An Du đối diện với ánh mắt của Trần Thương, muốn nhìn thấy sự cắn rứt lương tâm trong mắt anh, nhưng vẻ mặt và tư thế của anh đều quang minh chính đại, dường như cho dù cô có hỏi gì anh đều có thể thẳng thắn trả lời.
Trong sự im lặng, Trần Thương thấp giọng nói: “Em vẫn chưa học được cách tự chăm sóc cho bản thân.”
Câu nói mang theo chút đau lòng, trước đây An Du từng rất thích anh nói với cô bằng giọng điệu đó, có chút than thở bất lực, luôn được cô coi như một minh chứng về tầm quan trọng của bản thân
Mà bây giờ ẩn ý của câu nói có lẽ là “Không có anh, em không thể làm gì.”
Cho dù được bao bọc bởi bao nhiêu ngọt ngào thì bản chất của sự kiêu ngạo cũng sẽ có một ngày không thể che giấu.
An Du cười lạnh khi nghe những lời đó: “Xin lỗi, đã khiến anh phiền lòng rồi.”
Cô lấy trong túi xách ra 1 xấp giấy, lắc qua lắc lại, động tác vô cùng khinh thường, như thể nắm được điểm yếu của anh, mỉa mai nói: “Nhà sản xuất Trần đã nhọc lòng chà đạp, hủy hoại cuộc sống của người khác để có được vị trí ngày hôm nay, thử hỏi xem có hổ thẹn với lương tâm không?”
Ánh mặt trời bị mây che khuất, căn phòng bỗng nhiên tối tăm, vẻ mặt Trần Thương cũng như ánh sáng trước đó, lập tức rơi vào lạnh giá.
Anh nhíu mày, “Anh không hiểu em đang nói gì.”
“Không hiểu?”
An Du thấy anh vẫn điềm tĩnh, không kìm nén được sự tức giận đã tích tụ bấy lâu nay, liền ném xấp giấy xuống chân anh.
“Trí nhớ của nhà sản xuất Trần hơi kém rồi đấy!”
Chiếc kẹp giấy bạc rơi xuống đất liền bị biến dạng đến mức không thể giữ được giấy. Những tờ giấy A4 rải rác, hỗn độn giống như cảm xúc của cô.
Trần Thương cúi người nhặt đống giấy lên, xếp lại từng tờ một, lật xong 2 trang, anh dừng lại, dường như không có hứng thú với nội dung phía sau.
Anh ngước mắt lên, mang theo tiếng cười chế nhạo rất nhẹ từ sống mũi: “Em điều tra anh sao?”
“Nhớ rồi sao? Nhớ đây là những việc mình đã làm sao?”
An Du tỏ vẻ khinh thường, trong mắt chỉ có sự ghê tởm.
“Lợi dụng quyền lực, lợi dụng pháp luật, mua chuộc cấp trên,… Trần Thương, để đạt được tất cả của ngày hôm nay, đến thủ đoạn dơ bẩn anh cũng không ngại.”
“Hóa ra vẫn là căm giận thay cho Hàn Nam, em bày trò đủ chưa?”
Trần Thương lắc đầu, trong giọng nói vững vàng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Hàn Nam từng có tiền sử kiếm tiền thông qua đánh bạc bằng tiền ảo trên web đen nước ngoài và không hề sợ hãi hệ thống trong nước. Đây chỉ là một thử thách đối với cậu ta mà cậu ta không vượt qua.”
“Anh nghĩ chúng ta đã bình tĩnh với nhau lâu như vậy rồi, em nên suy nghĩ thấu đáo. Cho dù anh cố tình thử, nếu cậu ta không tham lam thì cũng không phạm tội. Huống hồ, xóa bỏ nội dung nền tảng, lén lút đổi liên kết chính thức xung quanh hoạt động mua bán liên kết IP là ham muốn cá nhân của cậu ta, bị xử phạt vì một số tội là điều không thể bác bỏ.”
“Thử?”
Thái độ hời hợt cùng với lời bào chữa sự trong sạch cho chính mình của Trần Thương đã hoàn toàn kích nổ An Du.
“Đây là xúi giục! ”
“Cố tình thành lập một đội cho cậu ấy, sắp xếp những trợ lý có kinh nghiệm để giả vờ giúp cậu ấy nhưng thực chất là đưa cậu ấy vào vùng xám! Thật là một cảnh tự đạo diễn và tự diễn xuất! Nếu nó thực sự giống như những gì anh gọi là “thử “, khi cậu ấy bắt đầu phạm sai lầm anh hoàn toàn có thể đưa ra cảnh báo và hướng dẫn chính xác, nhưng anh không, hai từ “hãm hại” phù hợp hơn với động cơ của anh hơn đấy.”
“Ngay lúc đầu anh đã coi thường cậu ấy, có lẽ là vừa mới nhập chức mà cậu ấy đã lập công cho tổ dự án, người người khen ngợi, anh sợ rằng cậu ấy công cao chấn chủ*? Đưa quyền lực và quyền hạn quản lý cho cậu ấy chỉ đơn giản là cách mà anh dùng để phế bỏ và trục xuất cậu ấy!”
* Nguyên văn “ 功高盖主” công cao cái chủ: ỷ có nhiều công lao lấn lướt chủ nhân.An Du nhớ lại từ đầu, “Không chỉ như vậy, anh rõ ràng ghen tị với mối quan hệ của cậu ấy với em, nhưng trước mặt em anh vẫn giữ thái độ khoan dung, khiến em hoàn toàn tin tưởng anh, cảm kích anh, càng dễ thỏa mãn sự chiếm hữu và khống chế của anh, để anh nắm trong tay từ công đến tư!”
Cô càng nói càng quá khích, cô tự cho rằng mình đã đi guốc trong bụng anh, lạnh lùng nói: “Vừa ca tụng vừa hãm hại cậu ấy, có thể cải thiện đáng kể đánh giá khảo sát của anh với tư cách là một nhà sản xuất, mang lại cho anh danh tiếng là người công chính nghiêm minh, quyết đoán rõ ràng.”
“Tôi nói đúng không? Nhà sản xuất Trần.”
Trần Thương lặng lẽ đợi cô nói xong, trầm mặc vài giây, lạnh lùng nói: “Hóa ra em nghĩ anh như vậy.”
Tiếng sấm mơ hồ vang lên từ phía chân trời xa xôi, thời tiết mùa hè thay đổi rất nhanh, mặt trời hoàn toàn ẩn sau những đám mây đen.
Trong ánh sáng mờ ảo, cô không chắc ánh mắt anh là sự đau đớn hay là sự xấu hổ giận giữ của chiếc mặt nạ khi bị lột ra.
“Em cũng không muốn như vậy!”
Những giọt nước mắt trong hốc mắt cô rơi xuống cùng với tiếng gầm nhẹ, lăn thành hai hàng ẩm ướt trên khuôn mặt cô.
“Trước khi đến thị trấn Tầm Đường, anh đã mất tích 1 tuần, lúc đó em rất lo lắng cho anh. Nhưng anh đã làm gì? Anh đang tạo ra một cái bẫy để Hàn Nam nhảy vào!”
“Nhà sản xuất Yến trước đây đã bị Hà Thế Lạc, trợ lý của anh tìm ra lịch sử bao che cấp dưới bị ép phải từ chức. Hơn nữa, sau vụ này, anh hoàn toàn yên tâm ngồi ở vị trí dưới một người trên vạn người!”
Cô khóc không thành tiếng, trong tiếng khóc nghẹn ngào là nỗi tuyệt vọng nặng nề đối với chính bản thân cũng như đối với anh.
“Tại sao một người có thể ác độc ích kỷ, dùng mọi thủ đoạn, đuổi cùng giết tận đến như vậy? Trần Thương, em không dám tin.”
Hai mắt Trần Thương rũ xuống, đôi môi nhợt nhạt, mặc cho cô gắn tội, cuối cùng thở dài tựa như từ bỏ.
Anh xoay người, ném tệp “chứng cứ” cô tố cáo anh trong tay lên đầu bàn, âm thanh giấy va vào bàn không lớn không nhỏ.
Trần Thương chống tay trên bàn, quay lưng về phía cô nhẹ nhàng nói: “An Du, em ra ngoài đi.”
Giọng anh hờ hững, tựa như bị chôn vùi trong tiếng sấm dày đặc ngoài cửa sổ.
“Anh vẫn đang trốn tránh?”
An Du tiến lên, dùng sức kéo cánh tay anh, ép anh đối mặt với cô, hai dòng nước mắt lạnh lẽo như con dao đâm thẳng vào đôi mắt anh.
“Trước khi bà mất, anh đã hứa với bà sẽ chăm sóc em thật tốt, đây là sự chăm sóc của anh sao?”
Vừa nói xong, mọi cảm xúc cứ thế trút xuống: “Anh luôn miệng nói, từ trước đến nay chỉ có một mình em, vậy sự quan tâm đó ở đâu? Năm đó, khi em xảy ra tai nạn ở Canada, anh đã ở đâu? Anh đang là ngọn giớ mới nổi trong nước! Anh chỉ dỗ ngon dỗ ngọt mà thôi, anh đã bỏ ra cái gì?”
“Vài năm ở bên đó, chỉ có Hàn Nam cùng em vượt qua mọi khó khăn! Mọi mặt anh đều hoàn hảo, không bị tổn thương, làm sao anh có thể đồng cảm với bọn em? A, làm sao anh có thể cảm thấy trong lòng em, anh quan trọng hơn cậu ấy?”
Đôi mắt Trần Thương chậm rãi nhắm lại, sắc mặt chán nản, khó thấy được sự tức giận.
Tiếng mưa ồn ào va vào cửa kính, gió thổi điên cuồng, giống như tái hiện lại cảnh tượng nào đó của 10 năm trước.
“Trần Thương, anh không muốn em nhắc đến quá khứ em sẽ không nhắc, anh muốn em tin anh, vậy anh dùng cái gì để em tin anh? Dùng vô số lời nói dối của anh sao?”
An Du kiềm chế quá lâu, nỗi uất ức chìm trong phổi, lúc này nỗi đau như bùng nổ, hùng hổ tố cáo: “Anh dựa vào cái gì mà tự tiện làm chủ, tước đoạt quyền cảm kích qua lại của tôi, tước đoạt mối quan hệ cá nhân của tôi! Cho dù anh có một chút suy nghĩ đến cảm nhận của tôi, sẽ không chọn cách làm như vậy!”
Giọng cô càng lúc càng đanh thép: “Rốt cuộc anh coi tôi là gì? Thú cưng, hay con rối, hay người máy anh đã lập trình? Anh muốn một người bạn gái như vậy, liền biến tôi thành dáng vẻ hoàn toàn chịu sự điều khiển của anh, phải không?”
“Nói đủ chưa?”
Trần Thương cuối cùng cũng có phản ứng, anh trừng mắt, nhấc tay cô đang nắm áo mình ra, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
“Tôi không đi!”
An Du không chịu thua, khi anh lấy chức vị uy hiếp người khác, cao giọng nói: “Trần Thương, nhận lại thứ tình cảm rẻ mạt của anh đi, anh không xứng! Anh khiến tôi ghê tởm!”
“Ghê tởm?”
Trần Thương duỗi tay ôm eo cô, cơ thể hai người lập tức dính sát, anh nhìn cô, siết chặt cơ thể cô, cơn tức giận truyền qua tay anh.
An Du ngước cằm nhìn lại, “Phải! Ghê tởm …Á!”
Trần Thương cúi đầu, bịt chặt miệng cô, An Du ngả người ra sau, hai tay đánh trước ngực anh, cố gắng thoát ra khỏi nụ hôn lạnh lùng và thô bạo này.
Trần Thương giữ cổ tay cô không cho cô cử động, ôm đôi chân dài của cô, dễ dàng ném cô lên ghế sô pha da, đè lên người cô, môi lưỡi truy tìm, trực tiếp tấn công, ép cô tiếp nhận.
“Anh buông tôi ra!”
Bàn tay ôm eo cô, An Du đá chân bừa bãi sang bên, chẳng những không trúng mục tiêu, còn tình cờ bị kẹp vào eo anh.
Khóe mắt Trần Thương đỏ bừng, giống như không nghe thấy cô, anh thừa cơ đè cô xuống, thuận tay cởi áo khoác vest của cô ném xuống đất, một tay vén váy cô lên., một tay siết chặt cằm cô, cắn sâu hơn và mạnh hơn.
Cho dù đó là một sự thân mật gượng ép trái với mong muốn của cô, nhưng rất lâu không được hơi thở của anh bao bọc, chân An Du không tự chủ khi bị anh kích động.
Trần Thương dùng ngón tay thon dài xâm nhập vào, sau khi cảm nhận được sự ướt át anh nhếch mép cười khinh bỉ, như nhận được tín hiệu nào đó, lực kẹp càng mạnh hơn, anh nhấc một chân cô lên, đưa vật nóng dưới quần tây vào.
“Anh đây là ỷ mạnh….” An Du chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, nghiến chặt răng, nặng nề cắn môi anh.
Trong hơi thở của 2 người tràn ngập mùi máu tanh, Trần Thương bị đau, hơi buông cô ra, An Du nhân lúc này đẩy anh ra, giơ tay phải lên, dùng hết sức tát vào mặt anh.
“Bốp!”
Một tiếng này phát ra, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Bên má trái Trần Thương lằn vài ngón tay, môi dưới bị rách, chảy vài giọt máu, anh dùng ngón giữa lau đi, trên đầu ngón tay ngưng lại nửa giọt máu tươi, ánh mắt dần dần trấn tĩnh, mới thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát.
Quần áo của 2 người đều xộc xệch, An Du vén váy xuống, đi ra cửa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trần Thương nhíu mày, hối hận đưa tay lên trán vài giây, bình tĩnh lại đuổi theo cô, đặt lòng bàn tay lên bờ vai nhỏ bé của cô, khản giọng xin lỗi: “An An, xin lỗi!”
“ Đừng chạm vào tôi!” An Du như bị gai độc đâm chúng, kinh hãi né tránh sự đụng chạm của anh, ném toàn bộ chìa khóa chung cư của anh và thẻ ra vào ký túc xá Lôi Thành xuống đất, khàn giọng hét: “Từ giờ trở đi, chúng ta không là gì của nhau nữa!”
Tình yêu được xây dựng bằng sự dối trá, không có chút tin tưởng, rốt cuộc cũng chỉ là tòa lâu đài giữa không trung, cuối cùng cũng sẽ đổ vỡ.
Cô mất rất nhiều sức lực mới mở được cánh cửa gỗ nặng dày.
Điện thoại bàn của Trần Thương vội vàng vang lên, anh bắt máy, giống như vừa rồi trận cãi vã kịch liệt không xảy ra, dù có bao nhiêu cảm xúc cũng trở nên bình tĩnh như thường: “Chủ tịch?”
Có lẽ là chủ tịch tin tưởng giao phó chuyện quan trọng, Trần Thương không có lại nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.
An Du tự đáy lòng bật cười, cửa sổ ngoài hành lang hé mở, mưa gió rét thấu xương, cô càng khẳng định Trần Thương đạo đức giả, ích kỷ.
Không còn mong đợi anh nữa, An Du nặng nề đóng cửa lại như đang phong tỏa mọi đổ vỡ kinh khủng trong phòng làm việc của Trần Thương.
Bước ra khỏi Lôi Thành, mọi thứ về Trần Thương đều không liên quan đến cô.
*
Lúc ra ngoài không mang theo ô, An Du đi bộ dưới mưa rất lâu, đến nỗi toàn thân ướt đẫm mới gọi taxi đi vòng vèo.
Tóc ướt dính trên mặt, suy nhược bất thường. Hai mắt An Du mơ hồ nghĩ, vừa mới đi được gần 20 phút, vẫn âm thầm ảo tưởng Trần Thương đuổi theo.
Nhưng phía sau không có ai, tin nhắn cũng trống rỗng, ngay cả một câu giải thích anh cũng không nói, bản thân cũng không chiếm bao nhiêu phần quan trọng trong cuộc sống của anh.
Thực ra còn có thể giải thích gì nữa? Sự lạnh nhạt, lừa dối của anh đã là câu trả lời rõ ràng nhất.
Xóa toàn bộ phương thức liên hệ với Trần Thương, rời tất cả các nhóm có liên quan đến anh, An Du làm xong một cách máy móc, ngón tay vô tình mở album điện thoại, một bộ sưu tập ảnh đột nhiên xuất hiện, hệ thống tự động đánh dấu địa điểm, là thị trấn Tầm Đường.
An Du cắn môi, lật từng bước ảnh chụp chung của bọn họ và chụp được chữ ký của Nguyệt Lão, vừa khóc vừa cười.
Tài xế liên tục nhìn cô qua gương chiếu hậu, đưa cô một hộp khăn giấy.
“Cô gái, khóc gì vậy, bị đơn vị đuổi việc à?”
An Du lắc đầu, mới nhận ra hóa ra khi xem bói Lão Nguyệt sớm đã nói ra bí mật, hoàn toàn không phải lừa người, họ quả nhiên là một đôi không hòa hợp.
“Kỳ ta hồ tang trung, muốn ta hồ thượng cung, tống ta hồ kỳ trên dạ” —— Báo trước kết cục của bọn họ: bất đắc dĩ thực hiện bằng cách vượt qua, sai trái, cưỡng bức,… Nhất định phải thực hiện phương thức chính đáng để chiếm được trái tim đối phương, phải do sự tình nguyện của cả hai.
Nếu trái với những nguyên tắc nêu trên, dù sự kết hợp có hoàn hảo đến mấy thì mối quan hệ tốt đẹp cũng sẽ bị phá hủy.
Gió, tuyết và trăng tồn tại trong thời gian ngắn, khi tan vỡ thì sẽ kết thúc, An Du đã xóa tất cả hình ảnh về thị trấn Tầm Đường.
*
Rõ ràng là nhà mới, nhưng tần suất thang máy không chạy lại rất cao, đồng hồ điện tử lại một màu đen kịt, không thể nhìn thấy tầng trệt.
An Du ấn nút xuống nhiều lần, nhưng thang máy không phản ứng chút gì, cô đành phải đi cầu thang bộ xuống dưới.
Hàng lang tối tăm, yên tĩnh, đèn cảm ứng âm thanh không nhạy lắm, An Du giẫm chân mạnh mới tạm thời sáng được 2 bóng đèn, cô buồn bực, dứt khoát mở đèn pin điện thoại soi bậc thang.
Ánh sáng đèn pin chiếu rất ngắn, chỉ chiếu sáng một góc rất nhỏ, bốn phía xung quanh vẫn tối đen. Tầng mà cô sống không cao lắm, nhưng cầu thang bộ dường như không thấy cuối, đi rất lâu cũng không thấy cửa ra vào.
Kỳ lạ, phía sau truyền đến tiếng bước chân, rất chậm rất nặng nề, có thể phán đoán tư thế đi của người này rất kỳ quái, có lẽ là mất một chân, hai bước một nhịp lại có tiếng kim loại va vào sàn xi măng.
“Haha, haha——”
Âm thanh càng ngày càng gần, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi, An Du bước nhanh xuống lầu.
Chạy đến tầng 4, thang máy luôn đóng bỗng nhiên mở ra, “Lạch cạch” một chút, trong sự vắng vẻ vô cùng kỳ quái, An Du nhìn theo nới phát ra âm thanh.
Trong thang máy không đèn, một người con trai cúi đầu đỡ tay, mất một chân trái, đứng dựa vào bên phải; người con gái bên cạnh anh ta mặc đồng phục bệnh nhân, tóc dài che kín cả khuôn mặt.
Người con trai ngẩng đầu, chậm rãi giơ cánh tay, rõ ràng là một chiếc chân giả; cô gái đó cũng nhìn An Du, ngũ quan rất giống người đàn ông, sắc mặt vàng nhạt, một chút cũng không tức giận.
Người đàn ông giống khuôn mặt của Hàn Nam, giọng nói của Hàn Nam, hắn xông lên cười u ám với cô, Đàn chị.”
“ A——!” An Du hét thất thanh, co chân lại, chân chạm vào ga giường mềm mại, mở mắt phát hiện vẫn đang ở trong phòng của mình, nắng sớm yếu ớt, ôn hòa tĩnh mịch.
Cô thở gấp, sau lưng toàn là mồ hôi, áo ngủ thấm ướt.
Sau khi chia tay với Trần Thương không biết ngày không đêm, An Du sờ sờ tràn, ngày hôm đó dầm mưa đi về cô phát sốt nhiều lần, bây giờ đã hạ sốt, não mới bắt đầu tỉnh táo hơn.
Ngực đau âm ỉ, không biết là vì vừa mới trải qua ác mộng, hay là vì nghĩ đến Trần Thương.
Cô chủ quan bỏ qua những thay đổi về thể chất và tinh thần, chỉ coi mọi thứ quay trở lại điểm ban đầu.
An Du kiểm tra lại ngày tháng và nhớ ra hôm nay là ngày hẹn đi đến nhà tù. Không còn sớm nữa, cô dậy vệ sinh cá nhân, xách những gói hàng lớn nhỏ đã mua rời khỏi nhà.
*
Khung cửa sổ màu xanh lam, kính cách âm dày, phòng thăm tù sáng sủa, vuông vắn.
Hôm nay chỉ có một mình An Du đến thăm tù. Cô ngồi xuống ghế, nhìn vào bên trong, chờ quản ngục dẫn Hàn Nam ra ngoài.
Hàn Nam mặc áo tù màu nâu đậm, đã tháo chân giả, chống gậy một bên, mặt không chút biểu cảm ngồi đối diện với cô.
Tóc cắt 3 phân, gần 2 tháng không gặp, cậu ta gầy đi rất nhiều.
An Du cầm ống nghe lên, Hàn Nam cũng cầm lên. Không còn vui vẻ khi nhìn thấy cô, cũng không còn ánh sáng vui tươi như ngày trước, chỉ suy sụp nhìn cô.
An Du khẽ thở dài, trong lòng vẫn cảm thấy đau khổ, nói trước: “Hàn Nam, cậu có ổn không?”
Thấy Hàn Nam không trả lời, cô vỗ nhẹ gói hàng trên bàn.
“Tôi mua một ít đồ ăn nhẹ và trái cây mà cậu thích, có cả quần áo và ít đồ dùng cá nhân nữa. Nếu cậu thiếu thứ gì, nhất định phải nói với quản ngục.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ tiếp tục giúp cậu tìm luật sư.”
An Du nhíu mày, đặt lòng bàn tay lên tấm kính, kiên định nói: “Nhất định sẽ có cách cứu cậu ra ngoài.”
Hàn Nam vẫn duy trì vẻ mặt như trước, một lúc lâu sau, khóe miệng hơi nhếch lên.
An Du dịu dàng cười với cậu, Hàn Nam cũng cười thành tiếng, chế giễu xuyên thấu qua tấm ngăn cách, trực tiếp đến màng nhĩ.
Cậu ta lạnh lùng lên tiếng: “Ngu xuẩn.”