Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 32: Hẹn hò bí mật




“Đàn anh Tạ, chúng ta đi thôi.”

Tiểu Nam cố gắng giữ bình tĩnh, tự tin bước đến trước mặt Tạ Vũ. Mỗi khi anh nhìn cô đều khiến cô không khỏi ngại ngùng, trong đầu lại xuất hiện những suy nghĩ, liệu cô như vậy đã đủ xinh đẹp chưa, hay liệu cô có đang làm quá lên không.

Dưới bàn tay ma thuật của Dao Anh, Tiểu Nam đã biến hóa thành một tiểu mỹ nhân thực sự.

Mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ vuông, bên ngoài là chiếc váy dạ màu ghi kẻ sọc trắng dài qua đầu gối, phối với đôi bốt đen và một chiếc mũ nồi cùng màu với chiếc váy.

Tổng thể trông Tiểu Nam thực sự rất thời trang, khác hẳn với kiểu ăn mặc giản dị thường ngày, theo như lời Dao Anh nói thì cô giống với mấy nữ chính trong phim lãng mạn.

Hiếm khi Tiểu Nam mới thay đổi cách ăn mặc như vậy, Tạ Vũ nhìn cô không rời mắt, anh mỉm cười: “Trông em đẹp lắm.”

“Cảm ơn đàn anh đã khen.”

Lại nữa rồi, Tiểu Nam lại chú ý đến bước chân giữa anh và cô. Nhưng lần này Tạ Vũ không đi trước cô nữa, anh thấy cô luôn chăm chăm nhìn xuống đường, bắt đầu đi chậm lại. Những bước đi sóng đôi được tạo ra như thế, cho đến khi cô đến trước chiếc xe Audi màu xanh.

Anh mở cửa ghế phụ cho cô rồi mới quay lại ghế lái.

Suốt quãng đường đi, Tạ Vũ không nói lời nào. Tiểu Nam trong lòng hồi hộp vô cùng, cộng thêm bầu không khí vắng lặng trong xe làm cô càng thêm ngại ngùng.

Cô cố tìm vài câu chuyện để xua tan đi sự im ắng này.

“Anh mới lấy bằng lái sao?”

“Anh mới thi vào hai tháng trước. Em yên tâm đi, anh lái xe cẩn thận lắm. Không phải lần trước anh cũng đã chở em rồi sao?”

Tiểu Nam bật cười “Em đâu có nói là không an tâm để anh lái xe đâu.”

Cô khẽ liếc nhìn Tạ Vũ. Khuôn mặt anh từ góc độ của cô chỉ có thể thấy được một bên mặt, những cũng là từ góc này mới nhìn rõ được từng đường nét trên gương mặt hoàn mỹ kia hiện lên một cách rõ rệt.

Anh đang tập trung lái xe, trên gương mặt thoáng hiện nụ cười hết sức tự nhiên, biểu cảm bình tĩnh đến mức không lộ ra điểm đáng ngờ nào.

“Phải rồi, trong ngăn để đồ có một chai nước táo đó, nếu em khát thì lấy mà uống.”

Tiểu Nam trước nay cực kỳ ghét nước táo, vì đây là loại nước mà người đã bỏ rơi mẹ con cô mua cho cô trong lần gặp đầu tiên kể từ sau khi ly hôn với mẹ.

Mẹ từng kể với cô, chính là nhờ chai nước táo này mà mối duyên giữa người đàn ông đó và mẹ mới đến với nhau.

Năm cuối cấp hai, cô đã gặp lại người mang danh nghĩa là “ba”, ông đã cho cô chai nước này. Tiểu Nam sau khi trở về nhà không do dự mà ném thẳng vào thùng rác.

Cô có thể là người khép kín và nhút nhát với mọi thứ, chỉ riêng với người này cô trước nay luôn ngang ngược như vậy.

Mặc cho sự căm ghét vô cùng với loại nước này, nhưng nghĩ đến đây là ý tốt của Tạ Vũ, Tiểu Nam vẫn vui vẻ mở ra lấy chai nước.

Bước xuống xe, khuôn mặt Tiểu Nam hiện lên nét ngạc nhiên rõ ràng trước khung cảnh cổ kính cũng bầu không khí trong lành hiếm hoi. Đại Lâm là một thị trấn cổ ở ngoại ô thành phố, tách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt xô bồ của nội thành, nơi đây mang một vẻ yên bình rất lạ.

Nét cổ xưa cùng vẻ đẹp bình dị chính là điểm thu hút khách du lịch đến đây.

Tiểu Nam và Tạ Vũ đi dọc theo một con ngõ khá dốc vào sâu trong trung tâm thị trấn. Hai bên đường là những ngôi nhà đá san sát nhau, đến trung tâm thị trấn lại thay thế thành những căn nhà gỗ được tô điểm thêm với rất nhiều sắc màu của hoa tươi, trước cửa nhà còn treo những dây đèn lồng nhỏ xinh xắn.

Tiểu Nam thích thú ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh không rời, bỗng Tạ Vũ hỏi cô:

“Hôm nay em mặc đẹp như thế, muốn chụp ảnh một chút không?”

Tiểu Nam khẽ lắc đầu, “Em không hay chụp ảnh, không biết tạo dáng.”

“Anh cũng coi như có chút hiểu biết về chụp ảnh, chắc là có thể giúp em có được mấy bức ảnh ưng ý. Hay em thử chụp đi? Chưa thử sao biết được?”

“Vẫn là thôi đi, ở đây đông người như vậy, không tiện chụp ảnh. Chưa biết chừng chụp xong có khi em lạc đường mất.” Tiểu Nam xua tay.

Tạ Vũ dò hỏi “Em không giỏi định vị?”

“Không những là không giỏi định vị, em có thể coi như là mù đường luôn. Trước đây em chưa từng đến Đại Lâm, nếu như lạc thì sẽ khá mệt đấy.” Tiểu Nam thật thà thú nhận.

Tạ Vũ thế nhưng lại nắm tay Tiểu Nam, kéo cô chạy khỏi con dốc. Anh cười tươi nói với cô:

“Anh từng đến đây rồi, hơn nữa anh có thể định vị đường đi rất giỏi. Có anh ở đây, em không cần sợ lạc.”

Một câu này của Tạ Vũ khiến Tiểu Nam bắt đầu suy diễn rồi. Lời nói của anh sao lại mờ ám như thế? Cô không thể suy nghĩ một cách đơn thuần được, nhưng vẫn cố dặn lòng không được nảy sinh ảo giác đối với hành động nắm tay cùng câu nói nửa trắng nửa đen của anh.

Tiểu Nam không khỏi suy nghĩ đến, mối quan hệ hiện tại giữa cô và anh là gì. Đến mức đi chơi riêng như vậy không thể nào chỉ là kiểu quan hệ đàn anh-đàn em thông thường, nhưng lại không đủ hiểu nhau đến mức độ bạn bè, người yêu thì chắc chắn không phải.

Đối với mối quan hệ mập mờ như này, Tiểu Nam chính là vừa mừng vừa lo.

Rốt cuộc, Tiểu Nam vẫn là gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp kia, thả lỏng một lần, nắm lại bàn tay anh rất tự nhiên, vui vẻ cùng anh chạy hết con dốc nhỏ.