Diệp Tinh Vân một tay điều khiển cho Ngũ Sắc Liên tách ra khỏi Tử Liên kiếm, cô niệm một chút chú thuật vào Tử Liên kiếm, ngay sau đó thanh kiếm lập tức vỡ tan. Ngũ Sắc Liên bị cô nghiền thành bột mịn rắc lên cây thương của mình. Thẩm Tố bị cô ném ngã xuống đất lại bò lổm ngổm dậy, hắn ta sắp chết cũng không biết sợ là gì:
- Ồ! Tinh Vân muội vẫn còn sống sao.
Dược Tinh Vân bóp cổ hắn nhấc lên:
- Ta không quen loại người khốn nạn như ngươi, một mình ngươi đã hại chết biết bao nhiêu người. Một tên bạo quân như ngươi lúc đó rốt cuộc đã làm gì khiến ta mê muội ngươi tới cách ngu ngốc tới vậy!
Hắn ta cười sảng:
- Tự hỏi bản thân đi, ái muội.
Hồng Uyển nhìn người con gái mang bộ áo trắng kia thấy một cảm giác vô cùng quen thuộc tới lạ. Không biết điều gì khiến cô bé khẽ gọi:
- Tỷ tỷ...
Khải U đứng hình vội ôm lấy Hồng Uyển, lẩm nhẩm đầy hoảng sợ lẫn kinh hãi:
- Đừng, quên nó đi, đừng nghĩ tới quá khứ nữa!
Nhưng bản tính của con người trước giờ vẫn thế, càng cấm thì càng phải làm. Hồng Uyển muốn đẩy Khải U ra nhưng y lại ôm chặt cô trong lồng ngực mình. Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập như muốn bắn ra khỏi lồng ngực của y, cô dường như có cảm giác đang mất dần ý thức mà ngủ trong lòng y. Khải U ôm chặt lấy cô bé, hôn lên vầng trán nhỏ của cô khẽ nghẹn lời:
- A Uyển, ta không muốn để mất ngươi thêm lần nào nữa.
Dược Tinh Vân nhìn thấy Hồng Uyển trong vòng tay của Khải U, cô dừng mắt một hồi lâu mà hỏi:
- Huynh tìm được muội ấy rồi sao.
Khải U không nói gì gật đầu rồi bỏ đi, Tinh Vân tối sầm mặt tay cầm lấy cây thương lập tức đâm xuyên người Thẩm Tố. Máu văng ra, hắn ta đã chết, chết quá dễ dàng. Tinh Vân cầm lấy cây thương, nó đang tan dần, Thẩm Tố hắn cũng đang tan ra và cả cô cũng đang tan ra, linh hồn không phải thứ có thể bảo quản được hoàn toàn 100%, qua hơn một vạn năm rồi, liệu có gì là trường tồn chứ!
***********
Một vạn năm trước.
- Tinh Vân muội, muội thực sự muốn tham gia cuộc chiến đoạt vị này sao!
Dược Tinh Vân vui vẻ đáp:
- Huynh là quốc của của Dị Nhân Quốc, muội muốn được đường đường chính chính được gả cho huynh.
Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên:
- Tinh Vân tỷ tỷ, mau cứu Khải U ca ca, có kẻ nào đó tạo ra con quái vật kì lạ lắm, Khải U ca ca bị thương rồi!
Khải U bế lấy cô rồi chạy thật nhanh tới chỗ Tinh Vân:
- Không cần lo cho ta, xem con quái vật kia là cái loại gì đã!
Tinh Vân hiểu ý liền dò xét loại quái vật kia. Bằng khả năng thiên phú về dược học của mình cô ngay lập tức dùng một loại thảo dược nghiền nát rồi ném vào con quái vật kia, Thẩm Tố ngay lập tức chém đôi con quái vật định vồ lấy cô. Khải U nhìn cô nhếch mày:
- Tinh Vân, cô đã dùng loại cây gì vậy!
Tinh Vân đáp:
- "Cỏ dại" ở đâu trên Dược Quốc chúng ta chẳng có.
Cả ba người đều vô cùng kinh ngạc khi nghe cô nói. Tinh Vân nhìn thấy vậy chỉ mỉm cười không giải thích thêm.
Hồng Uyển tối hôm đó một mình cùng Tinh Vân ngồi trong phòng:
- Tỷ tỷ, tên Thẩm Tố đó không thể tin tưởng, tỷ đừng theo hắn nữa.
Tinh Vân khẽ kéo mũi cô bé:
- Đứa nhỏ ngốc, vậy Khải U cũng có đáng tin đâu sao muội cũng tin y.
Hồng Uyển đỏ bừng mặt:
- Y khác, tên Thẩm Tố kia khác.
Tinh Vân xoa đầu cô bé:
- Ta cũng khác gì muội đâu! Tin ta đi, chắc chắn y không như muội nghĩ đâu.
Câu nói khi ấy như một con dao đâm vào cô lúc này:
- Thẩm Tố, ta không ngờ ngươi lại là loại người tồi tệ thế này. Đi chết đi.
Thẩm Tố cười trơ trẽn:
- Ta đâu có làm gì, tự muội làm đấy thôi!
Tinh Vân đánh hắn nhưng hắn dễ dàng tránh né, biết thứ duy nhất có thể giết hắn là gì nhưng hiện tại cô đã hủy nó rồi còn đâu.
________
2 năm trước đó
Dược Tinh Vân ngồi cùng Thẩm Tố trên một con thuyền. Y cầm một bông hoa sen vô cùng đẹp đưa cô. Cô nhận đóa hoa kia nhìn chầm ngâm một hồi:
- Sao huynh tặng ta thứ này!
Vừa ngắt lời, Thẩm Tố lập tức nhảy xuống dưới hồ. Tinh Vân bị dọa sợ sực nhớ ra y không biết bơi vội nhảy xuống theo mà quên mất chính bản thân mình cũng không biết bơi. Cô sợ hãi vung vẩy tứ tung nhưng một vòng tay ôm lấy cô đặt cô lên thuyền, chỉ trong chớp mắt người cô đã được hong khô. Bình tĩnh nhìn về người kia, cô khẽ ôm mặt bất ngờ:
- Huynh là nhân ngư!
Thẩm Tố nửa thân người, nửa thân cá tự ngồi lên vành thuyền, cười tươi nhìn cô đáp:
- Ừm!
Dược Tinh Vân bị choáng trước vẻ mĩ lệ của y, khẽ xoa trán mất sức ngã xuống, Thẩm Tố về hình dáng cũ đỡ lấy cô, vội vàng hỏi:
- Muội không sao chứ!
Tinh Vân nhìn y mỉm cười:
- Ta ổn a.
Thẩm Tố đỡ cô dậy, chỉ bông hoa sen trong tay cô rồi nói:
- Đây là thứ duy nhất có thể giết ta, muội hãy giữ lấy.
Dược Tinh Vân ôm cổ y hôn:
- Cảm ơn huynh vì đã tin tưởng ta.
Nói rồi cô bóp nát bông hoa kia ném vào nước:
- Nhưng muội sẽ không giết huynh và cũng không để ai giết huynh.
_____________
Cô hối hận nhìn đôi tay dính máu của bao người đã chết, cô hoàn toàn suy sụp khụy xuống tại chỗ. Thẩm Tố rời đi, bỏ lại mình cô ở nơi ấy. Tinh Vân mất hết sức lực nhưng tự gượng dậy cầm lấy cây thương mà tuyên thệ:
- Ta, Dược Tinh Vân, đời này kiếp này nhất định phải giết chết Thẩm Tố, nếu không ta quyết không siêu thoát.
Lê bước từng bước, cô đi tìm Hồng Uyển và Khải U nhưng hiện tại Khải U đã bị cướp toàn bộ pháp lực, bất lực ôm xác một người. Nhìn bóng dáng người kia, Tinh Vân vội vàng chạy trối chết tới chỗ hai người, cô quỳ xuống bên xác người kia, nắm chặt lấy tay cô bé mà khóc:
- A Uyển, xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của ta. Muội đừng chết.
Hồng Uyển mệt mỏi nói:
- Muội vẫn còn sống mà! Tỷ đừng khóc!
Khải U hoàn toàn như một người chết chẳng nói chẳng rằng.
Tinh Vân nắm tay cô nói:
- A Uyển, nếu khi đó ta nghe muội thì đã không xảy ra chuyện này.
Hồng Uyển khẽ mỉm cười muốn đáp lại cô điều gì nhưng rồi tay y buông thõng, y đã đi rồi. Khải U cướp lấy cây thương của cô như muốm tự sát nhưng Tinh Vân lập tức tát cậu ta:
- Tên khốn! Hồng Uyển chưa chết! Mau đưa muội ấy về nhà ta. Nhanh!
Khải U như vực dậy tinh thần lập tức đưa cả hai nhanh chóng về nhà của Tinh Vân. Vừa về tới nơi Tinh Vân không tiếc máu mình, tự cắt tay lấy máu vẽ trận pháp. Khởi động trận pháp ấy nhưng linh lực của cô hiện tại không đủ, không có sức để thành công. Khải U lần đầu phá lệ dùng thần lực bồi thêm vào giúp cho Tinh Vân. Hồng Uyển từ một cái xác lạnh dần dần trở lại về trạng thái bình thường. Chưa kịp vui mừng, một tia sét đánh ngang trời ngay giữa trời nắng xé tan không gian yên lặng. Khải U cười khổ mà hôn lên môi Hồng Uyển đang hôn mê, Tinh Vân dường như cũng đoán được Khải U là ai rồi. Hồng Uyển vẫn nằm hôn mê, Khải U bị triệu về thiên giới, Tinh Vân nhìn Hồng Uyển mà bật khóc ôm lấy cô bé:
- Đều tại ta, tất cả đều tại ta. Ta đã hại muội, ta đã liên lụy muội quá nhiều rồi.