Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 4: "Cốc, cậu có thể nhường Kỷ Nhiên cho tớ không?"




"Cốc, cậu có thể nhường Kỷ Nhiên cho tớ không?"

Cuối tuần tôi mong đợi tới rất nhanh, tôi vác cây vợt tennis khí thế bừng bừng đi tới sân vận động. Ở trong phòng tập của sân vận động chơi rất thích, nhưng lệ phí hơi cao, mặc dù học sinh sinh viên được giảm giá, nhưng vẫn hơi đắt. Vì thế có cơ hội chiếm tiện nghi sao tôi có thể bỏ qua.

Lúc chúng tôi đến, Lão Lục đang đánh cùng với một nữ sinh, nhận ra được nữ sinh là người mới, tung vợt tennis đánh một cái, quả bóng đập xuống đất rồi bay lên cao và bay thẳng về phía chúng tôi.

Tôi đưa tay đỡ bóng, nhưng đúng lúc đó, Tống Nhược Cốc ở phía sau tôi cũng đưa tay bắt bóng, kết quả cậu ta vô tình nắm được tay tôi. Bây giờ một quả bóng và hai bàn tay nắm chặt một chỗ với nhau.

Tôi có chút xấu hổ.

Lão Lục quay đầu lại thấy chúng tôi, cậu sửng sốt một chút, sau đó ngẩn người tại chỗ, như bị pháp thuật phù chú.

Tôi có chút không thể giải thích được, tiến lên phía trước chào hỏi cậu ta, lúc này cậu ta mới hồi hồn, chẳng qua cười không được tự nhiên.

Lúc này, nữ sinh kia cũng đi tới, vóc dáng thon thả, ngũ quan xinh xắn, vừa nhìn đã biết là loại nam sinh thích. Nhìn ánh mắt trao đổi giữa cô ấy và Lão Lục, không khó đoán được quan hệ giữa hai người.

Lão Lục giới thiệu đơn giản cho chúng tôi một chút, nữ sinh này tên là Tiểu Tiểu, một cái tên thật đáng yêu.

Lão Lục muốn so tài với tôi một chút, mà tôi cũng muốn biết tài nghệ của cậu ta, hai người ăn ý nhau, nhanh chóng tìm sân khác, để Tiểu Tiểu và Tống Nhược Cốc ở tại chỗ.

Nói thật, tôi cho rằng Lão Lục đánh cũng không tồi, ít ra thì hơn người thường một chút, nhưng sau mấy trận liên tiếp, hiểu biết của tôi về cậu ta hoàn toàn bị phá vỡ, chỉ vài lượt bóng đã nhận ra, cậu ta và Tiểu Tiểu hoàn toàn xứng đôi. Hơn nữa, người này có kỹ năng vô cùng đặc biệt, cậu ta không nhìn bóng, chỉ nhìn tôi chằm chằm, có đôi khi bóng lướt qua mặt cậu ta bay ra ngoài, cậu ta còn cầm vợt đứng ở đó, thật giống như người máy bị chập IC.

Bộ dạng của cậu ta, khiến cho tôi hơi chột dạ, luôn có cảm giác bản thân đang cởi truồng. Tôi nhìn bản thân nhiều lần, áo tennis, quần short, giầy thể thao, ăn mặc rất bình thường mà.

Tôi nhìn về phía Tống Nhược Cốc, lại nhìn Lão Lục, nhanh chóng hiểu ra. Bạn nghĩ thử xem, Tống Nhược Cốc là một người biến thái, mạch máu não không bình thường, thì người có thể trở thành bạn của cậu ta sao có thể bình thường đây?

Vì thế tôi trở lại bình thường, quên đi, coi như chơi một mình, tác dụng của Lão Lục là làm mặt tường, phụ trách đánh bóng lại khi tôi đánh bóng đến, không đánh lại thì coi cậu ta là không khí, lúc đó coi như tôi luyện phát bóng một mình.

Tôi tự bội phục khả năng tự an ủi và mặt dày của mình.

Lúc nghỉ ngơi tôi vào nhà vệ sinh, vừa lúc định xả nước đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người đó là nam!

Tôi lại càng hoảng sợ, cho là có sắc lang biến thái xông vào nhà vệ sinh nữ rình coi, thế nhưng loại người này không phải đều lén lén lút lút sao, nào có cây ngay không sợ chết đứng như thế.

Hơn nữa đáng chết là, người biến thái rình coi không chỉ có một!

Tôi lén ở sau cánh cửa chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, phát hiện giọng nói rõ ràng là của Tống Nhược Cốc và Lão Lục.

Cái này, cái này, cái này, sau gáy tôi bắt đầu đổ mồ hôi, bây giờ có 3 cách giải thích:

1. Tống Nhược Cốc và Lão Lục đều là biến thái, hai người hẹn nhau đến nhà vệ sinh nữ rình coi, đồng thời hào hứng hiên ngang không chút kiêng kỵ nói chuyện với nhau.

2. Tống Nhược Cốc và Lão Lục đi nhầm chỗ.

3. Tôi.

Thế nhưng tôi có lòng tin vào chỉ số thông minh của hai người kia, hai giả thiết đầu không thể xảy ra, thế nên giải thích hợp lý nhất là, tôi không cẩn thận đi nhầm vào nhà vệ sinh nam.

Tôi xấu hổ cào cào cửa.

Tống Nhược Cốc: "Tiếng gì thế?"

Lão Lục: "Không biết, chỗ này sẽ không có chuột chứ?"

Tôi vội vàng dừng tay, khẽ dựa vào một bên cửa, không dám thở mạnh. Nhất định không thể để bị phát hiện nha...

May mà bọn họ không để ý chuyện này nữa. Bên ngoài vang lên tiếng nước chảy, cùng với tiếng động này, Lão Lục bám lấy Tống Nhược Cốc thảo luận đề tài không thích hợp với thiếu nhi, trong giọng nói còn có mùi vị ước ao, đố kỵ. Tôi đương nhiên nghe thấy toàn bộ, tội lỗi, tội lỗi.

Tống Nhược Cốc chỉ đáp một câu: "Cậu nhàm chán quá đấy."

Bên ngoài truyền đến tiếng rửa tay, tôi nghĩ rằng sẽ sớm thoát khỏi bể khổ, kết quả Lão Lục lại nói một câu: "Kỷ Nhiên."

A aaa rốt cục đây là tình huống gì, lẽ nào bị phát hiện? Tim tôi gần như nhảy ra ngoài, không thể tin được mở to mắt, tên nhóc này là yêu quái phương nào, sao có thể phát hiện ra tôi chứ?

Nhưng Lão Lục lại nói tiếp: "Bên cạnh cậu thật hạnh phúc nhỉ?" Tiếp đó còn phụ họa một tràng cười bỉ ổi.

Hóa ra không phải cậu ta có năng lực đặc biệt, người ta chỉ là nói to một tí mà thôi.

Tôi khẽ vỗ vỗ ngực. Tuy giọng Lão Lục nói câu kia không nghiêm túc, tôi vẫn hiểu được ý của cậu ta, nhưng tôi không quan tâm tới chuyện này, toàn bộ suy nghĩ chỉ dùng để cầu nguyện cho hai vị tôn thần này đi nhanh một chút.

Nhưng dường như bọn họ định nói chuyện lâu, Tống Nhược Cốc nghi ngờ hỏi Lão Lục: "Rốt cục là cậu muốn nói cái gì?"

Câu trả lời tiếp theo của Lão Lục lại một lần nữa lật đổ thế giới quan của tôi, khiến tôi có xúc động muốn xông ra ngoài đánh cho cậu ta một trận. Cậu ta nói: "Cốc, cậu có thể nhường Kỷ Nhiên cho tôi không?"

Ai có thể nói cho tôi biết đây là tình huống gì được không! Tại sao tôi trốn ở trong nhà vệ sinh nam nghe hai nam sinh trò chuyện, đề tài lại chuyển thành tôi, lão nương cũng không phải đồ vật, có thể tùy tiện nhường lại chứ! Hơn nữa không phải cậu cũng có bạn gái sao, sao lại còn trắng trợn đào góc tường anh em như thế!

Không biết có phải do Tống Nhược Cốc do dự hay không, Lão Lục lại bồi thêm một câu: "Tôi biết cậu không thích cô ấy."

Thế cũng không đến lượt cậu nhé!

Tống Nhược Cốc phản bác: "Cậu cũng không thích cô ấy còn gì."

Lão Lục trả lời rất vô sỉ: "Nhưng chân của cô ấy rất đẹp, tôi đối với nữ sinh như thế không có sức chống cự."

Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào. Trách không được Lão Lục thấy tôi lại sững sờ, trách không được lúc chúng tôi chơi bóng cậu ta vẫn cứ nhìn tôi, bởi vì tôi có đôi chân đẹp, lại lộ trước mặt cậu ta? Chuyện này cũng hơi quá rồi đấy!

Tôi cúi đầu nhìn kỹ hai chân mình, cũng chẳng nhìn ra đẹp hơn người chỗ nào.

Lúc này, Tống Nhược Cốc lại nói: " Tiểu Tiểu kia, không phải bạn gái cậu sao?"

"Bọn tớ chỉ vui đùa thôi, cậu phải rõ ràng chứ."

...Tôi không còn sức để nôn[1] nữa rồi. Tôi thật bội phục Lão Lục, có thể vô sỉ khiến Tống Nhược Cốc không nói lên lời, cũng là một loại bản lĩnh.

[1] giải thích một chút ý ở đây: nghĩa là câu chuyện rất là buồn nôn và cô ấy sốc đến mức k thể nôn nổi nữa rồi

Tống Nhược Cốc nói: "Vậy cậu muốn ở cùng một chỗ với Kỷ Nhiên, cũng chỉ là vui đùa một chút sao?"

Lão Lục không nói. Trong đầu tôi trả lời thay cậu ta: Còn cần hỏi sao?

Tống Nhược Cốc coi như có lương tâm, cậu ta nói: "Lão Lục, Kỷ Nhiên tương đối ngốc, cậu không nên cô ấy."

"Cốc, nếu không thế này đi, tớ đổi Tiểu Tiểu cho cậu."

Những lời này giống như lưỡi dao, cắt đứt hoàn toàn cung tên lý trí trong đầu tôi. Tôi dùng sức kéo cửa, xông ra ngoài.

Từ nét mặt của hai người có thể đoán, cách tôi lên sân khấu thật là cool.

Tôi đi tới, nắm lấy cánh tay Lão Lục. Cũng không biết có phải cậu ta bị sợ đến choáng váng không, một chút phản ứng cũng không có. Thế là tôi nắm lấy bả vai của cậu ta, tiến lên một bước, hất ra đằng sau­"Ầm" một tiếng, Lão Lục bị tôi đánh ngã xuống đất.

Tên nhóc này ôm đầu, ngửa cổ nhìn tôi, trong ánh mắt lại tỏ vẻ oan ức.

Tôi hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Tống Nhược Cốc dường như cũng bị tôi khiến cho khiếp sợ, cậu ta đi theo sau tôi, một câu cũng không nói, luôn duy trì khoảng cách ba bước chân với tôi.

Tiểu Tiểu thấy chúng tôi, kinh ngạc hỏi: "Anh Lục đâu?"

Một cô gái vừa đơn thuần vừa xinh đẹp, tôi không đành lòng, trơ mắt nhìn cô ấy bị Lão Lục kia gây tổn thương, thế là ẩn ý nói: "Em gái, hãy tin tưởng chị, bạn trai em không hề quan tâm đến em chút nào."

"Hả?" Tiểu Tiểu mở to đôi mắt nhìn tôi, có chút nghi ngờ.

Tôi chỉ có thể cắn răng nói ra chân tướng, "Cậu ta lại có thể muốn đưa em cho Tống Nhược Cốc."

Mặt Tiểu Tiểu đỏ lên. Tôi nghĩ rằng tiếp theo cô ấy sẽ tủi thân rơi nước mắt, chuẩn bị những lời khuyên can, an ủi tiểu mỹ nữ, không ngờ cô bé ấp úng một lúc, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Tống Nhược Cốc, nói với tôi: "Nếu không chị đồng ý đi."

"!!!" Tôi nghĩ tôi cần phải đi làm kiểm tra thần kinh, để xác định xem có phải gần đây chuyện tôi nghe được đều là ảo giác hay không?

Phía sau truyền tới tiếng cười của Tống Nhược Cốc, tôi quay lại trừng cậu ta.

"Xin lỗi, không nhịn được." Tống Nhược Cốc cười đến nỗi muốn ăn đòn, trong giọng nói không hề nghe được nửa ý xin lỗi.

Tôi nghĩ cứ tiếp tục thế này tôi cũng sẽ trở thành biến thái, vì thế nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi. Tiểu Tiểu hai mắt đẫm nước, muốn nói lại thôi, giống như bị tôi dày xéo. Tôi nổi da gà, nhanh chóng đứng dậy, thực sự không biết đả thông cho cô ấy thế nào.

Không có biến thái chỉ có biến thái hơn, Tống Nhược Cốc giả vờ thân mật ôm lấy bả vai tôi, nói nhỏ: "Tôi sẽ không đồng ý."

Tiểu Tiểu quả nhiên cúi đầu. Tôi lờ đi, hóa ra cô ấy vẫn còn mơ tưởng đến chuyện này.

Đi ra khỏi sân vận động, bên ngoài ánh mặt trời đẹp hơn bình thường rất nhiều. Tôi hít sâu một hơi, âm thầm hạ quyết tâm, không bao giờ tới nơi này nữa.

Tống Nhược Cốc đột nhiên nói: "Tôi nói toàn sự thật."

"Hả?" Đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, cậu ta muốn tôi hiểu thế nào chứ.

Cậu ta giải thích: "Tôi sẽ không đồng ý với Lão Lục."

Tôi hiểu ý của cậu ta, hừ một cái nói: "Cậu muốn làm thì cũng phải xem tôi có đồng ý hay không đã. Thật buồn cười, cậu coi tôi là gì, mà muốn đưa cho ai thì đưa."

"Nói cũng đúng."

Tôi ngừng lại, cẩn thận quan sát Tống Nhược Cốc, lắc đầu thở dài: "Cậu nói xem thật kỳ quái, cậu thì quyến rũ ở chỗ nào chứ, sao cô bé kia lại có thể nhanh chóng coi trọng cậu như thế?"

Ngoại trừ khuôn mặt và vóc người có thể lừa người, tính cách và nhân phẩm thực sự là cặn bã.

Tống Nhược Cốc đáp: "Người coi trọng tôi rất nhiều, cậu có thể lấy mẫu điều tra."

Tuy câu trả lời muốn ăn roi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng đáng chết là, lời cậu ta nói hoàn toàn đúng sự thật. Tôi cắn răng muốn tìm cho bản thân điểm nào đó để phản bác, liền nói:

"Người theo đuổi tôi cũng không ít." Thông thường, tôi đều định nghĩa lớn hơn hoặc bằng hai là "không ít".

Cậu ta cũng không phản đối, nhưng lùi lại một bước, vuốt cằm nghiêm túc nhìn tôi chăm chú, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi chân tôi, khẽ gật đầu: "Quả thực không tệ."

Một câu nói rất bình thường, lại khiến cho tôi có cảm giác bị đùa giỡn. Tôi sờ mũi, nhẹ nhàng nói một câu: "Khó có lúc nào người mạch máu não không bình thường có thể có đánh giá bình thường như thế."

Tống Nhược Cốc nhíu mày, "Tôi, không bình thường?"

Tôi nghiêm túc gật đầu. "Ừ, hơn nữa lại không thể cải tạo được bình thường. Chẳng qua, cậu có thể yên tâm, bởi vì tôi phát hiện trên thế giới này, đồng loại của cậu rất nhiều."

Tống Nhược Cốc ra vẻ ngẫm nghĩ, "Thế một người đàn ông đột nhiên từ trên trời rơi xuống, sau khi từ nhà vệ sinh nam đi ra thì lại trở thành phụ nữ, chuyện này có được tính là bình thường không?"

" " Tôi biết là cậu ta sẽ không bỏ qua chuyện này mà.

"Cho nên, cậu mới là đồng loại của tôi." Cậu ta tàn nhẫn kết luận một câu.