Mặc Nghị Hàn lái xe đến căn nhà mà bọn họ bình thường vẫn lén lút với nhau, lúc này Ngu Ái mới khiếp sợ nói: "Đây không phải đường đến công ty."
Ánh mắt Mặc Nghị Hàn lạnh lẽo: "Tối rồi còn đưa em đi tăng ca? Em không phải thật sự cho rằng tôi với em ký hợp đồng thư kí bình thường chứ?'
"Đều là người trưởng thành cả rồi, hửm? Ngu thư ký còn muốn tôi giả thành thiếu niên thanh thuần à?"
Ngu Ái yếu đuối lắc đầu. Anh không phải là thiếu niên thanh thuần, anh là mặt người dạ thú!
"Trong hợp đồng đã viết rõ, trong khoảng thời gian này nếu em vô cơ biến mất thì sẽ gia hạn thêm một tháng, còn phải ở lại đây." Lúc hắn tìm Ngu Ái thì biết cô cùng Ứng Nghi đều không có về nhà, đã tách ra ở riêng.
Ngu Ái trừng mắt nghe Mặc Nghị Hàn mặt dày vô sỉ nói: "Là anh phá vỡ quy tắc, phá vỡ hôn nhân của tôi! Chồng của tôi đã biết rồi, bây giờ anh còn tới nhà của tôi! Hợp đồng này tôi không tuân thủ nữa!".
||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Giả, Tình Yêu Thật |||||
"Tôi không có phá vỡ quy tắc." Mặc Nghị Hàn đỗ xe xong, đôi mắt giải hoạt: "Mặt sau hợp đồng còn có một câu cuối cùng giải thích về quyền sở hữu nha."
"Anh!" Ngu Ái tức giận.
Anh là hoá thân của chó thật à! Nếu là nguyên chủ lúc trước có khi đã bị lừa xoay vòng vòng rồi.
"Xuống xe!"
Mặc Nghị Hàn mở cửa xe kéo Ngu Ái ra, dựa cửa xe bắt đầu hôn cô.
Dường như là muốn nuốt cô vào trong bụng, cái tay đồng thời cũng không để yên.
Tay hắn vén lên góc áo, từ sau lưng xâm nhập vào, quen thuộc mà từ phía sau lưng cởi ra nội y của cô, bàn tay to làm loạn khắp nơi.
Lúc Ngu Ái hít thở không thông, môi mỏng của Mặc Nghị Hàn bắt đầu hôn xuống cổ, qua một lúc vệt đỏ đã trải rộng.
Mặc Nghị Hàn bế Ngu Ái đi đến bên giường.
Lúc xong việc, Mặc Nghị Hàn giúp Ngu Ái tắm rửa sạch sẽ, nhìn thấy dấu vết trên người cô lại bắt đầu nổi lên tâm tư.
Hắn lấy ra một điếu thuốc muốn hút, nhớ tới cô gái bên cạnh không thích mùi thuốc lá, lại ngừng, bực bội ném bật lửa sang một bên, điếu thuốc cũng bị ném vô thùng rác.
Hắn bị làm sao vậy? Chỉ mới một tuần không gặp, thế mà hắn đã muốn đem Ngu Ái nhốt hoàn toàn trong lãnh địa của mình.
Hắn ôm Ngu Ái vào trong lòng, thân người cô nhỏ bé, lại như không có xương. Đột nhiên, hắn có một ý nghĩ, nuôi một tiểu ủng vật như này cũng không tồi. (ủa? jz?)
Trong xã hội thượng lưu, làm gì có ai không lén dưỡng một ít tiểu dủng vật đâu? Thân phận của cô không xứng với hắn, nhưng dưỡng chơi thì không phải không được. Nếu Ngu Ái đã trở thành người của hắn, tốc độ ly hôn phải đẩy nhanh thôi. (Vccc, chó z anh =)))))
Ngu Ái ngủ say bày ra một nụ cười mỉm.
001: [Giá trị hảo cảm Mặc Nghị Hàn +80]
—---------- Happy ending or Huhu ending—---------------
Chu Tuệ không liệc lạc được với Ứng Nghi, liền tìm Ngu Ái ngả bài. Cô ta gửi cho Ngu Ái rất nhiều tin nhắn, ảnh chụp, nhưng đối phương đều không hồi đáp.
Cô ta bắt đầu nóng giận, cô ta càng ngày càng không hiểu được tình huống của cặp vợ chồng nhà này.
Ứng gia vốn sóng yên biển lặng, trực tiếp nhận một cái sấm sét.
Lúc Ứng Nghi về nhà, thấy được cảnh tượng như này.
Ba hắn tức giận nhìn hắn, mẹ hắn càng là vẻ mặt thất vọng.
"Ba, mẹ."
Ứng Nghi vừa đi đến, Ứng phụ đã trực tiếp nhảy dựng lên, kéo cổ áo hắn đánh vào mặt. Ứng mẫu vội vàng đứng dậy can lại.
Chu Tuệ bị doạ cho sợ hãi, không nghĩ tới ba Ứng Nghi tính tình lại nóng đến vậy.
"Sao ông lại đánh con mình chứ, có chuyện gì từ từ nói không được hả?" Ứng mẫu lôi kéo tay Ứng phụ, bị Ứng phụ đẩy ra.
"Từ nhỏ đến lớn, đến một lần tôi cũng chưa đánh qua anh, thế mà anh dám làm việc làm không bằng cầm thú thế này!" Ứng phụ tức giận mắng to: "Sách đọc được đều vào bụng chó cả rồi à? Tôi hôm nay phải đánh chết anh!"
Ứng mẫu muốn khuyên can thì Ứng Nghi nói: "Mẹ, để ba đánh tiếp đi."
Ứng phụ không do dự tát Ứng Nghi một bạt tay: "Anh làm thầy người khác, nhưng phẩm hạnh thấp hèn! Làm chồng người ta, lại bạc tình bạc nghĩa."
Ứng phụ khó thở, chỉ tay vào mặt Ứng Nghi: "Anh...Anh không thấy xấu hổ với thầy giáo đã đề bạt anh, vậy mà dám đối xử với Ái Ái ở cạnh anh nhiều năm như thế!"
Ứng Nghi cúi đầu không nói, Ứng mẫu vội vàng đi đến cẩn thận giúp chồng thuận khí: "Đừng tức giận, biết đâu là hiểu lầm, đi bệnh viện trước đã."
Chu Tuệ nghe Ứng mẫu nói thì mất bình tĩnh, trực tiếp đứng dậy: "Chú à, dì à, con với Ứng Nghi là thật lòng thích nhau. Ứng Nghi cũng không có làm gì sai trái với vợ anh ấy, Ngu Ái cô ta..."
"Im miệng!"
Chu Tuệ bị Ứng Nghi quát thì đơ người, ánh mắt Ứng Nghi nhìn cô ta rất đáng sợ, giống như muốn ăn sống cô ta vậy.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy được Ứng Nghi doạ người như vậy.
Ứng Nghi kéo tay Chu Tuệ, đưa cô ta ra ngoài.
"A Nghi, anh làm gì vậy. Buông tay em ra, anh làm đâu em đó!" Chu Tuệ giãy giụa, cô ta không thể đi được, hôm nay phải nói rõ ràng hết.
"Ứng Nghi!" Ứng phụ lên tiếng: "Để cô ta ngồi xuống rồi nói tiếp."
Ứng Nghi thống khổ nahwms mắt, lại mở ra, hắn và Ái Ái cứ thế này mà kết thúc sao.
Ứng phụ nói: "Phá cái thai này đi, chúng tôi sẽ cho cô tiền!"
Chu Tuệ khiếp sợ, cô ta quay đầu nhìn Ứng mẫu. Ứng mẫu hoàn toàn không có ý lên tiếng, hoàn toàn nghe theo Ứng phụ.
Sao lại thế này? Cháu trai bọn họ cũng không cần sao? Đây là cháu của bọn họ! Bọn họ không phải nên để ý đến cảm xúc của cô ta sao?
"Chú à dì à. sao hai người có thể tuyệt tình như thế? Trong bụng con là một sinh mệnh! Hai người quá máu lạnh rồi!"
Sắc mặt Ứng phụ âm trầm. Hắn lăn lộn trong giới chính trị nhiều năm như vậy, có loại người gì còn chưa thấy qua. Một đứa con gái chưa kết hôn đã có thai, biết rõ con của ông đã có gia đình còn muốn ngoại tình thì có thể là loại tốt lành gì?
Ứng mẫu trong lòng chán ghét. Lúc con trai bà kết hôn, bà nhớ rõ đứa con gái này là phù dâu của con dâu.
Con dâu bà bằng cấp tốt, gia đình cũng tôt, diện mạo thì xuất sắc, tính cách cũng là ôn hoà hiếu thuận, còn thường xuyên tới thăm bà, đi đến nhà bà cũng không thiếu lễ.
"Cô gái này, máu lạnh không phải cô à?" Ứng mẫu cười lạnh: "Cô biết rõ con trai tôi đã có vợ, không có khả năng cũng cô ở bên nhau, cô còn mang đứa con tới uy hiếp. Mang một cái thai tới không biết của ai đến mắt đền, cô không thấy máu lạnh sao?"
Chu Tuệ bị nói đến bức xúc, sao Ứng mẫu lại về phe Ngu Ai chứ? Không phải nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất khó coi sao? Cô ta đang mang thai là đứa cháu bảo bối của bọn họ, bà ta không phải nên vui vẻ tiếp nhận cô ta sao?
Chỉ có bà lão nông thôn muốn cháu đến điên rồi mới có thể nghĩ như vậy. Nhưng Ứng phụ Ứng mẫu là người nào chứ, coi hai ông bà là đèn cạn dầu sao?
Ánh mắt Ứng phụ sắc bén nhìn Chu Tuệ: "Chúng tôi sẽ cho cô một số tiền, cô phải đi phá bỏ cái thai này!"
Thông gia của bọn họ địa vị xã hội không thấp, một người là giảng viên có tiếng, một người là bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ sản, đều là người đánh kính trọng trong xã hội. Huống hồ, sự nghiệp của con trai càng cần sự đề bạt của ông thông gia.
Bàn về gen của Ngu gia, đứa con của Ngu Ái chắc chắn so với đứa trẻ trong bụng Chu Tuệ càng thông minh xinh đẹp.
Chức vụ cùng công việc của Ứng phụ nhận không được loại việc này, huống chi đường công danh của con trai, hắn càng không cho phép Ứng Nghi có vết nhơ đạo đức này.
"Hai người có ý gì?" Chu Tuệ thấy thái độ kiên quyết của hai người, kích động đứng dậy, cái ghế ma sát với sàn nhà cũng phát ra tiếng chói tai.
"Đứa bé này là của tôi, hai người không có quyền gì bắt tôi bỏ nó cả!"
"Chu Tuệ!" Ứng Nghi muốn giữ chặt cô.
Chu Tuệ cũng nghĩ tới, hai ông bà này hướng về phía lợi ích, gia cảnh của Ngu Ái so với cô ta tốt hơn, trợ giúp con trai của họ càng tốt, nhưng cô ta không thể cam chịu như vậy được.
"Tôi biết hai người đang sợ cái gì! Báo cáo xét nghiệm tôi đã gửi cho Ngu Ái rồi! Nếu các người bắt tôi phá thai, tôi liền tới trường học làm loạn!" Chu Tuệ bày ra vẻ mặt không có gì phải sợ: "Dù sao tôi cũng không sợ mất mặt, có mất mặt cũng là các người."