Tiểu Nam mở điện thoại lên xem giờ, đã hơn hai giờ chiều. Ngay bên dưới dòng hiển thị giờ là một loạt thông báo tin nhắn từ Tạ Vũ, Dao Anh, Hàn Nhiễm và cả Trương Minh Hạo.
Nói đến Trương Minh Hạo, lần trước sau khi cô khỏi ốm cũng đã tìm đến anh để nói chuyện một cách rõ ràng.
“Trương Minh Hạo, tôi biết cậu dành tình cảm cho tôi. Bản thân tôi cũng rất trân trọng tình cảm của cậu, nhưng chuyện giữa chúng ta là không thể nào. Vậy nên, tôi mong là đến một lúc nào đó, cậu cũng sẽ dành cho một cô gái khác xứng đáng hơn tình cảm giống như cậu dành cho tôi, thậm chí là còn nhiều hơn nữa.” Trong giọng nói của Tiểu Nam chứa đầy vẻ chân thành.
Lời từ chối của Tiểu Nam nghe có vẻ như hơi văn vở, nhưng lại là cách thức lịch sự nhất để từ chối tình cảm của một người khác dành cho mình.
Từng câu nói nhẹ nhàng mà sâu lắng mới có thể khiến người ta thấu hiểu sự tình và học cách từ bỏ.
“Tại sao? Cậu….. thích người khác rồi à?”
Trương Minh Hạo hỏi rất thẳng thắn, Tiểu Nam cũng không hề che giấu liền thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Tôi có thể biết người đó là ai không?”
Cô đăm chiêu suy nghĩ một hồi, rốt cuộc lại lắc đầu, “Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Sau này…… vẫn là bạn bè như trước đây được không?”
Mặc dù Trương Minh Hạo đồng ý, nhưng chỉ có anh biết rõ, bản thân ngay từ đầu chưa từng coi cô là bạn bè đơn thuần. Dẫu sao, cô vẫn chịu làm bạn với anh, cũng tức là anh còn có thể nói chuyện bình thường với cô, không phải tránh né nhau mỗi khi đụng mặt.
Rời khỏi khoảng ký ức cũ quay về hiện tại, Tiểu Nam mở khóa điện thoại, người đầu tiên mà cô nhắn tin trả lời là Trương Minh Hạo chứ không phải Tạ Vũ.
“Cậu thi tốt chứ?”
“Tôi thi xong rồi. Khá ổn. Cảm ơn cậu.”
Ngay sau dòng tin nhắn đó, cô lập tức tắt thông báo tin nhắn với anh trong tám tiếng.
Mở tin nhắn của Tạ Vũ, đập vào mắt cô là dòng chữ: “Em thi xong chưa? Đang ở đâu đấy?”
“Em vừa ra khỏi phòng thi, đang tìm đường ra ngoài đây.”
“Em đứng yên đó đợi anh, anh đến ngay.”
Tạ Vũ luôn mang cho cô một cảm giác rất an tâm về tất cả mọi thứ, bất kể là như thế nào anh cũng đều chủ động đi tìm cô, không để cô phải chạy loạn khắp chốn để theo anh.
Được người mình yêu quan tâm đến từng điều nhỏ nhặt luôn là sự ấm áp và cảm động nhất mà bất cứ cô gái nào cũng muốn, Tiểu Nam cũng không phải ngoại lệ.
“Để em phải đợi lâu.”
Tạ Vũ rất nhanh tìm được Tiểu Nam. Cô chỉ vừa tắt điện thoại được mấy phút anh đã xuất hiện trước mặt cô, trên tay còn cầm chai trà đào của hãng mà cô yêu thích.
Anh đặt chai trà đào vào tay Tiểu Nam, cười cười nói: “Thi vất vả rồi, nước của em đây. Bây giờ chắc là thoải mái hơn đúng không?”
“Thi tốt, tâm trạng cũng tốt hơn.”
Chờ cô uống xong mấy ngụm nước đóng nắp lại, Tạ Vũ mới nói tiếp: “Được rồi, anh đưa em đi giải tỏa tinh thần một chú nhé.”
Tiểu Nam ngạc nhiên, “Đi đâu?”
“Đi ăn cùng với bạn của anh, được không?”
Tiểu Nam im lặng trong thoáng chốc rồi hỏi: “Mấy giờ? Em muốn về ký túc thay đồ trước.”
“Thế anh đưa em về. Em cứ bình tĩnh thôi, không phải vội đâu.” Tạ Vũ mở điện thoại xem giờ, “Vẫn còn sớm lắm, bọn anh hẹn lúc sáu giờ cơ.”
Vừa ra đến ngoài cổng, hai người bỗng bắt gặp Tiêu Cẩn Mai mặc chiếc áo choàng đỏ, đi đôi bốt cao cổ vô cùng nổi bật cũng từ trong trường đi ra.
Mỗi lần chạm mặt cô gái này, trong lòng Tiểu Nam đều không khỏi nổi sóng gió. Cho dù hiện tại cô mới là bạn gái của Tạ Vũ, nhưng cô bạn gái cũ của anh xinh đẹp đến hút hồn người khác thế kia, người mang gương mặt kiều diễm đến mức Tiểu Nam cũng phải ngưỡng mộ, cô làm sao có thể không lo lắng, bàn tay đang nắm tay Tạ Vũ bất giác siết chặt tay anh.
Thấy Tiểu Nam và Tạ Vũ tay trong tay, Tiêu Cẩn Mai cười khẩy một tiếng, chào hỏi bằng giọng mỉa mai:
“Xin chào, không nghĩ lại gặp được hai người ở đây. Hẹn hò vui vẻ chứ? Mà chắc chắn là vui rồi, khoe ảnh cho cả thế giới biết còn gì.”
Tạ Vũ dường như định lên tiếng, Tiểu Nam lại nhanh miệng nói trước: “Chị cũng thi IELTS đợt này, chắc là bận rộn chuẩn bị tốt nghiệp lắm. Dẫu sao cũng năm tư rồi, chị hiện tại không yêu đương hẹn hò với ai, từ bây giờ cũng không còn thời gian mà yêu đương đâu nhỉ.”
Đừng nói là Tạ Vũ kinh ngạc đến nhường nào, ngay cả bản thân Tiểu Nam cũng không tin chính mình thường ngày nhút nhát ít nói, vậy nhưng hôm nay lại nói ra được lời lẽ hùng hồn như thế.
Cô trước đây từng dành con mắt ngưỡng mộ cho Tiêu Cẩn Mai, cho đến khi biết được tất cả những gì cô ta làm khiến bản thân hiểu lầm Tạ Vũ, sự ngưỡng mộ và tôn trọng ban đầu hoàn toàn biến mất.
Tiểu Nam có thể im lặng và khép kín, không có nghĩa là cô sẽ để người khác bắt nạt mình. Cô không muốn giống như mẹ, cam chịu để người khác lên mặt cười nhạo.
Từ khi còn nhỏ, cô đã tự nói với mình sau này lớn lên nhất định sẽ có ngày đứng trước mặt người phụ nữ đó và những kẻ bắt nạt mẹ và cô mạnh mẽ đáp trả.
Lời đã nói xong, Tiểu Nam kéo tay Tạ Vũ hiên ngang lướt qua Tiêu Cẩn Mai một cách cao ngạo.
Ngồi trong xe, cả hai im lặng, Tạ Vũ cũng không thắc mắc về biểu hiện vừa rồi của cô. Khi nãy quả thực cô gái nhỏ này đã khiến anh phải ngỡ ngàng không ít, khiến anh cũng dập tắt sự lo lắng cô sẽ nghĩ nhiều.
Một lúc sau, Tiểu Nam tò mò hỏi: “Anh cũng học đến năm ba rồi, không đi thực tập sao?”
“Không đi. Anh định học lên thạc sĩ, chưa thực tập vội.”
“Sao lại muốn học lên thạc sĩ?”
“Hai chúng ta mặc dù khác Khoa, nhưng đều là học về nghiên cứu, học lên thạc sĩ có thể tham gia được nhiều dự án nghiên cứu chuyên sâu hơn, sau này công việc cũng sẽ thuận lợi hơn.” Tạ Vũ trả lời, động tác vẫn lái xe vô cùng nghiêm túc, hai mắt luôn chăm chú quan sát đường.
Ngưng một lúc, Tạ Vũ lại hỏi ngược lại: “Sao tự nhiên em lại hỏi anh chuyện này?”
Tiểu Nam bình thản đáp: “Lần trước anh có nói đến việc chuyển nhà, em nghĩ rằng anh sắp đi thực tập nên dọn ra ở riêng cho tiện. Nhưng nếu anh không đi thực tập thì dọn ra ngoài làm gì?”
“Thì đến một lúc nào đấy cũng phải bắt đầu cuộc sống tự lập thôi. Anh nghĩ như vậy, liền quyết định dọn ra ngoài sống.”