Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 8: Cậu có từng thích ai không?




Cuối tuần Tiểu Nam không có tiết học nào, nhưng ở câu lạc bộ lại có một buổi tụ tập nhỏ.

Từ sau khi cô nàng gia nhập câu lạc bộ, đây là buổi tụ tập đầu tiên nên bản thân Tiểu Nam cũng rất mong chờ, ở nơi đó có lẽ sẽ gặp được người ấy......

Buổi tụ tập của câu lạc bộ tranh biện, các thành viên có mặt khá đông đủ.

Trong phòng họp của câu lạc bộ, một chiếc bàn dài được đặt ở chính giữa, trên bàn đầy những thứ bim bim, bánh kẹo của các thương hiệu khác nhau, đối diện mỗi chiếc ghế ngồi còn có một cốc coca và nước cam xếp thành một vòng quanh bàn.

Bữa tiệc nhẹ bắt đầu được phân nửa thời gian, Tạ Vũ mới xuất hiện. Tần Hiểu Tuyết đang ăn mấy chiếc bánh quy nhìn thấy Tạ Vũ liền lại gần vỗ vai anh, tươi cười nói:

“Ai đây, ai đây? Tôi đang nhìn lầm sao? Tạ Vũ hôm nay lại có nhã hứng đến đây ư?”

Tạ Vũ không đáp lại, liếc nhìn căn phòng một lượt, điềm tĩnh hỏi “Không đủ người à?”

“Phải, thiếu cậu thôi đó.”

Là thành viên nổi bật nhất của câu lạc bộ nhưng Tạ Vũ rất hiếm khi có mặt, đặc biệt là những buổi tụ tập như vậy. Hôm nay anh bất ngờ xuất hiện, còn không thông báo trước, chẳng trách Tần Hiểu Tuyết trêu đùa mấy câu.

“Chà, Tạ Vũ của chúng ta chia tay bạn gái xong là như biến thành người khác luôn.”

Tạ Vũ đã quen với tính cách này của Tần Hiểu Tuyết nên cũng không so đo nhiều.

Tần Hiểu Tuyết thấy tiếng thông báo trên điện thoại, lấy ra nhắn tin mấy câu rồi lướt mạng.

Tạ Vũ vẫn chưa dừng lại câu hỏi khi nãy: “Cô gái lần trước đâu?”

Người bên cạnh vừa chăm chú vào chiếc điện thoại vừa hỏi lại “Cô gái nào?”

“Thành viên mới.”

Hiểu Tuyết mới “À!” một tiếng, hai mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình điện thoại. “Cậu đang hỏi Tiểu Nam sao? Sáng nay cô bé có nhắn với tôi là ốm rồi nên không đến được.”

Tiếng chuông reo lên, cô lập tức chạy ra khỏi phòng nghe điện thoại.

…………....

“Tiểu Nam, cậu đỡ sốt chưa? Mình mua cháo cho cậu rồi đây, cậu mau ăn đi rồi uống thuốc.”

Tiểu Nam đang nằm gọn trên giường đắp chiếc chăn mỏng, “Ừ” ngắn gọn rồi chậm chạp ngồi dậy, bước đến bàn học ở phía đối diện.

Nắp hộp cháo vừa mở, mùi cháo thịt băm nhanh chóng len lỏi trong không khí, chiếm trọn căn phòng nhỏ. Dao Anh thấy vậy liền mở cửa ban công ra cho thoáng khí.

“Cảm ơn cậu, Dao Anh.” Sau khi ăn xong và uống thuốc, Tiểu Nam thu dọn hộp cháo trên bàn rồi quay lại giường nghỉ ngơi.

Dao Anh ngồi đọc mấy tài liệu trên máy tính, đáp lại một cách tự nhiên:

“Cậu khách sáo quá! Chúng ta là bạn cùng phòng mà, giúp đỡ nhau là chuyện dĩ nhiên thôi. Mình chăm sóc cậu như vậy, đợi lúc cậu hết sốt rồi phải giúp mình làm bài đó.”

Tiểu Nam bật cười. “Vậy cái này được tính là cậu đang hối lộ mình à? Nhưng mình không chắc sẽ giúp cậu đâu.”

Lúc Lý Hàn Nhiễm trở về, Tiểu Nam và Dao Anh đang ngồi học bài chăm chỉ.

Dao Anh nghịch nghịch chiếc bút, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm học thuộc mấy bài đại cương pháp luật.

Trước mặt Tiểu Nam là quyển sách Tiếng Anh dày cộp đang mở, bên trên là máy tính. Cô nàng vừa đọc sách, vừa ghi chú lại từ vựng trên máy tính.

“Mấy khi Dao Anh mới có mặt ở ký túc xá, mà cậu lại bị nhiễm sự chăm chỉ của Tiểu Nam rồi sao? Cậu bị ốm mà vẫn học sao, Tiểu Nam?”

“Mình hết sốt rồi.”

Lý Hàn Nhiễm đặt một túi đồ ăn lên bàn, gõ nhẹ xuống bàn nói “Được rồi hai cô gái trẻ, mình đi làm thêm có mang đồ ăn về cho các cậu nè. Chúng ta cùng ăn thôi!”

Tiểu Nam khẽ cười “Để mình dọn thức ăn ra cho. Cậu đi tắm đi rồi chúng ta ăn tối.”

Lý Hàn Nhiễm đi làm thêm ở một quán ăn nhanh, trong túi đồ ăn mang về có hộp gà rán và một hộp mỳ ý, ngoài ra còn có ba suất cơm ở bên dưới, một suất cơm gạo lứt với ức gà và rau cải, hai suất cơm kia cũng tương tự về phần thức ăn, chỉ khác là cơm trắng.

Hàn Nhiễm đưa cho Tiểu Nam suất cơm gạo lứt, nói “Cậu vừa hết sốt xong đừng ăn nhiều đồ chiên rán. Đây là suất cơm mình mua cho cậu đó.”

Dao Anh mở nắp hộp cơm ra, hỏi “Hôm nay cậu phát tài hay sao mà mua nhiều đồ ăn vậy, còn có cả một bữa eat clean nữa?”

“Mình vừa lĩnh lương về nên khao các cậu một bữa ăn lành mạnh, đúng như Tiểu Nam hay nói.”

Tiểu Nam cười cười “Ăn uống thì phải kết hợp với tập luyện chứ? Hai cậu nợ mấy buổi chạy bộ rồi?”

Dao Anh phản bác lại “Được rồi, từ ngày mai bọn mình sẽ chạy bộ đầy đủ, được chưa?”

Lúc ăn cơm, Hàn Nhiễm than ngắn thở dài vì sao bản thân vẫn chưa có bạn trai.

Dao Anh nói: “Cậu sớm tối đi làm thêm như vậy, lấy đâu thời gian để hẹn hò. Mình cũng bận việc ở hội sinh viên, nếu cậu không nói chắc mình cũng không nghĩ đến chuyện này đâu. Hơn nữa chúng ta đến người để thích còn chẳng có nữa, thì yêu đương thế nào?”

Tiểu Nam đang ăn miếng ức gà nên không nói gì, chỉ im lặng nghe câu chuyện.

Bỗng Dao Anh chuyển chủ đề lên Tiểu Nam “Còn cậu thì sao? Nãy giờ cậu yên lặng quá, kể cho bọn mình nghe đi! Cậu có bạn trai chưa?”

Cô nàng khẽ lắc đầu.

“Cậu có từng thích người nào, hoặc để ý người nào?”

Cô nàng hơi chần chừ, xoay xoay chiếc đũa mấy vòng, khẽ cúi đầu rồi nhanh chóng ngẩng lên. Hai cô gái nhìn biểu cảm của Tiểu Nam biết chắc chắn đáp án là “có”, hỏi cho bằng được tên của người đó.

“Tạ Vũ.”

Cái tên Tạ Vũ luôn được cô dành riêng một vị trí trong lòng để nhớ nhung, cũng xuất hiện rất nhiều lần trên những trang giấy của Tiểu Nam, nhưng đây là lần đầu tiên nhắc trực tiếp tên anh nên khi nói ra vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Dao Anh và Hàn Nhiễm lặp lại câu nói vừa rồi với ngữ điệu lên xuống biệu lộ rõ sự bất ngờ.

“Tạ Vũ?”

Hàn Nhiễm đang suy nghĩ gì đó rồi thốt lên: “Có phải Tạ Vũ mà cậu nói là thủ khoa khối tự nhiên của hai năm trước? Đúng là học bá, đến cả người mình thích cũng không thể tầm thường chút nào.”

Dao Anh tò mò hỏi “Cậu biết người này sao?”

“Mình biết chứ! Người đó học cùng khóa với anh mình mà.”