năng đặc điểm của bạn trai em thôi mà.”

“. . . Nhưng mà anh cũng đâu cần kể cả việc mình thay bóng đèn gì đó.”

“À, đó là công dụng đại diện nhất. Phải rồi, anh may vá cũng được lắm”

“. . . Vậy anh viết lý lịch tình yêu của mình như vậy là để cho em biết anh là hàng bị lỗi trả về sao?”

“Cô Nhiếp này, khả năng đọc hiểu tiếng Trung của cô có phải có vấn đề không? Đó là lý lịch tình yêu sao?”

Ai bảo anh viết cả việc bị thầy bắt đi xem mặt vào làm gì.

Tôi nín cười, nghiêm túc nói, “Đương nhiên là phải.”

“Đó là do khách hàng tiềm năng không xác định được, sản phẩm ta đâyliền chủ động rút khỏi chợ. Mặt khác cũng xin kính cẩn nhắc nhở quý bạnhàng, tất cả khả năng tài cán của sản phẩm tôi đã bày ra hết rồi. CôNhiếp. hy vọng cô có thể khai thác tận lực, tích cực sử dụng.”

Là tôi bị ảo giác sao? ! Sao lại liên tưởng đến câu “tích cực sửdụng” cuối cùng kia của anh đầy ý . . . đùa cợt chứ. Tôi nói lảng sangchuyện khác, giả vờ nghiêm túc hỏi: “Anh đừng có lừa bịp em nhé. Giaiđoạn lịch sử đen tối của anh em đều nghe hết rồi.”

Anh dở khóc dở cười nói: “Cái gì lịch sử đen tối chứ. Thuần khiết còn không có nữa là. Chờ chút.”

Bên kia ống loa truyền đến tiếng đập cửa, chắc là có người tìm anh.Anh cũng không vội. Anh không cúp tôi cũng không cúp, vừa đeo tai nghevừa tính toán.

Bên kia truyền đến tiếng anh và đối phương đang nói chuyện. Nhanhchóng, giọng của anh lại cất lên: “Lúc anh đi học ở Mỹ có quen biết mộtvị giáo sư Hoa kiều. Bây giờ đột nhiên mời anh đi ăn.”

Câu nói của anh kết thúc.

Tôi nghĩ đến anh trước đây từng nói qua, việc nhiều đến mức thời gian hẹn hò cũng không có, có chút hiếu kỳ hỏi: “Ở trường anh bận rộn đếnthế sao?”

Lâm Tự Sâm cười khẽ: “Không bận như bây giờ.”

Ơ ~ người ta nói chuyện yêu đương chỉ số thông mình sẽ giảm sút,nhưng tôi nghĩ của tôi lại đột nhiên tăng mạnh thì phải. Giống như bâygiờ vậy, tôi vòng vô nói chuyện với Lâm tiên sinh, đột nhiên lại giảithích được ý tứ của anh. . .

Nhưng tôi vẫn giả vờ không nghe ra, “Hầy. anh bận thế thì em không nói với anh nữa.”

Nhanh chóng treo điện thoại rồi, tôi suy nghĩ một chút, cười tủm tỉmđem bản lý lịch xin việc của tôi gửi sang cho anh xem. Cuối cùng anh trả lời một câu: “Xem ra cô Nhiếp không hề ngoan ngoãn học hành nhỉ?”

“…” Học giỏi thì hay lắm sao? !

Tôi thẹn quá hóa giận hỏi: “Chỉ là giải thích cho anh một chút về mục tiêu của chủ hàng thôi.”

“Đa tạ hảo ý, nhưng mà không cần. Anh đối với mục tiêu của khách hàng tiềm năng suy đoán ra, so với em còn phong phú hơn nhiều.”

“Phải không? Ví dụ?”

“Ví dụ như, anh biết khách hàng tiềm năng của anh, tối nay là muốn đi ăn thức ăn vùng Đông Bắc này.”



Anh Lâm này, anh có thể đi mua xổ số đó. Thật đó!

. . .

“Lâm Tự Sâm, sao tên của anh lại nhiều “mộc” như thế. Chẳng lẽ, ngũ hành của anh lại thiếu mộc?”

Chỉ một lúc đã nhận được tin hồi âm.

“Cây thì nhiều lắm, chỉ thiếu ánh sáng thôi.”

Tôi kiềm chế không được, cong khóe miệng, nghĩ một chút rồi trả lời:“Nhiều cây như vậy, ánh sáng thì lại vừa lên, chiếu sáng cũng không đủmà.”

Hi Quang, là nắng sớm mà, nhất định là rất yếu.

Lúc này, thật lâu sau cũng không thấy anh trả lời. Tôi tìm cớ chạysang phòng của họ, từ cửa thủy tinh nhìn vào, thấy anh đang cũng một vài người thảo luận gì đó.

Yên tâm quay về chỗ của mình, vùi đầu vào làm việc. Đột nhiên thấyđiện thoại khẽ động. Mở ra hộp tin nhắn, quả nhiên thấy tin nhắn của anh nằm lặng lẽ bên trong.

Mở ra, thấy anh nói: anh chờ em, tặng cho anh ánh dương rực rỡ nhất.

HOÀN QUYỂN THƯỢNG