[Tống Mạn] Thiên Thần Gãy Cánh

Chương 6




Chiều hôm nay lúc tan học mưa rất lớn, Daisy vì bình thường tự đi bộ và có mang theo ô nên được giáo viên cho phép về. Ran vì có một buổi học karate mà đã được cô Eri đón về nhà sớm. Shinichi hôm nay cũng nghỉ học để đi phá án với bố Yusaku

Khi băng qua một con đường nhỏ, trước mái hiên Daisy trông thấy một bé trai tóc đỏ đang ngồi gục mặt vào hai chân, chân tay sưng tím

Tóc một thời gian không cắt, chủ nhân mái tóc tự mình buộc một chiếc kẹp tóc nhỏ lộn xộn sau đầu, có vẻ mềm mại lại lộn xộn, giống như một con sư tử vừa đánh nhau xong

"Này.."

Daisy gọi một tiếng, thấy cậu không phản hồi lại cô cũng cầm ô rời đi. Khi cô đã đi xa, bé trai mới ngước lên, nhìn theo bóng lưng của chị gái nhỏ ban nãy

Ai vậy?

Cậu có cảm giác người ấy sẽ quay trở lại nên vẫn ngồi yên đó chờ.

Chờ...

Cậu chờ rất lâu, chờ cho tới khi trời đã tối sầm lại, mưa càng lúc càng nặng hạt mới cố hết sức đứng lên để trở về nhà.

Đúng lúc đó tầm mắt luôn nhìn xuống đất của cậu nhìn thấy một đôi ủng đi mưa màu trắng, cậu mừng rỡ ngước lên. Là chị gái ban nãy!!

"Cầm lấy đi nhóc. Chị nhặt được đấy"

Daisy dúi vào lồng ngực đối phương đồ sát trùng vết thương và một cái ô rồi xoay người bỏ đi. Cậu bé tóc đỏ vội hốt hoảng nhìn theo, một giây sau cậu bé la lớn

"Này, tôi là Akabane Karma... "

Chị gái nhỏ quơ quơ tay ra hiệu đã nghe thấy. Karma hào hứng để chờ được nghe thấy tên cô. Nhưng cái cậu ta chờ được chỉ là bóng lưng ngày càng xa của cô bé

Karma thất vọng nhìn hộp thuốc, trong đó có một tờ giấy ghi một dòng chữ

Cielo, sáu tuổi

Bầu trời sao?

Giống thật...

Karma cười khì, cẩn thận gấp tờ giấy lại cất vào trong túi áo rồi mới ngồi xuống sát trùng vết thương

Mong chờ lần sau gặp lại thật, chị gái nhỏ ...

Năm đó Akabane Karma năm tuổi gặp một chị gái với cái tên kì lạ. Sau này tất cả mới biết được chỉ với sự quan tâm nhất thời của mình, cô ấy đã thay đổi tương lai của cậu ta trở nên tốt hơn

Daisy Cielo cũng không biết bởi vì hành động ngày đó mà sau này bản thân đã dính vào một rắc rối vô cùng lớn

"Daisy ban nãy cậu mới đi đâu về vậy? Ướt hết cả rồi"

Shinichi sáu tuổi giống như một bà mẹ trẻ càm ràm, chạy đi lấy khăn lau cho Daisy bạn nhỏ

"Gớm chưa, bé Shin đang lo lắng cho bé Daisy sao? Bé Daisy mau đi ngâm nước nóng đi, mẹ xả bồn rồi, coi chừng bị cảm "

Yukiko từ trong thư phòng đi xuống, mở miệng trêu khiến Shinichi ngượng đỏ ửng cả mặt

"Con mới không có... "

" Ài, không có gì chứ~"

Daisy bỏ ủng vào một chỗ, cẩn thận lau chân rồi xoay người chạy đi tắm

Yukiko vẫn đứng tại chỗ nhìn Shinichi, một giây sau liền mỉm cười nghiêng mình đi vào thư phòng. Bà đi tới, nằm vào lồng ngực của Kudo Yusaku, khúc khích cười

"Ông xã, em kể cho anh nghe chuyện này..."

Sau đó cửa thư phòng đóng cái cạch lại, bạn nhỏ Shinichi biết ba mẹ mình đang làm cái loại hành động gì nên cũng rất tự giác chạy về phòng

Giờ cả nhà xuống ăn tối Kudo Shinichi kể lại vụ án mạng mà ngày hôm nay cậu cùng với ba mới phá xong. Daisy Cielo vốn là một người mạnh miệng nhưng yếu lòng, nghe xong giả vờ vỗ ngực tự đắc ta đây không sợ. Sau đó tới giờ đi ngủ mưa lớn, sấm đánh ầm ầm, điện bị cúp mất

"A a a ..."

Phòng Daisy vang lên tiếng hét của bé con.

Ba mẹ Kudo Yusaku và Yukiko ngủ ở phòng xa và có cách âm nên không nghe thấy. Chỉ có mỗi Shinichi đang thức đọc sách nghe thấy Daisy hét liền mở sầm cửa chạy vào

"Cậu sao thế Daisy"

Shinichi ôm bé con mặt đang tái trắng, quấn chặt chân kia vào lòng an ủi. Hồi lâu sau mới nghe thấy giọng lí nhí run rẩy của cô

"Daisy, Daisy sợ bóng tối"

Cô có nỗi sợ hãi rất lớn với bóng tối, ngay cả khi đi ngủ cũng để đèn

"Hay cậu ngủ cùng tớ đi... Không biết khi nào điện mới có lại nữa"

Vẻ mặt Shinichi đầy vẻ bất đắc dĩ, hi sinh vì đại cuộc. Daisy sau khi nghe xong liền đưa tay thẳng thừng từ chối

"không sao.. Không cần phiền Ichi đâu"

"Sao vậy được, tớ là bạn thanh mai trúc mã của cậu mà. Đã là bạn tốt ai lại để bạn mình chịu khổ. Nghe lời tớ đi, ba nói cúp điện dễ có ma lắm...."

Sau khi bị lời lẽ hùng hồn kia của Shinichi dọa sợ, Daisy ngu ngốc đã buông câu từ chối xuống, ngủ cùng với cậu ta

Đêm đó có một kẻ sướng phát điên đến nỗi không thể ngủ được