Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 62




Núi Kỳ Lân ở Quận Thành có phong cảnh nước non hữu tình, vị tướng La Thành đã từng đánh thắng giặc tại nơi đây, nơi âm dương hoà quyện cùng rồng bay uốn lượn.

Phần mộ tổ tiên nhà họ Bùi được xây ở sườn núi Kỳ Lân. Bia mộ được lát bằng đá cẩm thạch màu đen xám dựng đứng ở chính giữa trung tâm, đá cẩm thạch trắng cùng với đá sư tử bóng loáng như mới, ẩn hiện trong khu rừng xanh tốt, rậm rạp. Huyệt mộ tốt, đất cũng tốt.

Đầu năm trời nắng đẹp, các hoạt động dân gian như cúng tổ tiên nhìn có vẻ giống với những chuyến đi du lịch gia đình hơn.

Bữa cơm tam sinh* gồm ba trà năm rượu*. Bùi Cảnh Ngôn đích thân bày đồ cúng, Dịch Mỹ Trân đốt ba nén hương, Tống Mộng thay bà khom mình bái lạy, khẩn cầu phúc đức.

*Bữa cơm tam sinh: dùng ba loại gia súc để cúng tế (bò, dê, lợn).

*Ba trà năm rượu: ba chén đặt phía trước để rót trà và năm chén đặt phía sau để rót rượu.

“Bố, Khải Vân, hôm nay nhân ngày lành tháng tốt, hào quang Đức Phật chiếu rọi muôn nơi, nhà cửa sáng sủa, thoáng đãng, mong mọi người phù hộ cả nhà mình bình an, khoẻ mạnh, vạn sự như ý.”

Khói hương và giấy bay lượn lờ trong không trung.

Dịch Mỹ Trân nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính, hai tay chắp vào nhau để giữa trán, miệng thầm niệm những lời cầu khấn.

Tôn Y Y đeo khẩu trang và kính râm, mặc một chiếc áo khoác trơn đứng bên cạnh cúi người hành lễ, lời nói và hành động rất ra dáng con dâu trưởng của nhà họ Bùi.

Cái gọi là thành tâm lặn lội đường sá xa xôi sẽ nhận được sự che chở và phù hộ của tổ tiên chẳng qua chỉ là một kiểu tâm lý mê tín. An Du không hề mang tư tưởng uống nước nhớ nguồn của Nho giáo, cô tham gia nghi lễ này cũng chỉ vì bị quy chụp là một phần của nhà họ Bùi mà thôi.

Đây là một cái gông xích, cho dù thế nào cũng không tháo ra được càng khiến cô thêm tin rằng: “Sống chết thuận theo tự nhiên, lúc chết rồi vui buồn cũng không hề hay biết nữa.” Cô đứng cách đó hơi xa chắp tay hành lễ, không nói lời nào.

Bùi Văn Đình ham chơi, sau khi dâng rượu xong liền xuống núi trước, nghiêm túc nói: “Hàn Nam lâu rồi không về nước, để cậu ấy một mình ở Quận Thành không phải phép, em sẽ thay anh chị tiếp đón cậy ấy hẳn hoi.”

Dịch Mỹ Trân cười nói: “Văn Đình đúng là trưởng thành thật rồi, đi đi.”

An Du không tập trung, ngó nghiêng khắp đỉnh núi, vài vệt nắng lấp ló trên khuôn mặt cô, có một nỗi phiền muộn suy tư hiếm thấy dâng lên.

Dịch Mỹ Trân nhận ra điều đó, mỉm cười nói: “Nếu An An muốn lên trên thì lên đi, nói chuyện với mẹ con vài câu. Mẹ con số khổ, mẹ với con gái luôn tâm tư tương thông, liền một khúc ruột, con cũng nên đi thăm bà ấy chút.”

Tống Mộng nhẹ nhàng mỉm cười, đưa cho cô một túi hương, nến và hoa quả làm người phóng khoáng như An Du trong thoáng chốc cũng cảm thấy ngượng ngùng, bất an.

Thay mẹ mình, đồng thời cũng thay cho sự tồn tại và hoài nghi của bản thân.

“Cảm ơn bà, dì….” Cô đã bỏ đi chữ mà từ trước tới giờ luôn thêm vào khi xưng hô với Tống Mộng, dường như làm vậy có thể thể hiện được lòng biết ơn và lời xin lỗi đầy ẩn ý.

Nụ cười của Tống Mộng càng thêm rạng rỡ hơn, Bùi Cảnh Ngôn nghiêng người, vẻ mặt lạnh lùng pha chút lo lắng, căn dặn: “An An, chú ý an toàn nhé”.

An Du gật đầu rồi rời đi.

Đỉnh núi rợp bóng, khuất ánh sáng mặt trời, ngôi mộ của mẹ cô chỉ là một bia mộ đá chiếm diện tích rất nhỏ, hoàn toàn khác xa so với khu mộ xa hoa của nhà họ Bùi.

Chỉ là tình nhân cũ không danh chính ngôn thuận, đương nhiên là không thể vào khu mộ của gia tộc.

An Du không có ấn tượng gì mấy với An Sầm. Cô nhìn thấy đống cỏ dại cạnh bia đá thì đi tới nhổ sạch sẽ, sau đó đặt hoa quả, nén hương và nến lên.

Làm xong mọi việc, cô phủi sạch tay rồi quỳ xuống chạm vào tấm ảnh đen trắng đã hơi bạc màu trên bia mộ: “Mẹ, con đến thăm mẹ đây, mặc dù con không còn nhớ khuôn mặt mẹ trông như thế nào, nhưng mà bà thường hay nói là con rất giống mẹ.”

“Rốt cuộc mẹ thích bố ở điểm gì chứ, không có danh phận, phải chịu cảnh cô đơn, lẻ loi một mình như vậy, mẹ có từng hối hận không?”

An Du coi An Sầm như người bạn cùng trang lứa, cô kể cho bà nghe về việc mình cảm thấy không thoải mái mỗi lần trở về nhà họ Bùi, “Tạo sao bà và anh hai đối xử với con tốt như vậy, dì Tống cũng không hề bạc đãi con, nhưng con vẫn muốn rời khỏi đó? Từ trước tới giờ con chưa từng cảm thấy mình là người nhà họ Bùi.”

“Mẹ nói xem, người mà không nhớ gì cả vẫn là người đó phải không mẹ?”

Cô thao thao bất tuyệt nói về những chuyện hơn hai mươi năm về trước, rồi để lại kí hiệu trên ngôi mộ của người mẹ có chút xa lạ với cô – Ngôi mộ cô đơn.

“An An”. Một mình Bùi Cảnh Ngôn lên núi tìm cô, đứng ở đằng sau phía xa xa gọi cô.

An Du quay đầu đứng dậy thì Bùi Cảnh Ngôn đã nhanh chóng bước lại gần, ánh mắt u ám quan sát bốn vùng quanh, nhíu mày nói: “Nên quay về thôi.”

Vẻ mặt anh có chút căng thẳng, An Du nghi hoặc nói: “Anh chạy lên đây làm gì? Em mới lên chưa được bao lâu mà.”

Đỉnh núi vắng bóng người rất thích hợp để nói chuyện đó, An Du nghĩ một hồi, hạ quyết tâm nói: “Đúng rồi anh hai, đúng lúc em có chuyện muốn nói với anh.”

Họ cùng đi đến mỏm đá nhô ra khỏi núi để nghỉ ngơi, vách đá phát ra luồng ánh sáng lấp lánh, mây mù dần tan biến, xa xa là những ngọn núi xanh ngắt.

“An An muốn nói chuyện gì?”

Tầm nhìn mở rộng, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Sáng sớm khi vừa thức dậy, chiếc điện thoại bên cạnh gối vẫn giữ cuộc gọi, máy nóng ran,  An Du thử gọi một tiếng “Trần Thương.” Trần Thương ngay lập tức đáp lại, hai người nói thêm một lúc mới cúp máy, nhưng vẫn có chút lưu luyến không nỡ.

An Du tiến lên phía trước hai bước, cười cười, dùng giọng điệu thương lượng, nói: “Anh, chuyện là… Em muốn rời khỏi Bùi thị.”

“Từ sau khi tốt nghiệp em vẫn luôn làm việc ở Bùi thị, bây giờ em muốn thử đổi sang chỗ khác.”

Bùi Cảnh Ngôn bước đến từ phía sau, chỉ cách cô đúng nửa mét, im lặng vài giây mới hỏi: “Em muốn đổi việc gì?”

“Trực tiếp nhậm chức ở Lôi Thịnh hoặc là tự mở phòng làm việc riêng, tóm lại em không muốn tiếp tục lấy thân phận là người đại diện của Bùi thị tham gia hạng mục nữa. Tình ngay nhưng lý gian, như vậy tránh bị người khác nói là em dựa vào quan hệ.”

An Du nửa là nói thật, nửa là mượn cớ, cô cũng tự nhận thấy những gì mình nói đều rất có lý, nghiêng đầu nhẹ nhõm nói: “Tổng giám đốc Bùi, đơn xin từ chức năm sau sẽ đưa cho anh.”

Bùi Cảnh Ngôn vẫn im lặng không lên tiếng, trong lòng An Du thấp thỏm không yên, cô đợi một hồi lâu thì đổi lại được câu: “Anh không đồng ý.”

“Tại sao chứ… Á!” Đột nhiên có một bàn tay khống chế đằng sau An Du, lực đẩy vô cùng mạnh khiến cô bất ngờ ngả về phía trước, do không tự chủ được mà cơ thể và trọng tâm vượt qua khỏi hòn đá, nhìn hệt như sắp bị rơi xuống vách núi.

Trong nửa giây, khi sự sống và cái chết như một sợi dây mong manh thì cánh tay cô đột nhiên bị siết chặt, cơ thể mềm nhũn lại rơi vào một vòng tay, hai cánh tay với bộ đồ Tây màu đen kéo mạnh cô vào lòng.

Tiếng hét chói tai và mấy viên đá vỡ đã rơi xuống vực sâu không đáy, biến mất không dấu vết.

Mặt An Du đổ đầy mồ hôi lạnh, khoé miệng vẫn còn run run, Bùi Cảnh Ngôn đặt cằm lên hõm vai cô, giọng nói không mang chút cảm xúc nào: “An An, em có nhìn thấy chú chim kia không?”

Một chú chim non đang cố hết sức vỗ đôi cánh trên cành cây khô để có thể ra khỏi vách núi rồi bay về phía bầu trời bao la, rộng lớn.

Do không đủ sức, chú chim bay chưa được mười giây liền nhanh chóng rơi xuống, rơi xuống nơi mà cô không nhìn thấy, đó có thể là dưới đáy vực sâu, hoặc cũng có thể là nó chưa kịp rơi xuống thì đã bị tan xương nát thịt trong chốc lát.

“Nếu không đi tới nơi không có sự gò bó, ràng buộc thì làm sao biết được phía dưới có phải là vực thẳm hay không?”

Chim mẹ lớn hơn một chút bay lượn lờ trong không trung, thốt lên tiếng kêu đau đớn đến xé lòng.

Bùi Cảnh Ngôn cười, gọng kính bằng kim loại chạm vào gò má cô, vừa lạnh vừa cứng: “Rời khỏi Bùi thị, em mãi mãi cũng không thể quay lại được nữa.”

Sắc mặt An Du trắng bệch vì vừa phải trải qua ranh giới sinh tử. Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, dãy núi dốc khiến cảm giác ngạt thở dâng lên, cô không hiểu rõ ý của Bùi Cảnh Ngôn, chỉ cảm thấy mệt mỏi, không còn chút sức lực cụp mí mắt xuống.Bùi Cảnh Ngôn vẫn không buông cô ra, tay vòng qua eo ôm chặt lấy cô, lùi lại hai bước đưa cô rời khỏi mép vực, ngữ khí lạnh lùng: “Có phải là vì Trần Thương không?”