Tổng Tài Bất Lương, Cô Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 30: Anh là một tên khốn (kết)




Khoảnh khắc Lâm San được Cố Quân Quân đưa vào bệnh viện, chấn thương nghiêm trọng khiến một nhóm bác sĩ và y tá phải nâng cô lên giường, họ đeo mặt nạ oxy cho cô và tiến vào phòng phẫu thuật. Tất cả diễn ra nhanh chóng, cho đến khi ba từ "đang phẫu thuật" phát sáng với ánh sáng đỏ chói lóa, Cố Quân Quân thẫn thờ trượt xuống tường, ngồi bệt xuống đất như một kẻ ăn xin.

Anh chạm vào túi quần hai lần và lấy ra một bao thuốc lá. Nhưng nhớ ra đây là bệnh viện, cấm hút thuốc. Anh chỉ có thể ném bao thuốc lá sang một bên. Cố Quân Quân nhẹ nhàng đập đầu vào tường vài lần, anh cố gắng bình tĩnh nhưng anh không thể, càng lúc càng bồn chồn lo lắng. Cuối cùng, anh lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc lá và đặt nó dưới mũi để ngửi, ngửi mùi thuốc lá cũng sẽ khiến anh bình tĩnh hơn một chút.

"Lâm San..."

Nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật trắng như tuyết, Cố Quân Quân ước có một đôi mắt thần nhìn xuyên thấu, để anh có thể nhìn thấy tình hình của Lâm San qua cánh cửa nặng nề này, anh không thể để Lâm San gặp nguy hiểm. Anh vừa mới nhận ra tình cảm của mình với Lâm San, anh đã quyết định bù đắp cho Lâm San phần còn lại của cuộc đời, và anh đã yêu Lâm San.

“Làm ơn!” Cố Quân Quân bất lực đắm chìm trong nỗi sợ hãi, anh sợ mất cô, anh bắt đầu cầu nguyện : “Làm ơn, Lâm San, em phải sớm khoẻ lại, em không được có chuyện gì! Làm ơn!”

Cố Quân Quân không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Anh ở cửa phòng phẫu thuật trực, không ăn, không uống hay thậm chí không nhắm mắt. Cô y tá đến thuyết phục anh nghỉ ngơi, anh lờ đi, đến nỗi y tá chán nản không thèm quan tâm đến anh. Có thể chỉ vài giờ, nhưng trán của Cố Quân Quân đã nổi đầy mạch máu màu xanh lá cây, cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu.

"Cạch."

Đó là tiếng cửa mở khi tắt đèn, nhưng nó giống như một chiếc phao cứu sinh trong trái tim của Cố Quân Quân. Anh nhanh chóng đứng dậy và hỏi bác sĩ một cách lo lắng: "Xin lỗi, vợ tôi thế nào? Cô ấy! Cô ấy có bị thương nặng không?"

Bác sĩ mệt mỏi nâng kính lên trả lời:

"Xin hãy yên tâm, không có vấn đề gì lớn. Có một dấu vết của dụng cụ cùn đâm vào sau não. Chúng tôi đã khâu lại. Một số chỗ bị rạn xương, không đáng ngại, vẫn ổn để điều trị trong vài ngày.”

Cố Quân Quân cầm tay bác sĩ và cảm ơn rối rít, bác sĩ yêu cầu anh hoàn thành thủ tục nhập viện cho Lâm San trước, anh gật đầu chạy vọt đến quầy lễ tân.

Lâm San được sắp xếp trong một phòng đặc biệt duy nhất, bầu trời xanh ngát vô tận và một dòng sông trong vắt bên ngoài cửa sổ. Trong vài tháng tới, Cố Quân Quân sẽ đến thăm Lâm San, anh sẽ ở bên cô, cùng cô vượt qua căn bệnh ung thư xương, đôi khi quá bận rộn, anh sẽ mang theo các tài liệu và xem xét chúng trong khi chăm sóc cô.

Đối với cái kết của Ngô Điềm và Linh Hạo. Một ông trùm kinh doanh lớn như Linh Hạo, dù chỉ là một chút dư luận xã hội tiêu cực cũng sẽ gây ra hậu quả khó lường cho anh ta, chưa kể đến tội danh tội phạm "bắt cóc". Công ty của anh ta bị phá sản, kể từ đó, chẳng còn vị Linh Tổng trẻ tuổi đầy triển vọng trong giới kinh doanh nữa. Còn Ngô Điềm, cô ta đã bị cầm tù. Cố Quân Quân ly hôn cô ta vào ngày thứ hai bị giam cầm, tiếng khóc của Ngô Điềm không thể chạm tới được tình yêu và trái tim của Cố Quân Quân.

Sau một loạt những thăng trầm như vậy, cuộc sống của Lâm San cuối cùng cũng trở lại đúng đường. Sau vài tháng, cô được xuất viện và được Cố Quân Quân đưa trở về biệt thự nơi họ từng sống cùng nhau. Thực tế, cô chỉ phải ở bệnh viện một-hai tháng. Nhưng Cố Quân Quân sợ rằng cô chưa hồi phục hoàn toàn, vậy nên buộc cô phải ở lại bệnh viện trong vài tháng, khiến Lâm San cảm thấy bản thân như một tù nhân.



Lúc này, Lâm San ngồi trên giường nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh, cô cảm thấy rất xúc động. Cô không mong đợi sẽ được trở về nơi này, ngay cả trong mơ cũng không dám. Hiện tại, cô đã quay về.

Trong khi Lâm San vẫn đang hồi tưởng, Cố Quân Quân đẩy cửa vào. Không nói một lời, anh nhanh chóng quỳ xuống, trên tay cầm một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này là nhẫn cưới của hai người ngày đó. Lâm San ngạc nhiên chớp mắt, anh cất tiếng nói trầm ấm: "Lâm San, anh biết anh đã từng là một tên khốn, anh đã làm tổn thương em nhiều lần, nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ không đối xử với em như vậy thêm một lần nào nữa, anh không mong em tha thứ, anh chỉ mong em cho anh một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, anh sẽ dành cả phần còn lại của cuộc đời để yêu em."

"Lâm San, em bằng lòng cưới anh chứ?"

Lâm San không ngờ Cố Quân Quân sẽ cầu hôn cô. Đây sẽ là một điều không tưởng nếu đặt ở quá khứ, nhưng trải qua rất nhiều chuyện, Lâm San hiểu rằng cô vẫn còn yêu Cố Quân Quân, cô nở một nụ cười ngọt ngào.

"Em bằng lòng."

******

Hai năm sau.

"Chậm lại! Cẩn thận không ngã!"

Lâm San theo sát bánh bao nhỏ trước mặt, cô giang hai tay ra đỡ với vẻ mặt lo lắng vì sợ bánh bao nhỏ sẽ ngã.

Cố Quân Quân ngồi ở bàn làm việc, anh đang nghiêm túc xem xét một vài tài liệu. Sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lâm San, anh chau mày: “Em không cần phải lo lắng cho bánh bao, hãy để con học cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.”

"Có người cha nào nói con trai mình như vậy không?" Lâm San trừng mắt nhìn Cố Quân Quân.

"Bịch!"

Sau một tiếng kêu, cậu bé bánh bao với khuôn mặt nhỏ nhắn như một con búp bê bằng sứ nhăn lại, miệng sụp xuống oa oa khóc thét lên.

Lâm San vội vàng dỗ dành: "Sang Sang ngoan, đừng khóc, khóc xấu lắm, để mẹ thổi một cái, tất cả nỗi đau sẽ bay đi!"



Có lẽ cái thổi nhẹ nhàng và nụ hôn mềm mại của Lâm San thật sự hiệu quả, Cố Sang Sang ngừng khóc, miệng nhỏ xíu tươi cười.

"Mami...!"

Nhìn bánh bao cười, Lâm San cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Tuy nhiên, trong gia đình này, không chỉ có em bé Cố Sang Sang, mà còn có cả "đứa trẻ to xác" Cố Quân Quân nữa, anh nhìn Lâm San với Cố Sang Sang tận hưởng niềm vui của cuộc sống, để anh một mình ngồi đọc tài liệu ở đây, ngay lập tức, anh ăn phải giấm của con trai mình.

Anh ném tài liệu trên bàn, đi theo sau Lâm San và giang ra một vòng tay lớn. Cố Sang Sang lẫn Lâm San đều được anh ôm lấy. Cố Quân Quân ngửi mùi hương sữa tắm mờ nhạt trên cơ thể Lâm San, trái tim anh bị kích động. Anh ôm Lâm San nửa chừng, gia đình ba người ngồi trên ghế sofa trong tư thế kỳ lạ.

Cả Lâm San lẫn Cố Sang đều bất ngờ. Cố Sang Sang không sợ hãi, cậu nhóc chuẩn bị nghịch ngợm trở lại. Thấy vậy Lâm San nhanh chóng vỗ về dỗ cậu nhóc ngủ, chờ cho bánh bao nhỏ thở đều, Lâm San cẩn thận đặt bánh bao trở lại trong xe đẩy rồi nhìn chằm chằm vào Cố Quân Quân tươi cười: "Anh đang làm gì vậy? Nhõng nhẽo như trẻ con, anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Vâng, tôi trẻ con." Cố Quân Quân mỉm cười ôm chặt Lâm San: "Vậy nếu tôi trẻ con, vợ tôi, em có cho tôi một chút tình mẫu tử không?"

"Anh hồ đồ rồi!" Lâm San trợn mắt: "Ai mà ngờ chủ tịch của Cố Thị vẫn ăn giấm của con trai mình? Buồn cười chết mất!"

Cố Quân Quân vui vẻ lặp lại lời của Lâm San, anh cắn tai cô như chuột gặm nhấm: "Mặc dù Chủ tịch Tập đoàn Cố Thị là tôi, nhưng tôi vẫn ăn phải giấm của con trai, tôi nên làm gì đây?"

Lâm San nhún vai, nháy mắt như một yêu tinh câu dẫn hồn người: "Làm sao tôi biết anh nên làm gì ... "

Cố Quân Quân biết Lâm San không thể trả lời câu hỏi này, anh bế Lâm San đi vào phòng ngủ: "Chỉ cần có một nàng công chúa được sinh ra, sau này em sẽ là người ăn giấm, vợ à!"

"Gì chứ? Cố Quân Quân! Anh thật đáng ghét ... " Lâm San hét lên, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc.

Thời gian tươi đẹp, cảm ơn đã cho chúng tôi được bên nhau, hạnh phúc đôi khi thật đơn giản, chỉ cần đừng để lạc mất nhau giữa dòng đời!

Hết!