Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 249




Lúc này một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt của cả ba, chừng mười mấy người. Kẻ cầm đầu rất tráng kiện, trên cổ mang dây chuyền vàng to. So ra thì những người khác phía sau gã có vẻ nhỏ yếu hơn không ít, nhưng thắng ở số người nhiều, cũng không thiếu vẻ hùng hổ.

“Nguy rồi, lại là bọn họ!” Nhìn thấy những người này, Gia Gia sợ đến mức biến sắc.

Dì Thôi cũng tái mét mặt màu, rõ ràng cũng bị mười mấy người tới đột ngột ấy hù dọa.

“Bọn họ là ai? Tới làm gì thế?” Hoàng Tử Hiên nhìn mẹ con họ ý bảo yên tâm rồi hỏi.

Có lẽ cảm thấy dù gì Hoàng Tử Hiên cũng là đàn ông, Gia Gia thoáng lấy lại bình tĩnh, nói: “Anh Hoàng Tử Hiên, bọn họ là phần tử xấu. Mấy ngày hôm trước ông chủ của bọn họ đã tới một lần, nói muốn mua cho trong cơ sở nhận nuôi. Đương nhiên mẹ con em không thể đem bán đám cho đi được, bèn đuổi bọn họ đi. Trước khi đi ông chủ kia tuyên bố cho bọn em thời gian suy nghĩ, nói mấy ngày nữa sẽ trở lại. Không ngờ hôm nay lại tới nữa, những người này đều là tay chân của ông chủ đó.”

“Ồ?” Hoàng Tử Hiên nghe xong thì nhíu mày lại, hỏi: “Họ mua chó mà sao không đến trại chó? Lại tới đây trong mua một đám chó chăn cừu Đức?”

“Bởi vì mục đích mua chó của bọn họ không phải vì thích chúng nó, muốn nuôi chúng nó, mà là vì muốn gϊếŧ chúng để ăn thịt chó.” Dì Thôi tức giận nói.

Ăn thịt chó?

Hoàng Tử Hiên nghi ngờ, ăn thịt chó không phải là chuyện hiếm lạ gì, thi thoảng anh cũng sẽ ăn. Nhưng ai lại vì ăn thịt chó mà mua nhiều chó như vậy chứ? Sau đó anh hỏi: “Ăn thịt chó thì cứ trực điếp đi mua đồ chế biến sẵn không được sao, sao phải mua sống? Còn muốn mua nhiều như vậy?”

“Anh Hoàng Tử Hiên, anh chưa từng nghe nói tết thịt chó ư?” Gia Gia nghe được câu hỏi này thì hỏi ngược lại.

Tết thịt chó?

Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một lát. Đối với thứ gọi là tết thịt chó này, dường như mấy năm trước khi đi du lịch đến địa khu xa xôi phía nam anh có nghe qua, tết thịt chó tên như ý nghĩa, chính là thời gian ăn thịt chó. Bản thân thịt chó đã có giá trị thực phẩm và dược liệu, mỗi khi thu đông tới, để chống lạnh mọi người sẽ ăn chút thịt chó tính nóng không độc, tết thịt chó được sinh ra từ đó.

Từ xưa đến nay, dường như vẫn luôn lưu truyền tập tục ăn thịt chó vào thu đông. Chỉ là những năm gần đây, vì ảnh hưởng của hoạt động tôn giáo nước ngoài nên rất nhiều người yêu chó của Trung Quốc phản đối ăn thịt chó. Tết thịt chó của rất nhiều nơi đều lọt vào phản đối mãnh liệt mà bị ép ngưng hẳn, không tổ chức nữa.

“Long Thành cũng có tổ chức tập tục tết thịt chó à?” Sau khi nghĩ tới những thứ này, Hoàng Tử Hiên hỏi Gia Gia.

“Xưa nay không có, tại sao có thể có tập tục tàn nhẫn như vậy được? Chắc chắn tết thịt chó này có tính chất tư nhân, chỉ để thỏa mãn cá nhân ông chủ có tiền nào đó thôi.” Gia Gia lắc đầu tức giận nói.

Hoàng Tử Hiên gật đầu, hơi hiểu ra. Cá nhân anh cho rằng, từ góc độ chuỗi sinh vật mà nói, động vật bậc thấp là nhu yếu phẩm không thể thiếu cho sinh tồn của động vật bậc cao, không tồn tại vấn đề có đạo đức hay không.

Nếu như pháp luật nghiêm cấm mọi người ăn thịt chó thì cũng nên cấm không cho ăn tất cả động vật, nếu không thì là “bất bình đẳng” đối với những động vật khác. Nhưng nếu thật sự như vậy, nhân loại sẽ thiếu rất nhiều thể năng cần thiết, sức chiến đấu của cả dân tộc đều sẽ giảm xuống, tất nhiên bước chân tiến bộ của nhân loại cũng sẽ lùi lại, vì vậy luật pháp này không thể nào ban bố được.

Hoàng Tử Hiên không phản đối, cũng sẽ không can thiệp vào việc bạn ăn thịt chó. Nhưng chó nơi này đều là do Trương Tiểu Lệ khổ sở thu nuôi, có người tới nơi này uy hiếp mua chó để gϊếŧ giữa ban ngày ban mặt thì Hoàng Tử Hiên không thể ngồi yên không lý đến rồi.

“Gia Gia, con dẫn đám chó về trước đã. Sau đó bảo Tiểu Lệ qua đây, cô ấy là cảnh sát, có cô ấy ở đây, những người này không dám xằng bậy đâu.” Dì Thôi thấy mười mấy người đi tới, vội vàng nói với Gia Gia.

Gia Gia liên tục gật đầu, lập tức huýt sáo, dẫn đám chó chạy vào nhà dành cho chó.

Nhìn thấy Gia Gia dẫn hết chó đi, những người đó không hề đuổi theo mà đi thẳng về phía dì Thôi. Kẻ cầm đầu hỏi thẳng không hề vòng vo: “Bà tính thế nào? Có bán lũ chó này hay không đây?”

Đối mặt với khí thế của mười mấy người đàn ông, dì Thôi ít nhiều cũng có chút khiếp đảm, nhưng bà ấy lại lấy hết dũng khí nói: “Lần trước tôi đã nói rất rõ rồi, bất kể các người ra bao nhiêu tiền, chúng tôi cũng sẽ không bán. Mời các người đi nhanh cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Còn muốn báo cảnh sát? Hừ, quả nhiên là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Bà già, ông chủ bọn tôi bảo tôi chuyển cho bà một câu. Nếu như bà bằng lòng, ông chủ vẫn theo giá gốc, bất kể cao thấp mập gầy, một trăm tệ một con. Nếu như bà ngu xuẩn gàn bướng thì đừng trách ông ấy không khách sáo. Với sức của bà thế lực của ông chủ bọn này, đừng nói gϊếŧ chết mấy con chó, ngay cả gϊếŧ chết bà già nhà ba cũng dễ dàng như gϊếŧ chết một con chó vậy.” Người đàn ông cầm đầu nghe vậy thì hung thần ác sát nói.

“Ha ha…” Hoàng Tử Hiên vừa nghe những lời này thì bật cười.

Nghe thấy tiếng cười khinh miệt của Hoàng Tử Hiên, người đàn ông cầm đầu lập tức nhìn về phía anh. Vừa rồi gã hoàn toàn chưa từng coi Hoàng Tử Hiên ra gì, bây giờ nhìn kỹ lại là một người đàn ông gầy gò thì càng khinh thường coi rẻ. Gã lạnh giọng cảnh cáo rằng: “Oắt con, chỗ này không liên quan đến mày, mau cút về nhà ăn cơm, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay.”

“Lời nói ngược rồi, nên là tôi nói với các người mới đúng. Mẹ anh gọi anh về nhà ăn cơm kìa, mau cút về đi, chậm tí thì chỉ còn cứt mà ăn thôi.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng đều đặn.

“Mày nói cái gì?” Sắc mặt người đàn ông cầm đầu tối sầm lại, cắn răng nhìn anh chằm chằm.

“Nghe không hiểu tiếng người à? Thế thì hết cách rồi, tôi cũng không hiểu tiếng súc vật.” Hoàng Tử Hiên khoanh tay tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.

Dì Thôi bỗng bị chọc cười, cười ha ha hai tiếng.

Người đàn ông cầm đầu tức giận vô cùng, giơ tay lên chỉ vào Hoàng Tử Hiên: “Thằng ranh, mày muốn ăn đánh có phải không? Mày biết tao là người như thế nào không? Dám mắng tao là súc vật, tao ŧɦασ cả lò nhà mày.”

Ánh mắt Hoàng Tử Hiên trầm xuống, tựa như băng lạnh nghìn năm. Người khác chửi anh thế nào đều được nhưng không được chửi bất cứ ai trong gia đình anh. Tên đàn ông cầm đầu này đã phạm vào điều tối kỵ của anh, không chờ người đàn ông đó cảm nhận được nguy hiểm, Hoàng Tử Hiên đã ra tay ngay.

Chỉ thấy dưới chân anh lóe lên, bóng người bay đến trước mặt tên đàn ông dẫn đầu như hồn ma, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng tát bốp bốp, còn kèm theo tiếng rắc rắc cùng với một tiếng hét thảm thiết. Cuối cùng sau một tiếng phịch, những người khác chỉ thấy đại ca của mình đã rơi xuống chỗ cách đó vài mét.

“Đại ca!” Mọi người kinh hãi, không ngừng hối hả chạy tới.

Lúc này chỉ thấy người đàn ông cầm đầu co rúc ở trên mặt đất, hai tay ôm đũng quần, cả khuôn mặt sưng như đầu lợn, ngón tay trỏ vẫn bị gập lại dán trên mu bàn tay, rõ ràng từng bị bẻ.

“Á… Đau… Đau… Á…” Người đàn ông cầm đầu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không chỉ mặt đau tay đau, “trứng” càng đau không cách nào hình dung, gã có cảm giác “trừng” đã bị đá nát mất rồi.

“Mày đã làm gì với đại ca bọn tao?” Nhìn thấy đại ca của mình như vậy, những người khác nổi giận đùng đùng trừng mắt về phía Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên vỗ tay, cười khẩy một tiếng: “Không làm cái gì cả, chỉ khiến về sau đừng nói phụ nữ mà ngay cả đàn ông, anh ta cũng không ŧɦασ được.”

Soạt…

Mười mấy người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, nhìn lại đại ca đang ôm đũng quần lăn lộn rồi bất thình lình giật mình một cái. Không phải một cước này thật sự sẽ khiến đại bị tàn phế đấy chứ? Vậy thì xong đời rồi. Nếu như một người đàn ông không cứng nổi nữa thì còn sống có tôn nghiêm gì.

“Con người mày đúng là lòng dạ độc ác, một lời không hợp đã làm người ta đoạn tử tuyệt tôn.” Một người tức giận nói.

“Lúc có thể ra tay thì đừng ba hoa chích chòe, đây không phải là lời răn của lũ côn đồ các người sao?” Hoàng Tử Hiên cười lạnh nói.

“…” Tập thể mười mấy người cứng họng. Lời nói này không sai chỗ nào, bình thường lúc bọn họ thu phí bảo kê, làm tay chân cho người khác đều là căn cứ vào nguyên tắc có thể ra tay thì bớt nói chuyện. Dù sao chỉ cần bạn lấy khí thế ra khiến người khác khuất phục trước thì người khác mới e sợ bạn từ tận đáy lòng.

Giờ phút này đám lành nghề côn đồ lại bị Hoàng Tử Hiên đánh cho sợ hãi trước. Vừa rồi bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy Hoàng Tử Hiên ra tay thế nào, đến khi phản ứng lại thì đại ca đã bị đánh ngã. Đối mặt với Hoàng Tử Hiên mạnh mẽ như thế, đầu tiên họ đã sinh ra tâm lý sợ sệt, khiến khí thế càng thấp đi vài phần.

“Mày, mày cố đả thương. Mày đánh đại ca bọn tao đến tàn phế, bọn tao có thể báo cảnh sát kiện mày, kiện mày ở tù rục xương!” Tên còn lại lấy hết can đảm nói.

Hoàng Tử Hiên nghe lời này thì lại bật cười, năm năm cũng có sự lạ, năm nay lại cực kì nhiều. Cho tới bây giờ chưa từng thấy côn đồ đi ra gây chuyện lại còn muốn tự mình báo cảnh sát tìm kiếm sự giúp đỡ của cảnh sát, nói ra đều có thể cười đến rụng răng.

Dì Thôi đã sớm phá lên cười ha ha, bà ấy sống nửa đời cũng là lần đầu nhìn thấy sự việc kì lạ như vậy. Thật đúng là sống lâu mới thấy, chuyện này đủ để bà ấy cười mười ngày nửa tháng rồi.

“Ai muốn báo cảnh sát cơ?” Vừa đúng lúc này, Trương Tiểu Lệ bước nhanh vội vã đi tới, cô vừa tới gần đã nghe thấy mấy tên côn đồ này đòi báo cảnh sát thì lập tức hừ lạnh một tiếng hỏi.

Gia Gia và Lê Mỹ Gia theo sát phía sau đi tới. Thấy một kẻ đã nằm trên mặt đất, Lê Mỹ Gia nhìn về phía Hoàng Tử Hiên theo bản năng. Hoàng Tử Hiên nhún nhún vai với cô, tỏ vẻ anh cũng không muốn ra tay đâu.

“Chính là chúng tôi muốn báo cảnh sát. Cậu ta khiến đại ca bọn tôi tàn phế rồi, chúng tôi nhất định phải tìm cảnh sát đòi một lời giải thích.” Người vừa nãy lại nói một cách hùng hồn.

“Giải thích?” Trương Tiểu Lệ nhướng mày, tự nhiên hào phóng móc ra giấy chứng nhận từ trong túi ra rồi lắc trước mắt người nọ: “Báo cảnh sát đúng không? Vậy thì vừa hay, tôi chính là cảnh sát. Các anh có oan khuất gì cứ nói với tôi cũng giống vậy thôi.”