Amy cũng không nhiều lời, dù sao mỗi nghệ sĩ đều có lựa chọn riêng của chính mình, cô không thể nói việc đó đúng hay sai, cô sẽ không khinh thường những nghệ sĩ như vậy, nhưng cũng sẽ không khuyến khích họ làm những chuyện như vậy: "Đừng quan tâm đến người khác, em đừng làm việc ngu ngốc là được rồi."
Điều quan trọng nhất là Amy thực sự không thích kiểu người như nhị thiếu gia Hàn, và những gì Sở Mông đã làm ngày hôm đó. Cô cảm thấy rằng Sở Mông không những ngu ngốc mà ánh mắt cũng thực sự không tốt.
Viên Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Em muốn thi vào đại học B."
Vừa lúc chuông cửa vang lên, Amy thúc giục Viên Ninh vào phòng thay quần áo, còn cô đi ra mở cửa cho nhân viên dọn đồ ra, chờ Viên Ninh ra vừa lúc có thể ăn cơm.
Ở khách sạn này, tất cả các nhân viên đều có phiếu ăn sáng, có thể đến nhà hàng ăn bữa sáng buffet miễn phí, nếu muốn gọi món riêng thì phải tự bỏ tiền. Nếu chỉ có mình Viên Ninh, cô chắc chắn sẽ chọn tiết kiệm tiền và ăn bữa sáng buffet, nhưng có Amy ở đây nên cô cũng muốn hưởng thụ một lần.
Amy buổi sáng ăn không ngon miệng nên động đũa một chút rồi thôi, vừa lúc điện thoại của cô vang lên, Amy đi sang một bên để nghe điện thoại.
Để giữ dáng nên buổi tối Viên Ninh không ăn, nhưng cô sẽ ăn đủ no cho bữa sáng và bữa trưa, trừ những đồ chiên dầu mỡ ra.
Khi Viên Ninh ăn no xong, hành lý cũng đã thu dọn xong hết rồi, Amy vẫn đang nghe điện thoại. Thấy vẫn còn sớm, Viên Ninh bắt đầu tìm một nơi có ánh sáng tốt để selfie, chọn một bức mà bản thân hài lòng nhất, cắt logo của phần mềm làm đẹp ra, chỉnh sửa một chút mới đăng lên Weibo.
【 Viên Ninh V: Hôm nay tôi vẫn rất ổn // Ảnh selfie 】
Đăng bài xong, Viên Ninh thoát Weibo, tiếp tục ngồi xem kịch bản.
Trong bộ phim 《 Thám tử 》, đạo diễn Lâm rõ ràng muốn doanh thu phòng vé tốt cũng như giành giải thưởng, và có sự hồi hộp ở phần cuối. Điều quan trọng nhất là cô sẽ đóng vai Trần Táp, mặc dù cô ấy đã nhảy xuống biển, nhưng rốt cuộc cô ấy có chết hay không thì không được nói rõ.
Amy tắt điện thoại: "Bên Triệu Khang đã đồng ý hợp tác rồi, cậu ấy nói hôm nay sẽ tìm đạo diễn Chung để nói chuyện. Trước tiên chúng ta đem hành lý lên xe đã, sau khi tham dự lễ khai máy xong, chúng ta sẽ đến gặp đạo diễn Lâm.
Viên Ninh Ninh gật đầu, mang hành lí và kéo vali đi, đột nhiên hỏi: "Chị Amy, chị có cảm thấy đạo diễn Lâm muốn quay phim dài tập không?"
Amy dừng lại: "Em nghĩ sao?"
"Em đọc toàn bộ kịch bản, và thấy có một vài điểm gay cấn mà không có lời giải thích, hơn nữa cũng không có lời giải thích nào về việc con gái của người trong cuộc có bị Trần Táp giết hay không, và cũng không nói rõ kết cục của Trần Táp khi nhảy xuống biển." Viên Ninh và Amy tiếp tục đi vào thang máy: "Giống như để lại cho Trần Táp một con đường sống vậy."
Amy cau mày, nếu là phim truyền hình dài tập thì sẽ để lại con đường sống cho Trần Sa, điều này chứng tỏ nếu doanh thu phòng vé tốt và nhân vật đủ nổi tiếng, có khả năng sẽ có thêm phần hai, thậm chí vai diễn này sẽ trở nên rất quan trọng.
Viên Ninh thấp giọng nói: "Đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của em.
Amy gật đầu: "Những chuyện này chị sẽ lo, em phải diễn vai Trần Táp thật tốt đó."
Thà rằng đạo diễn Lâm miễn cưỡng để Trần Táp biến mất như vậy sẽ tốt hơn, trong trường hợp này chỉ cần có phần hai Viên Ninh sẽ có cơ hội.
Viên Ninh cũng hiểu, cô cũng đồng ý, hiện tại suy nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, đáng tiếc trong bộ truyện gốc (là truyện về thế giới này, mẻ Sở Mông là nhân vật chính ấy) cô đọc không có nói nhiều về về bộ phim 《 Thám tử 》.
Đoàn phim 《 Tiên giai 》 tổ chức lễ khai máy đương nhiên sẽ mời phóng viên, nhưng họ đều được chọn đặc biệt và được phát bao lì xì từ trước nên họ đương nhiên biết nên hỏi cái gì và không nên hỏi cái gì.
Viên Ninh là một người mới hoàn toàn, danh tiếng lại phức tạp, đoàn phim đã sắp xếp từ trước, có Amy ở bên cạnh hộ tống cô, nên sẽ không có phóng viên nào làm khó cô.
Sau khi chụp một vài bức ảnh chung của toàn đoàn phim, Amy dẫn Viên Ninh tới chào hỏi đạo diễn Chung, rồi rời đi sớm.
Khi ở trong xe, Viên Ninh vẫn đang suy nghĩ về việc Sở Mông đã làm thế nào để ngăn đạo diễn Lâm lại và thuyết phục ông ấy cho cô ta thử vai ngay tại chỗ. Không suy nghĩ nhiều, Viên Ninh kéo hành lí đi theo phía sau Amy, khi cô định báo cáo với đạo diễn Lâm trước, tình cớ thấy Hàn Thiếu Vũ.
Hàn Thiếu Vũ ngày hôm qua không đến công ty nên không biết Viên Ninh đã nhận bộ phim này. Nhìn thấy Amy, anh ta cũng rất kinh ngạc, sau đó nhìn Viên Ninh đang kéo hành lý của mình, anh ta lại càng kinh ngạc hơn, cũng mơ hồ đoán được cái gì đó: "Amy, cô..."
Nhưng Hàn Thiếu Vũ còn chưa kịp lên tiếng xong, đã nghe thấy một giọng nữ vang lên: "Đạo diễn Lâm, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ cho ông biết tôi mới là người thích hợp nhất."
Amy nhìn Hàn Thiếu Vũ với nụ cười nửa miệng.
Viên Ninh nhìn Hàn Thiếu Vũ rồi nhìn Sở Mông đang chặn đường đạo diễn Lâm.
Ngay cả Hàn Thiếu Vũ lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ: "Chị Amy, đây là..."
"Đạo diễn Lâm xin hãy tin tưởng tôi, tôi biết ông muốn diễn viên như thế nào." Giọng nói của Sở Mông lại vang lên: "Tôi càng biết ông muốn diễn viên diễn như thế nào..."
Hàn Thiếu Vũ không thể nghe nổi nữa, đặc biệt là khi anh ta nhận thấy vẻ mặt của Amy và Viên Ninh ngày càng trở nên kỳ lạ.
Sở Mông hôm nay ăn mặc trông rất thanh thuần: "Đạo diễn Lâm, chỉ có tôi mới có thể diễn xuất theo kiểu ông mong muốn, một vai diễn xứng đáng với bộ phim điện ảnh của ông."
Đạo diễn Lâm biểu cảm có chút kì quái, đặc biệt là khi ông ấy nhìn Amy và Viên Ninh: "Cô gái, cô thuộc công ty nào?"
Sở Mông nghĩ rằng đạo diễn Lâm đã cảm động, và nhanh chóng nói: "Tôi đến từ Vĩnh Gia Entertainment. Cô giáo nói rằng tôi là học sinh tài năng nhất trong số những học sinh mà cô ấy đã dạy. Mặc dù bây giờ tôi là người mới, nhưng tôi chỉ thiếu một cơ hội, và tôi đã xem tất cả các tác phẩm của đạo diễn Lâm, tôi rất ngưỡng mộ ông, và công ty nói rằng nếu tôi có thể hợp tác với đạo diễn Lâm, tôi có thể nhận được thù lao đóng phim, và công ty sẽ đầu tư thêm."
Đạo diễn Lâm bối rối nhìn Amy, đây đều là cùng một công ty, cô ấy đang làm gì vậy? Đấu đá nội bộ sao?
Hàn Thiếu Vũ tránh ánh mắt của Amy, điều thực sự rất xấu hổ.
Amy giẫm lên giày cao gót đi tới: "Công ty nói? Vĩnh Gia Entertainment? Tại sao tôi không biết nhỉ, bây giờ tôi có nên gọi điện thoại hỏi chủ tịch hoặc giám đốc của công ty không? Nhị thiếu gia Hàn?"
Hàn Thiếu Vũ nuốt nước bọt: "Cô ấy nhớ nhầm rồi, điều tôi nói là nếu cô ấy có thể hợp tác được với đạo diễn Lâm, tôi sẵn sàng đầu tư tư nhân."
Sở Mông quay đầu lại, khi cô ta nhìn thấy Amy và Viên Ninh, vẻ mặt của cô ta lập tức thay đổi: "Mọi người đang làm gì ở đây?"
Viên Ninh kéo hành lý đi về phía đạo diễn Lâm, tiếng bánh xe lăn cọ xát với mặt đất như tát vào mặt Viên Ninh: "Xin lỗi, tôi nhớ hình như chúng ta là thực tập sinh cùng kỳ, nhưng tôi không nhớ rõ là giáo viên nào khen cô như vậy, ta có số điện thoại của một vài giáo viên, nếu không thì cô nói cho tôi biết là giáo viên nào, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi một chút."
Sở Mông có chút hoảng loạn, người giáo viên khen chính là Viên Ninh, căn bản không phải cô ta, cô ta nói lời này chẳng qua là để dát vàng lên mặt mà thôi: "Giáo viên nói riêng, cậu không biết cũng là bình thường."
Viên Ninh hừ một tiếng, trực tiếp hỏi: "Cô ở đây là muốn cùng tôi tranh vai sao?"
Sở Mông siết chặt nắm tay, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, kiếp trước vai diễn này không phải của Viên Ninh, mà là... Khi đó Viên Ninh đang chuẩn bị cho nhóm nhạc nữ sắp ra mắt, và cô càng không phải là nghệ sĩ dưới quyền của Amy, không có tài nguyên như vậy, điều đó cũng rất bình thường: "Mình chỉ ngưỡng mộ đạo diễn Lâm, và hy vọng rằng đạo diễn Lâm có thể chọn những diễn viên phù hợp nhất và tạo ra những tác phẩm hay nhất."
Viên Ninh xách vali lùi lại mấy bước, nói: "Đạo diễn Lâm, ngài quyết định đi. Tôi không có ý kiến gì, lỡ như cô ấy thích hợp hơn, dù sao cũng cùng một công ty, cũng thuận tiện."
Sở Mông đã tạp tiếng tốt cho hành vi của mình, vì vậy nếu Viên Ninh nhất quyết không cho cô ấy thử vai, cô ấy sẽ không được đạo diễn Lâm cân nhắc đến, mà nếu như vậy thì Sở Mông sẽ lấy lùi làm tiến, ngay cả khi cô ấy mất đi vai diễn này, cũng sẽ để lại ấn tượng trong lòng đạo diễn Lâm, thậm chí còn khiến đạo diễn Lâm cảm thấy mắc nợ.
Huống chi kỹ năng diễn xuất của Sở Mông thực sự tốt, không cần phải bắt chước các diễn viên gốc.
Viên Ninh không biết kiếp trước đạo diễn Lâm đã chọn diễn viên như thế nào, dù sao trong sách cũng không viết chi tiết, nhưng dù sao cô đã phát huy hết mình trong buổi thử vai rồi.
Hơn nữa so sánh giữa hai người, Sở Mông có vẻ hùng hổ dọa người hơn so với Viên Ninh biết lùi, rõ ràng là cô ấy muốn giành lấy vai diễn từ nghệ cùng công ty, thậm chí còn là nghệ sĩ cùng kì. Viên Ninh nhận thấy tuy rằng đoàn phim không nhiều người tới đây, nhưng đều chú ý đến động tĩnh bên này, dù sao bẫm sinh đa số mọi người đều thích xem chuyện náo nhiệt.
Mặc dù đạo diễn Lâm cảm thấy rằng Sở Mông rất muốn thể hiện bản thân, hơn nữa lời nói của cô ấy không thể tin tưởng được, nhưng nhìn thấy bộ dáng khẩn cầu của Sở Mông, không hiểu tại sao ông ta có chút mềm lòng, trên mặt lộ ra chút biểu cảm.
Viên Ninh vẫn luôn quan sát Sở Mông và đạo diễn Lâm, ánh mắt lóe lóe.
Sở Mông dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức nói: "Cầu xin đạo diễn Lâm, cơ hội này đối với tôi rất quan trọng, hơn nữa Viễn Ninh cũng không để ý."
Đạo diễn cảm thấy Sở Mông quá háo hức với thành công trước mắt, dù sao Sở Mông và Viên Ninh đều là người mới, cơ hội này đối với ai cũng rất quan trọng. Viên Ninh không để ý là vì cô có tính tình tốt, nhưng Sở Mông không nên nói như vậy.
Sở Mông tiếp tục nói: "Vậy thì đạo diễn Lâm, tôi bắt đầu thử vai nhé."
Đạo diễn Lâm nhíu mày hỏi: "Cô thử vai sao? Có biết mình cần diễn cái gì không?"
Sở Mông đương nhiên không biết, nhưng cô rất tự tin, lúc trước cô rất thích bộ phim điện ảnh này, xem đi xem lại rất nhiều lần, cũng đọc không ít bình luận trên Weibo nói về Trần Táp, khen có, ý kiến có, nhân cơ hội được trọng sinh này, cô nhớ lại vài lần, cảm thấy mình rất an toàn: "Đạo diễn Lâm, ông từng nói rằng những màn diễn xuất ngẫu hứng mới có thể phản ánh được kỹ năng diễn xuất, không phải sao?"
Đạo diễn Lâm thực sự đánh giá cao những người tự tin và biết tranh thủ cơ hội: "Vậy, cô diễn đoạn Trần Táp nhìn thấy bức ảnh con gái của anh hùng, và khi cô liên lạc với cấp trên, cô đã che giấu bức ảnh."
Viên Ninh kinh ngạc nhìn đạo diễn Lâm, đây là một đoạn không có trong kịch bản.
Sở Mông sửng sốt một lúc, bộ phim cô đã xem không có tình tiết này, đạo diễn Lâm có đề cập đến nó một cách tùy ý hay nó được quay ngay từ đầu và chỉ bị cắt bỏ?
Thấy Sở Mông không nói gì, đạo diễn Lâm thúc giục: "Có gì khó khăn sao?"
Sở Mông cũng coi như có đầu óc, vội vàng nói: "Trần Táp là nữ chính sao? Có quan hệ gì với nam chính vậy?"
Đạo diễn Lâm còn tưởng rằng Sở Mông đã biết một ít về cốt truyện mới đến đây, dù sao thì nghệ sĩ ban đầu đã bị sa thải, có một số người đã đến thử vai, tin tức ít nhiều gì cũng sẽ bị lộ ra một ít. Hiện giờ xem ra Sở Mông thật sự không biết gì cả, vậy cô ấy lấy đâu ra tự tin để nói những lời vừa nảy?
Viên Ninh hỏi: "Đạo diễn Lâm, tôi nói chuyện với cô ấy nhé?"
Đạo diễn Lâm ừ một tiếng, tính tình của ông ấy không được tốt lắm, lại có chút bướng bỉnh, lúc này ông có chút không kiên nhẫn, nhìn qua gương mặt quá xinh đẹp của Viên Ninh, điều thật sự khiến ông không hài lòng.
Viên Ninh nhìn Viên Ninh, thái độ không tính là tốt, nhưng lời nói thì không có ác ý: "Trần Táp vào vai một nữ sinh trung học, cô ấy có mối quan hệ thù địch với nam chính. Cô ấy ở bên cạnh nam chính là để lấy mật mã.
Đạo diễn Lâm sau khi nghe xong gật đầu, thật ra tóm tắt như vậy cũng không sai, chỉ là không có chi tiết, nhưng là thử vai như vậy cũng đủ rồi, dù sao ngay cả những người thử vai khác cũng không biết những điều này.
Sở Mông nói: "Cảm ơn."
Viên Ninh hơi cụp mắt, nói: "Không có việc gì, tôi còn tưởng rằng cô biết mới đến đây, dù sao... bình thường cô không cũng không như vậy."
Lúc này đạo diễn Lâm mới phát hiện ra, trang phục của Sở Mông tương đối phù hợp với nữ sinh cấp ba, nhìn tổng thể giống đến 80% so với những gì ông tưởng tượng? Cho nên lúc vừa mở miệng, ông không đuổi cô gái này đi?
Viên Ninh không có tiếp tục nói chuyện này, mà là lui sang một bên, rõ ràng là sẽ không nói chuyện.
Đạo diễn Lâm thúc giục: "Bắt đầu đi."
Sở Mông
cẩn thận suy nghĩ về cốt truyện, sau đó bắt đầu thực hiện, cô ấy trông như vô tình nhìn thấy bức ảnh về con gái của nam chính, duỗi tay cầm lên và nhìn kỹ với vẻ mặt do dự và đấu tranh, cuối cùng vẫn đem bức ảnh trở lại, sau đó lấy điện thoại ra như đang nghe điện thoại: "Alo... vâng, tôi vẫn chưa tìm thấy."
Nội dung thử vai mà đạo diễn Lâm nói không có đoạn hội thoại nào cả, nhưng Sở Mông cảm thấy chỉ diễn xuất thôi thì quá đơn giản nên đã thêm vào một đoạn mà cô cho là phù hợp với hoàn cảnh.
Hơn nữa lúc Sở Mông nói vẫn chưa tìm được, liền nhìn đến nơi nên đặt tấm ảnh, không biết thuyết phục chính mình hay người bên kia điện thoại: " Không có manh mối gì cả."
Nói xong, Sở Mông cất điện thoại đi, nhìn đạo diễn Lâm có chút chờ đợi, cô không tin Viên Ninh có thể diễn xuất tốt hơn mình, cho dù Viên Ninh có được cô giáo dạy diễn xuất khen ngợi thì sao? Cô ấy còn chưa xem bộ phim này. Nữ diễn viên lúc trước được đề cử Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, điều đó đã chứng tỏ kỹ năng diễn xuất, đồng thời cũng cho thấy đây là cảm giác mà đạo diễn Lâm mong muốn.
Vậy nếu kỹ năng diễn xuất của Viên Ninh tốt thì sao? Cô ấy đứng trên vai của những người tiền nhiệm.
Đạo diễn Lâm bị chọc giận cho mắc cười, ông ta lãng phí thời gian chỉ để xem màn biểu như vậy sao?
Sở Mông thái độ rất khiêm tốn: "Bởi vì tôi không biết nhiều lắm về cốt truyện cùng nhân vật, nên diễn không được tốt lắm..."
"Ít nhất cô còn hiểu rõ chính mình." Cho dù là Hàn Thiếu Vũ mang đến Sở Mông đến, đạo diễn Lâm cũng không chút lưu tình: "Cô đang diễn cái gì vậy? Ngốc bạch ngọt sao (*)? Cô sợ người khác sẽ không biết cô đang nói dối sao? Hơn nữa tôi đã nói rằng có một cuộc đối thoại sao? Cô cứ tự cho mình là thông minh làm gì?"
(*) Ngốc bạch ngọt: Chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có nhiều tâm cơ.
Viên Ninh ngày hôm qua đã lãnh hội tính khí của đạo diễn Lâm, nếu bạn có thể thuyết phục ông ấy bằng những lý do hợp lý thì ông ấy sẽ chấp nhận, nếu bạn không thể thì bạn chỉ cần chờ bị mắng.
Sở Mông vội vàng biện hộ: "Nhưng mà ngài nói cốt truyện, tôi cảm thấy dùng đối thoại có thể sẽ biểu đạt tốt hơn..."
Đạo diễn Lâm càng không kiên nhẫn: "Vậy mà vừa rồi tôi tôi rất mong chờ màn biểu diễn của cô? Đi đi, tôi cũng không thiếu sự đầu tư."
Sở Mông không muốn từ bỏ, đây là cơ hội tốt nhất mà cô ta biết và cũng là cơ hội cô ta nắm chắn nhất, hơn nữa cô còn làm nhiệm vụ để tăng giá trị hảo cảm đối với đạo diễn Lâm, không thể nào không có tác dụng được: "Đạo diễn Lâm, có thể nói cho tôi biết diễn xuất của tôi có vấn đề gì không? Tôi sẵn sàng thay đổi, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, đạo diễn Lâm."
Hàn Thiếu Vũ đến tuổi này để ý nhất chính là thể diện, chưa kể anh ta còn biết Amy với anh trai của mình rất thân. Tình huống hiện tại của Sở Mông khiến anh ta quá xấu hổ, rõ ràng Sở Mông đã thề với anh ta rằng nhất định sẽ nhận được vai trong bộ phim của đạo diễn Lâm. Nếu không thì anh ta đã không tốn nhiều công sức như vậy để đưa Sở Mông đến đây.
Amy nói với Hàn Thiếu Vũ: "Nhị thiếu gia vẫn nên đem người về công ty đi. Mọi người ở đoàn phim đều nhìn thấy, thật sự không tốt."
Hàn Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi tiến lên nắm lấy cánh tay Sở Mông: "Đạo diễn Lâm thật ngượng ngùng, Sở Mông rất thích tác phẩm của ngài nên mới làm như vậy."
Đạo diễn Lâm rất khó chịu trước màn biểu diễn vừa rồi của Sở Mông, ngược lại ông càng khâm phục Viên Ninh hơn, nếu không thì ông cùng đã không yêu cầu biên kịch sửa kịch bản suốt, thêm thắt một số chi tiết cho vai diễn Trần Táp: "Đều cùng một công ty, đừng trông khó coi như vậy."
Lời nói này có một chút nặng nề.
Hàn Thiếu Vũ chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Viên Ninh tiến lên một bước nói: "Đạo diễn Lâm, tôi đã đọc qua kịch bản, có một số điểm không rõ lắm."
Đạo diễn Lâm quả nhiên không hè phản ứng với Hàn Thiếu Vũ và Sở Mông.
Sở Mông nhìn dáng vẻ của Viên Ninh, cảm thấy hình như cô ấy đang cười nhạo mình: "Đạo diễn Lâm, tôi..."
Hàn Thiếu Vũ trực tiếp bịt miệng Sở Mông, dùng sức kéo cô ta về phía sau: "Đạo diễn Lâm, chờ hôm nào tôi sẽ mời ông uống rượu chuộc tội."
Đạo diễn Lâm miễn cưỡng gật đầu: "Nếu tôi có thời gian."
Ít nhất thì đạo diễn Lâm cũng biết đây là cổ đông của Vĩnh Gia Entertainment nên trước mặt người ngoài ông phải cho một chút mặt mũi, nhưng đạo diễn Lâm nhìn Sở Mông vẫn đang định nói tiếp: "Kỹ thuật diễn xuất như vậy, đừng nên ra ngoài thể hiện."
Hàn Thiếu Vũ nhanh chóng đồng ý và kéo Sở Mông rời đi.
Amy không hỏi đạo diễn Lâm tại sao lại đồng ý với Sở Mông, mà xin lỗi: "Tôi xin lỗi đạo diễn Lâm, đã gây thêm rắc rối cho ông."
Đạo diễn Lâm không có giận chó đánh mèo: "Quên đi, trước tiên cứ mang Viên Ninh về phòng đi, cất đồ đạc đi, rồi đi quyết định tạo hình, cô không có việc gì thì có thể rời đi."
Amy biết rõ thói quen của đạo diễn Lâm, cô vẫn có thể bày tỏ ý kiến của mình về ảnh tạo hình và những thứ khác trong đoàn làm phim 《 Tiên giai 》, nhưng với đạo diễn Lâm, cô chỉ có thể cầu nguyện mong rằng đạo diễn Lâm sẽ thương xót: "Tôi biết rồi, Tiểu Viên giao cho đạo diễn Lâm, nếu có vấn đề gì thì cứ nói, nếu em ấy mắc lỗi gì, mắng vài câu đều được."
Đạo diễn Lâm phất phất tay, hô: "Được rồi, tất cả đi vào, chuẩn bị bắt đầu quay."
Amy rốt cuộc vẫn lo lắng, nên đã dẫn Amy vào phòng.
Đoàn phim của đạo diễn Lâm rất có tiền, phòng bố trí cho diễn viên cũng không tồi, mặc dù không phải phòng xép nhưng cũng không tệ, Amy sau khi xem xong cũng khá hài lòng: "Được rồi, chị đi đây."
Viên Ninh cũng đem túi mang lên lưng: "Em tiễn chị, một lát nữa đến địa điểm quay phim luôn."
Amy ừ: "Nếu có chuyện gì chị sẽ gửi tin nhắn WeChat cho em, trả lời khi em hoàn thành xong."
Viên Ninh đồng ý, ban đầu cô muốn tiễn Amy đến bãi đậu xe, nhưng Amy từ chối, yêu cầu Viên Ninh đến phim trường rồi một mình rời đi.
Địa điểm quay của bộ phim này không nằm trong cơ sở điện ảnh và truyền hình, mà phần lớn là ngoại cảnh, ví dụ như trong khoảng thời gian này nam chính bị giết oan, vừa trốn tránh cảnh sát, vừa muốn tránh bị bàn tay đen đằng sau hậu trường bắt lấy, có nhiều cảnh đánh nhau.
Đạo diễn Lâm đã tìm thấy một nhà kho phù hợp và quay phim trong đó.
Khi Viên Ninh đến, thì đang quay cảnh của Trịnh Dương, đạo diễn Lâm chăm chú nhìn chằm chằm vào một số màn hình, và một trong những màn hình đó tập trung hình ảnh của tất cả các máy quay, phương tiện để đạo diễn Lâm có thể xem được toàn diện.
Thấy vậy Viên Ninh cũng không có vội vàng tới chào hỏi, mà cùng các nhân viên công tác yên lặng đứng nhìn Trịnh Dương quay phim.
Trịnh Dương mặc dù là ảnh đế, nhưng trong đoàn phim không có diễn viên đóng thế.
Đạo diễn Lâm rõ ràng là không hài lòng, tức giận nói: "Cậu không phải là siêu nhân, cậu cần phải tỏ ra sợ hãi, hiểu không? Cậu sợ chết, bởi vì cậu còn có một cô con gái đang đợi, nhưng cậu phải chiến đấu, cậu phải duy trì công lý để bảo vệ nhiều người hơn, hiểu không? Biểu hiện của cậu cần phải tỉ mỉ hơn, cậu phải nhớ rằng cậu là con người, không phải siêu nhân, được chứ?"
Trịnh Dương lau mặt: "Đạo diễn Lâm yên tâm, tôi sẽ chú ý."
Đạo diễn Lâm nhìn đồng hồ: "Tôi cho cậu mười lăm phút nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái."
Trịnh Dương gật đầu, vừa ngồi xuống ghế, một nhân viên mang nước đến cho anh.
Đạo diễn Lâm tức giận nói: "Mau gọi Viên Ninh kia tới đây! Tôi ghét nhất là người không có ý thức thời gian. Cô ta đang làm cái gì vậy?"
Viên Ninh đứng bên cạnh gaffer (*) mấy lần muốn nói nhưng cô căn bản không có cơ hội xen vào lời của đạo diễn Lâm, cuối cùng sau khi đạo diễn Lâm mắng xong, cô lặng lẽ giơ tay lên, yếu ớt nói: "Đạo diễn Lâm, tôi ở đây.
(*) Gaffer: là người đứng đầu tổ điện. Họ còn được coi là trưởng kỹ thuật ánh sáng. Gaffer chịu trách nhiệm thiết kế và thực hiện kế hoạch ánh sáng. Họ làm việc trực tiếp với DoP để tạo ra được hình ảnh như mong muốn. Họ sẽ cấp nguồn đầy đủ cho các đèn và làm việc với Key Grip để định hình ánh sáng.
Đạo diễn Lâm vẫn ở tốc độ của riêng mình và không chú ý đến những gì mọi người nói.
Thấy đạo diễn Lâm vẫn còn đang rống giận, trợ lý đạo diễn vội vàng nói: "Đạo diễn, Viên Ninh tới rồi."
Đạo diễn Lâm sửng sốt, nhìn theo ngón tay của trợ lý đạo diễn: "Thợ trang điểm, đi trang điểm cho cô ấy xấu đi, Trần Táp có gương mặt xinh đẹp, thật là, nếu gương mặt của cô giống như gương mặt vừa rồi thì tốt rồi, làm cho làn da của cô ấy sẫm màu hơn một chút, đừng quá trắng, gương mặt bình thường giống như một học sinh trung học."
Viên Ninh: "..."
Bởi vì quá xinh đẹp nên bị ghét bỏ, loại cảm giác này, không hiểu sao lại cảm thấy sảng khoái không hiểu nổi, cái này gọi là đẹp tự nhiên khó bỏ sao?