Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 131: Chúng ta đều giống nhau




Tiểu Nam nghe theo lời ông cụ, đi xuống quầy lễ tân tìm người.

Thang máy mở ra, trước mắt cô là hình ảnh chàng thanh niên mặc áo phông trắng quen thuộc, đang đứng tựa người vào tường chờ ai đó. Cô gọi tên theo phán đoán của mình:

“Trương Minh Hạo? Cậu là người đang chờ tôi?”

Anh quay lưng lại, mỉm cười nhìn Tiểu Nam: “Xuống rồi sao? Mau đi thôi.”

Vừa rồi ông cụ nói với cô có người đang chờ, là Trương Minh Hạo. Quản lý Lạc gọi ông là

chủ tịch, xung quanh ông ấy có rất nhiều người đi theo, người như vậy lại có quan hệ với

Trương Minh Hạo, cô đoán anh cũng không hề tầm thường.

Thật ra chỉ cần nhìn vào chiếc xe LS 500 anh luôn đi đã biết được điều này.

Hai người họ đi ra quầy bán nước tự động, Trương Minh Hạo mua một lon bia và một lon nước cam. Anh vừa nhét tờ tiền vào vừa hỏi: “Có uống được bia không?”

“Sắp tốt nghiệp cả đại học rồi, có gì mà không uống được?”

“Thế cậu uống lon này đi. Lát nữa tôi còn phải lái xe, không thể uống bia.” Trương Minh Hạo đưa lon bia cho Tiểu Nam.

Mua nước xong thì ngồi trên bậc cầu thang lớn, Tiểu Nam mở lon bia ra uống một ngụm. Mạnh miệng là một chuyện, kỳ thực đây vẫn là lần đầu tiên cô uống đồ uống có cồn, vị hơi đăng đắng nhưng mát lạnh và có mùi khá thơm.

“Cậu và ông cụ có quan hệ thế nào?”

Trương Minh Hạo thở ra một hơi, “Đó là ông nội của tôi.”

Tiểu Nam có chút ngạc nhiên nhưng cũng đoán được phần nào từ lúc thấy anh đứng đợi cô ở

sảnh chính. Nếu ông cụ là ông nội của anh, vậy chủ tịch hiện tại chắc là ba anh. Nhớ vừa rồi

ông cụ có nhắc đến một người nữa đứng sau chống lưng cho quản lý Lạc, cô không tài nào

nghĩ ra được người kia là ai.

Phải là người thế nào mà nhắm đến một người nhỏ bé như cô?

“Nghĩ gì thế?” Trương Minh Hạo thấy cô ngồi im không có động tĩnh, đưa lon nước cam lạnh

chạm nhẹ vào cánh tay làm cô giật mình.

“Không có gì. Tôi đang nghĩ lúc trước cậu thường hay nói cậu không có gia đình, nhưng lại

có thân thế lớn cỡ này, tôi phải kinh ngạc đấy.”

Anh cười nhạt, chỉ một nụ cười đã thể hiện được hết những chán chường trong lòng: “Hai

chuyện này không liên quan đến nhau.”

Tòa nhà của Zaire Fairy rất lớn, cầu thang bộ ở sảnh chính có hình dáng một chiếc quạt khổng lồ, hai người ngồi trên một bậc thang, máy lạnh phả vào mát rượi. Trương Minh Hạo tựa lưng vào bậc thang cao hơn, bộ dạng thong thả thoải mái, nói rất tự nhiên:

“Tôi nhớ mình cũng từng nói, hai chúng ta rất giống nhau.”

Hai người thực sự giống nhau, ở hoàn cảnh, ở số phận.

Tiểu Nam chưa từng biết chuyện của anh như thế nào, nhưng cô vẫn luôn có một cảm giác đồng cảm với anh, với sự cô độc của anh.

Trương Minh Hạo liếc mắt nhìn cô, “Có thời gian nghe tôi kể chút chuyện không?”

Cô vô thức gật đầu.

Gia đình Trương Minh Hạo từ thời ông nội anh đã rất giàu có và quyền lực, cha anh khi ấy là sinh viên ưu tú của đại học A, sau khi tốt nghiệp thì sang Pháp làm nghiên cứu sinh.

Chính là ở đất Pháp lãng mạn và đầy hoa lệ ấy, ông đã gặp được Văn Nguyệt. Hai người họ là

kiểu vừa gặp đã yêu, mà Văn Nguyệt cũng là cô công chúa của một gia đình khá giả, tuy không giàu có và địa vị lớn như nhà họ Trương.

Văn Nguyệt sinh ra ở thành phố này, nhưng đã theo gia đình sang Paris từ nhỏ, sau khi kết hôn thì về nước cùng chồng, và mang thai Trương Minh Hạo. Đó là lúc bà vừa tốt nghiệp đại

học không lâu.

Cuộc hôn nhân ấy trong mắt tất cả mọi người và cả Văn Nguyệt là một cuộc hôn nhân mỹ mãn khiến bao người ngưỡng mộ. Cho đến một ngày, khi bà đang chìm đắm trong hạnh phúc

thì có một người phụ nữ tìm đến nhà, mang theo đứa trẻ chừng năm sáu tuổi.

Người kia không quá xinh đẹp, nhưng đường nét rất sắc sảo quyến rũ, Văn Nguyệt chỉ gặp một lần duy nhất ngày hôm đó lại không thể quên được trong suốt nhiều năm sau.

Đối phương tự xưng là bạn gái cũ của chồng bà, còn đứa trẻ là con của ông.

Ngày sinh nhật thứ hai mươi lăm, Văn Nguyệt hoàn toàn sụp đổ với cuộc hôn nhân bản thân

vẫn luôn cho rằng rất tốt đẹp.

Vốn dĩ nếu người kia chỉ thực sự là bạn gái cũ thì không sao, bởi vì đứa con là sau khi hai người chia tay mới có, nhưng điều thực sự khiến bà chết tâm chính là sau khi biết đến sự tồn

tại của đứa bé đó, chồng bà đã bắt đầu lui tới với người phụ nữ đó. Lúc đầu chỉ là vì muốn

đến thăm con, dần dần về sau lại thành ngoại tình.

Một người tính cách thẳng thắn và yêu cầu sự tuyệt đối như Văn Nguyệt sao có thể chấp nhận, bà kiên quyết muốn ly hôn, thoát khỏi cuộc tình đã đổ vỡ này.

Năm họ ly hôn, Trương Minh Hạo chỉ vừa lên ba.

Tiểu Nam có hiểu được hoàn cảnh của anh không, dĩ nhiên là cô hiểu. Bởi năm cha bỏ rơi hai

mẹ con cô, cô cũng chỉ mới ba tuổi.

Một đứa trẻ ở độ tuổi vừa bắt đầu có ý thức như thế, lại chịu biến cố của gia đình, có thể không có nhận biết về mặt cảm xúc, nhưng tâm lý chắc chắn bị ảnh hưởng. Những năm tháng

trưởng thành sau này, có rất nhiều lần Tiểu Nam cũng tự hỏi, tại sao người lớn yêu thương

hay ghét bỏ nhau, thì trẻ con lại phải chịu hậu quả nhiều nhất?

Thế nhưng cô vẫn may mắn hơn Trương Minh Hạo, vì cô vẫn có mẹ và ông bà nội ngoại đều yêu thương, còn anh chẳng có ai.