*Lễ Hợp Cẩn còn gọi là lễ Giao bôi, Giao duyên hoặc Lễ động phòng. Lễ được tiến hành vào buổi tối ở phòng riêng của cặp vợ chồng mới cưới trước khi đi ngủ.Chân đèn bằng đồng chạm khắc tinh tế được ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mang đậm nét cổ kính lắp đều bốn phía của góc phòng, trên bấc đèn gắn một chiếc quạt nhỏ xíu, thổi ngọn lửa bập bùng, ánh sáng chói lọi, đèn đuốc rực rỡ.
Nến nơi cửa sổ phía Tây còn chưa tắt, trong phòng đã một đêm xuân kéo dài.
Trần Thương dựa vào thành tường lạnh, một tay nắn bóp mông cô từ nhẹ đến mạnh, gỡ kẹp tóc cô xuống. Bàn tay nhẹ nhàng lại chậm lãi duỗi mái tóc mềm mại như xuống, đan sợi tóc đen nhánh quấn quýt lên những ngón tay thon dài.
Vẫn là đôi mắt sâu lắng như nhìn thấu tất cả kia, bây giờ lại bừng bừng lửa cháy, còn mang ý cười nơi đáy mắt.
Hơi thở nóng rức phả vào mặt cô, mùi hương ấy dường như càng mị hoặc.
Tay An Du tách dòng nước làm đôi, hai tay bíu lên bờ vai rắn chắc của Trần Thương, hôn lên cằm anh, môi cô chậm rãi tìm kiếm bờ môi anh.
Hai người đều từng thử rất nhiều tư thế quan hệ, nhưng không biết từ lúc nào cô rất thích những cuộc dạo đầu chậm rãi như ngọn lửa nhỏ hâm nóng dần không khí rồi mới tới màn mây mưa kịch liệt như củi khô bốc lửa.
Trần Thương cúi đầu vừa đúng lúc tránh được nụ hôn của cô, An Du khẽ nhướng mày, vừa làm nũng vừa trách mắng: “Người ta muốn hôn anh.”
“Để anh nhìn thêm một lúc.” Anh ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn đắm đuối như muốn khắc sâu trong tâm khảm. Cô khẽ chớp đôi mắt, chỉ vài giây sau, anh giữ khuôn mặt nhỏ bé ấy thật chặt rồi nuốt trọn lấy môi cô.
Chiếc lưỡi linh hoạt quét qua khoang miệng, An Du tìm đúng cơ hội ngậm lấy lưỡi anh. Trần Thương yên lặng để cô cắn mút, bàn tay rực lửa, uyển chuyển đi dọc theo đường cong kiều diễm của cô, hai tay ôm lấy đôi gò bồng đảo trắng như tuyết vần qua vặn lại, hai ngón tay vặn xoắn hai hạt đậu đỏ mẫn cảm của cô.
Bầu ngực cô căng cứng, gấp gáp đòi hỏi được yêu thương. Dòng cảm xúc dâng trào khiến phía dưới cô cảm thấy tê dại, bắt đầu ẩm ướt, An Du nghiêng đầu, sắc mặt hơi đỏ hồng, một bên được một bàn tay to lớn bọc lấy, bên ngực còn lại cô tự xoa nắn cân bằng giữa hai bên, thở gấp thì thầm: “Ưm…Trần Thương, ăn em đi…”
Trần Thương khẽ cười một tiếng, ôm nâng cơ thể cô lên vị trí cao hơn so với mình rồi cúi đầu ngậm lấy đầu núm vú đỏ mọng, giống như một đứa trẻ bú mú khiến cô không kiềm chế được rên rỉ.
“Mạnh nữa đi anh…” Cô khao khát đòi hỏi.
Mái tóc đen ngắn trên mặt nước áp vào làn da thịt trắng như tuyết, dục vọng cứng rắn dưới mặt nước đang cọ sát hai cánh hoa nhỏ như đang quyến rũ.
Hai bóng người triền miên dây dưa lấy nhau không rời cũng khiến bức tường trắng thẹn thùng ửng hồng theo, tiếng thở hổn hển đứt quãng cùng tiếng nước hòa quyện, dục vọng cùng âm thanh biến hóa không ngừng.
hoa huy*t tí tách tiết ra dâm dịch, hòa cùng làn nước, làn da trắng mịn được nước giội rửa, mềm mại đến mê người. côn th*t to lớn trêu chọc liên tục ma sát bên ngoài cửa huyệt không chịu đi vào, ánh mắt An Du mê man đẫm nước, dưới khóe mắt còn đỏ lựng: “Không muốn ở trong nước.”
Trần Thương khẽ cười, gặm mút trên cổ cô, nhưng không để lại dấu vết, “Vậy thì lên giường.”
*
Một trận tắm rửa làm cơ thể và cổ họng khô khốc. “Em khát nước.” Ra khỏi bồn tắm, An Du trần như nhộng đi tìm nước uống. Một cặp ly dùng uống rượu bằng sứ đỏ đặt trên bàn gỗ tròn chứa đầy rượu nếp và thức ăn, từ đồ dùng dụng cụ đến nguyên liệu, điều là những vật thiết yếu trong đêm tân hôn.
Đuôi chân mày và khóe môi Trần Thương cùng nhướng lên, rót đầy hai ly rượu. An Du mím môi, do dự không nâng ly.
Lúc cô thất thần thì cánh tay Trần Thương giao chéo với cánh tay cô, “Khát nước thì cũng chỉ có thứ này để uống.”
“Là anh không nguyện ý đi tìm.” An Du trừng mắt, vẻ đẹp thanh tú đáng yêu hiếm thấy.
Một mạnh mẽ một xấu hổ, hai ánh mắt rẽ cong cùng chạm phải, trong lòng ngấm ngầm tự hiểu, bọn họ ngẩng đầu dốc cạn ly rượu.
Rượu chảy xuống làm cổ họng vừa cay vừa đắng, An Du vốn dĩ không thích nhưng hôm nay lại quyến luyến món này.
Cô bị Trần Thương bế xốc ngang eo, ly rượu bị ném dưới giường, anh và cô, vừa đúng một ngẩng một che phủ, vừa khéo hoàn chỉnh lễ hợp cẩn.
Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn trên ga giường lụa đỏ thẫm, ngoại trừ cảnh tượng bên trong giường cùng người đàn ông trước mặt, nhìn những thứ khác luôn có màu đỏ mờ ảo.
Giường gỗ chạm khắc cải tiến, chiếc nệm mềm mại, khung cảnh đảo lộn, một cơ thể cường tráng đè lên người cô.
Là bản năng hay từ trái tim, An Du giang rộng hai chân quấn lên eo bụng hẹp gầy của Trần Thương, hoa huy*t co rút, gót chân cọ xát qua lại trên da anh, mời gọi anh tiến sâu hơn.
Trần Thương lại không gấp, sống mũi cao áp vào mặt cô, chơi đùa môi lưỡi cô, ngón tay anh dài mảnh khảnh đan xen mười ngón tay của cô, như mộng và mắt mộng* đan khóa vào nhau, không thể chia lìa.
Hai ngón tay không tên của hai người vẫn còn đeo “Nhẫn tình yêu” do Nguyệt lão tặng lúc sáng làm cộm cấn da thịt không thoải mái, Trần Thương tháo món đồ chơi ra khỏi ngón không tên, đặt nó dưới gối.
An Du thấy động tác của anh, có chút bực bội nói: “Sao mà anh tháo xuống nhanh vậy!”
Trần Thương nắm lấy tay cô, nhướng mày khẽ cười, những nụ hôn dọc xuôi từ bờ vai mát lạnh theo xuống cánh tay.
Hơi thở nóng phả vào lòng bàn tay cô, anh khép hai cánh môi lại, bắt lấy vòng nhẫn tròn bằng nhựa trên ngón tay cô tháo xuống.
Ánh mắt An Du oán hận, rõ ràng đang trách móc anh. Trần Thương không nhịn được cười, hôn lên giữa trán và lông mi của cô, nói nhỏ bên lỗ tai cô với lời hứa: “Sau này sẽ mua cái thật cho em.”
*
Giường ấm không bằng làm nóng nhiệt cơ thể, đêm xuân chậm rãi trôi.
Kết cấu chạm khắc đầu giường là gì cô không thể nhìn rõ, chỉ biết trầm luân cùng anh, một chân bị tách dạng ra trên khung đầu giường, một tư thế rộng mở đón mời đầy xấu hổ.
Trần Thương dùng đầu lưỡi tách mở cánh hoa chớm nở giữa hai chân cô, hoa môi màu hồng nhạt bị kích thích chảy ra một dòng nước trong. Anh ngậm mút lấy âm đế, đầu lưỡi ra vào tần suất dạo chơi đưa ra đẩy vào nhanh hơn.
“An An thật ngọt.” Sống mũi nhuộm óng ánh pha lê, ánh mắt anh đầy thâm thúy, muốn cô tự nếm thử mùi vị của mình.
Hai người trao nhau nụ hôn, đôi môi cả hai đều ướt đẫm, đầy khiêu dâm sắc dục mạnh mẽ dưới ánh nến.
Quy đầu sớm đã bị nước xuân nhúng ướt, Trần Thương mân mê phân thân, áp vào cửa hoa huy*t lầy lội ướt đẫm của cô, từ từ giày vò, cọ xát cô bé rồi chậm rãi nói: “Ướt quá, có muốn không?”
Cảm giác ngứa ngáy tăng cao, bao nhiêu cũng không đủ, rỗng càng thêm rỗng, trống càng thêm trống.
“Muốn…Ưm.” An Du cắn môi, eo ưỡn cao, hai lòng bàn tay luân phiên ấn bóp lên cặp đồi bồng bềnh, nghe tiếng cô rên rỉ không chịu nổi vô tình bị rỉ ra, kích tình càng mạnh.
Âm thanh náo động của quán bar từ xa vẫn có thể nghe thấy, cô rên rỉ: “A A… Trần Thương, cắm vào đi, làm em đi…..”
Đạn đã lên nòng, cô không hiểu vì sao dưới hông anh sớm đã cương cứng kêu gào nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Nguồn nhiệt càng ngày càng xa cô, Trần Thương xuống giường đi tìm thứ gì đó, An Du chợt như hiểu ra chuyện gì, nắm chặt cánh tay anh không cho anh rời đi, “Không cần đeo, em không muốn…”
Trần Thương chau mày, “An An, anh từng nói với em là phải tự bảo vệ bản thân, cho dù người đó là anh.”
“Chúng ta đã không làm gì cả tháng nay rồi… Lúc trước thường hay thức khuya tăng ca, để điều chỉnh kinh nguyệt, em có uống thuốc ngừa thai.”
Điều chỉnh chu kỳ chỉ là thứ yếu, muốn cùng anh làm tình mà không có rào cản mới là mục tiêu. An Du liếc mắt nhìn, không muốn thừa nhận tâm tư thủ đoạn của mình, “Em có hỏi qua bác sĩ, cái này an toàn….”
“Không cần biết an toàn hay không, tùy tiện linh tinh, em…” Trần Thương còn chưa nói xong đã bị cô dùng sức kéo xuống, anh ngã cả người lên cô, bờ môi thơm mềm mang theo hơi rượu cưỡng hôn mạnh lên cổ và miệng của anh.
Mặt An Du đầy sóng tình, đôi mắt ngấn nước, tự thân vận động nhắm hay cây gậy th*t thô cứng vào hoa huy*t của mình, tiểu huyệt mẫn cảm nuốt lấy nửa thân côn thtij.
Cô cố tình nói khích anh: “Anh có phải là đàn ông không vậy?”
“Bây giờ sẽ cho em biết có phải hay không.” Trần Thương cắn mút môi cô, eo dùng lực thúc vào. Thịt đâm vào thịt, vật cứng phá vỡ cửa huyệt mềm mọng nước, gốc rễ dục vọng cắm sâu tận cùng!
“A ah!” Cảm giác lấp đầy tràn ngập tới quá đột ngột, An Du phát ra âm rên rỉ bị chuyển tông khi bị thúc mạnh đâm tới, khoái cảm bất tận lan truyền đến từng chân tơ kẽ tóc, hai chân cô thì bị kẹp trên đầu giường, lung lay dữ dội.
Phía dưới bị nước chảy ra ướt nhẹp từ trong ra ngoài, thân trên hơi ẩm ướt, những giọt mồ hôi bịn rịn càng làm cho bọn họ dính chặt nhau hơn. Cô vẫn tham lam luyến tiếc, dùng lưỡi của mình quấn lấy lưỡi anh, chủ động nâng cao eo và hông hơn mở rộng cánh cửa mời anh vào.
Như đang tiến vào một vùng đất mới, côn th*t bị nếp thịt bên trong như hàng trăm cái miệng mút lấy, Trần Thương cắn răng, hàm dưới căng chặt, mất vài giây ổn định rồi đẩy hông theo nhịp cô.
Ba nông một sâu, hoa huy*t mút ngậm lấy cây gậy không buông, đâm vào đẩy ra hàng chục lần, cửa thịt mềm bên ngoài ửng đỏ.
Tiếng rên rỉ đứt quãng bị Trần Thương lấp kín giữa môi và răng.
“Trần Thương, Trần Thương… Lớn quá cứng quá,” An Du vẫn cho là chưa đủ thân mật, nói nhỏ bên lỗ tai anh: “Sâu hơn một chút, anh làm em sướng quá…”
“Muốn sâu thế nào nữa? Hửm?”
Trần Thương hạ thất hông xuống, tốc độ cắm vào càng ngày càng mất kiểm soát, côn th*t càng trướng hơn, máu huyết tăng cực điểm, hai túi tinh hoàn vỗ mạnh vào tâm hoa huy*t, môi âm hộ chuyển từ đỏ sang tím, mùi vị ái tình cuồng nhiệt dày đặc bao phủ, anh đổi phương hướng thúc vào, “Như vậy đủ không? Cái này thì sao?”
Điểm G tận trong cùng của thịt mềm bị anh cọ xát mà trở nên tê cứng, hoa huy*t bắt đầu co bóp đều đặn, thân thể như bị giật điện, nhưng lúc này anh muốn giữ tỉnh táo, không muốn đầu hàng quá sớm.
An Du cong eo, Trần Thương biết cô muốn thay đổi tư thế, cười nhẹ một tiếng rồi giảm tốc độ, hạ chân cô đang gác cao trên đầu giường xuống, giữ cái chân còn lại, nghiêng người đem chất lỏng tình yêu trơn trượt chôn vùi trong cơ thể cô.
Nơi giao hợp đâm xuyên hấp thụ nhẹ nhàng, nụ hôn dịu dàng rơi lên phía sau tai và sống lưng.
Cảm giác say khi tình nồng dâng cao, là lúc có thể hỏi ra ít lời thật lòng.
An Du nghiêng đầu lại hôn anh, nụ hôn vừa dứt, cô đưa ngón trỏ vuốt ve lông mày rậm và đuôi mắt hơi cong, sau đó gõ nhẹ chóp mũi, hỏi: “Lúc trước chúng ta tại sao cãi nhau đến mức nhìn nhau nhưng không nhận nhau? Em muốn nghe lời thật lòng.”
“Lần trước đã nói thật với em, là anh ích kỷ.” Trần Thương trả lời mà không cần suy nghĩ, anh dùng lực nghiến chặt hạ thể, dường như muốn mê hoặc cô vui vẻ khiến cô quên đi, anh cười, “Sau lại em đi thi mỹ thuật, chúng ta gặp nhau cũng ít đi, cơ hội giải thích cũng không có, lúc đó còn nhỏ rất để ý mặt mũi.”
Nói càng nhanh càng như đinh đóng cột, càng chứng minh được rằng đây chỉ là một sự lừa dối. Anh luôn luôn có thể đan xen bình tĩnh, nửa thật nữa giả.
“Cho nên…”
“Bây giờ như vậy không tốt sao?” Trần Thương cắt ngang, cắn vành tai của cô, lại nghe tiếng cô rên rỉ, tiếng nước xuân tình ái mơ hồ mà khiêu khích, thúc vào rút ra càng dễ dàng hơn, “Không có cho nên, An An, em nên tập trung hơn.”
Anh siết chặt An Du, xoa bóp cặp vú của cô, tần suất thọc ra rút vào giữa hai chân cô càng nhiều. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm tan chảy mạch suy nghĩ, nước xuân ẩn náu giữa những nếp thịt của hoa huy*t đang dâng cao và tuôn trào.
Trần Thương xoa nắn âm vật cô một cách thuần thục, mắt và não bắt đầu suy yếu bị khoái cảm dâng trào theo cấp số nhân che phủ, An Du cố hết sức hỏi: “Trần Thương, lúc trước anh có thích em không?”
Anh nhẹ nhàng đáp hai từ, động tác tiếp theo sau đó không hề thương tiếc.
Trần Thương xoay người, quay mặt cô lại, thân thể đè lên hai chân cô, đâm cô từ phía chính diện, cắm thật mạnh thật sâu hoa huy*t, rồi cúi xuống ngậm lấy môi cô, hôn rất lâu.
Ánh sáng của chân đèn tựa như quá chói mắt. An Du nhắm nghiền mắt lại, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa vô hình hiện lên, ánh sáng rực cháy càng thêm thiêu đốt.
Cửa hoa đã mềm nhũn và mỏi nhừ, toàn bộ trọng lượng đều dồn hết nơi ra vào không mệt nghỉ kia, toàn lực lên đỉnh.
Không ai có sức chống lại cám dỗ dục vọng, cô chỉ có thể đuổi theo bằng cả thân xác và trái tim.
“Trần Thương, anh Trần Thương… Cho em đi…” An Du tiếng nỉ non kéo dài đứt quãng, đầu gối đè xuống cặp vú từ trên cao, anh khom người, cửa huyệt bị va chạm tạo thành những bọt trắng.
Tấm trải giường bằng tơ lụa trơn nhẵn, nơi giữa hai chân sớm đã ướt đẫm, không cần nhìn cũng biết hoa huy*t mềm nhũn đã sưng đỏ từ trong ra ngoài, cô mểm giọng năn nỉ anh: “Anh Trần Thương, cho em đi…”
Trong mắt anh chỉ còn làn da trắng hồng giữa tấm gia đỏ rực, mặt mày tràn đầy phong tình mê hoặc nuốt lấy linh hồn anh.
Trần Thương đột nhiên giảm tốc độ, vén sợi tóc cô lên ngửi, để cô ôm lấy cổ anh, cười thì thầm bên tai cô: “Đã bái đường rồi, có phải nên đổi cách xưng hô không?”
“A ah a…..”An Du khó chịu anh nhất là lúc nên cho thì không cho, cô không cho anh toại nguyện, cự tuyệt trả lời: “Không.”
“Có đổi hay không?” Trần Thương hung hãn thúc đẩy mạnh vài cái, đầu và cổ An Du nhướng đến cực đại rồi ngã ngửa ra sau, hét lớn một tiếng, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, “A…!”
Thể lực của cô không bằng anh, nếu cô vẫn còn cự tuyệt thì không biết cô còn bị dày vò đến khi nào, nhập cảnh sinh tình, chỉ là một câu xưng hô, có gọi thì có sao.
An Du khịt khịt mũi, xuyên qua tấm màn che nhìn thấy bóng dáng chữ “Hỉ” dán trên bức tường, nhẹ nhàng gọi anh: “…Phu quân.”
Trần Thương thở hổn hển, rên nhẹ cười, nhịp điệu của lực đẩy không thay đổi hay giảm đi, lực vô cùng ổn định, “Chúng ta là người hiện đại.”
“… Anh đừng có lòng tham không đáy, được nước lấn tới.” An Du cào mạnh vào lưng anh hai nhát, mắt cá chân bắt chéo, gót chân tùy ý gõ vào ót anh, bĩu môi nói, “Mau cho em đi mà…”
Dáng vẻ yêu kiều nhõng nhẽo hiếm thấy của cô cũng ít ảnh hưởng gì đến anh, Trần Thương lắc lắc đầu, mí mắt hơi nhíu lại che đi con ngươi bị dục vọng thiêu đốt, mỗi lần đều là rút ra thấy cả quy đầu rồi mạnh mẽ cắm sâu vào cổ tử cung, cọ xát lối hẹp nhỏ mềm đỉnh điểm, dụ dỗ cô: “Có gọi không?”
“Hah… Ưm….” Như sóng biển đập dữ dội, phía trước là bến bờ, xíu chút nữa là đã chạm đến, nhưng lại bị đẩy ngược ra xa, vài lần như thế, An Du mệt mỏi không còn sức lực.
Hai chân bắt đầu mỏi nhừ, cô đã không còn chống chọi nổi, nắm lấy tóc anh, “Chồng ơi…..”
“Ngoan.” Trần Thương rít một hơi, vươn cổ thở hổn hển hồi lâu mới ép ra chữ, dồn lực ở hông, đánh vào sâu bên trong vài cái, anh hoàn toàn thất thủ, toàn bộ tình và dục được tích lũy bắn vào cả trong hoa tâm.
Anh bắn tinh, sau cuộc hoan ái kịch liệt, thêm mùi của tinh dịch làm không khí căn phòng dày đặc mui của dục vọng tình ái.
An Du thở không ra hơi, lỗ huyệt co thắt mở rộng liên hồi, nhụy hoa bị ép phẳng, phản xạ co rút thắt chặt, tinh dịch cùng d*m thủy tích tụ được phân tán ra ngoài, cửa huyệt mềm vẫn chưa muốn buông cây gậy ra.
Hai thân thể ôm chặt dính nhau một lúc, sau khi con thú khổng lồ dần mềm xuống, thân dưới mới từ từ tách ra.
An Du ôm siết lấy anh, dán mặt vào ngực anh nghe tiếng tim đập, có chút nhanh sau đó cũng trầm ổn lại.
Trần Thương chạm vào nơi dịch thể giao hợp, ác ý chùi trên eo cô, giọng nói khàn khàn hài lòng, “Mãn nguyện chưa?”
“Làm như có mỗi em sướng ý.” An Du cắn cằm anh, “Anh rất là xấu xa.”
Trần Thương mổ chóp mũi cô, tiếng cười khàn khàn, “Ừm, vậy mà em vẫn còn yêu thích đó thôi.”
An Du không đáp, khoanh vòng tay của anh lại, đối diện nhìn anh, chơi đùa từng ngón tay của anh, nét mặt vui vẻ.
Trần Thương cười rồi hôn lên đôi mắt sáng của cô, vén tấm chăn phủ lên cả hai, ôm cô vào giấc ngủ.
*
Trần Thương lâu lắm rồi không ngủ sâu như vậy, khóe miệng cong cong, vẻ mặt không còn nét lạnh lẽo thường ngày nữa.
An Du thử gọi anh vài tiếng, không có tiếng trả lời, nên nhẹ tay nhẹ chân gấp một mép chăn xuống giường tắt đèn.
Trần Thương tặng cô trâm cài, mua ở tiệm trang sức thủ công độc quyền ở thị trấn Tầm, cần phải đặt hàng trước hai tháng, An Du mân mê chữ khắc trên cây trâm ngọc, mỉm cười.
Sau cơn sóng tình, nụ cười trong cơn trầm luân, nhưng cũng có bảy phần tỉnh táo.
Hồi tưởng những cuộc trò chuyện với Trần Thương, An Du không thể hiểu nổi bản thân lúc trước.
Tuyệt giao, không quen biết như người xa lạ.
Đa số mọi người sẽ chọn tin tưởng lời nói dối đơn giản, hơn là tin tưởng vào sự thật phức tạp. Có thể là thiện ý, hay có thể là dụng ý khác, thực tế không có giới hạn nghiêm ngặt, mà trái lại luôn luôn thay đổi bên ngoài thành những lời nói dối.
Nguyệt lão ký tên? Ý trời dẫn dắt? An Du chưa bao giờ tin, bị sự thật tổn thương còn hơn là được an ủi từ lời nói dối, cô cho rằng bản thân đủ bản lãnh áo giáp sẵn sàng để chấp nhận quá khứ.
Cô quay đầu nhìn Trần Thương đang ngủ thật ngon, cánh tay anh vẫn còn dang rộng khoảng trống chờ cô quay lại nằm có thể ôm chặt lấy anh.
Thích và yêu thì đã làm sao?
Tất nhiên cô có thể thuận theo “Cảm giác” mù mờ cùng trải qua tình yêu không mấy thật lòng này, mà bản chất của tình yêu là tiết ra nội tiết dopamine nhiều hơn bình thường, ngay cả khi nó có thể sản sinh liên tục không ngừng nghỉ, duy trì kích tình và nhiệt huyết, nhưng lại không thể loại bỏ suy đoán và hiềm nghi.
Nếu đã kết thành đôi cặp, làm sao không thành thật với nhau? Cho dù quá khứ của một bên có tệ đến đâu, cho dù là có nợ nhau.
Cô mở hộp thư email, phương thức mới của bác sĩ Phương nằm trong hộp thư, An Du sớm đã đọc qua hai tuần trước.
Luồng ánh sáng xanh chiếu vào mắt, giấy trắng mực đen thông báo những rủi ro trong điều trị công nghệ chưa có trên thị trường: “Kích thích dòng điện một chiều xuyên sọ (tDCS), có cảm giác ngứa ran nhẹ, được sử dụng để tăng khả năng hưng phấn của tế bào thần kinh ở vỏ não trước bên trái giúp cải thiện và phục hồi trí nhớ. Do khả năng chịu đựng của từng cơ thể khác nhau, có khả năng gây khó chịu về thể chất nhất định, nặng hơn là não bị tổn thương…”
An Du ký trên bản tuyên bố từ chối trách nhiệm, viết: “Tôi đã hiểu rõ rủi ro phải trả giá, chấp nhận điều trị.”