\- Nghiêm Nhi, những thứ này là do anh Cảnh Mộc làm sao ? Đẹp quá.
Lăng Vân vừa sờ vừa chiêm ngưỡng những món đồ đó, trầm trồ khen ngợi lại còn hỏi tên tác giả khiến Mạch Vũ đứng cạnh bó tay.
\- Ừ, là anh hai làm cho tớ. Cậu thích sao ? Vậy bây giờ cùng làm đi, lần trước tớ cũng có hỏi anh ấy về cách làm. Sẵn tiện bây giờ chúng ta cũng đang rảnh này.
\- Được.
Thế là hai cô nàng kéo nhau đi mua đồ dùng để làm đồ thủ công, bỏ Mạch Vũ bơ vơ lại trong căn biệt thự rộng lớn. Coi như số của anh là bị hai cô nhóc này hành hạ thôi.
Hôm nay ở công ty, Cảnh Mộc đang bật chế độ " chọc là chết " đang ngồi trong phòng. Không hiểu sao mà hôm nay Thiên Tịch đến muộn, vẻ mặt của anh rõ toàn là sát khí khiến không ai dám hỏi han anh cái gì.
\- Sao cô hôm nay dám đến muộn ?
Thiên Tịch vừa ló cái đầu nhỏ kia vào phòng đã bị Cảnh Mộc tra hỏi. Dù sao hôm nay đến muộn cô cũng biết phải nhận lấy hậu quả rồi.
\- Tôi... có việc ở nhà... nên không thể đến đúng giờ... mong Tổng tài.. á lộn Hàn Thiếu tha tội.
Nhìn ánh mắt tránh né cộng thêm cử chỉ của cô khiến anh đang bực cũng phải bật cười, nhưng cô cứ nghĩ ánh mắt đó là đang muốn giết mình. Anh không bực vì cô đến muộn, mà là vì sợ cô gặp tai nạn gì đó trên đường. Cảnh Mộc cũng không biết tại sao bản thân mình nghĩ vậy.
\- Được rồi, cô đi pha cà phê cho tôi đi. Tạm tha cho cô đấy.
\- Cảm ơn Hàn Thiếu.
Thiên Tịch mừng rỡ cúi đầu chào anh rồi biến nhanh ra ngoài, để lại ánh mắng lạ lẫm trong phòng. Anh là ác ma hay sao chỉ khiến cô muốn biến đi nhanh như vậy ?
Thiên Tịch vẫn đang đi pha cà phê cho anh ở dưới lầu, đầu vẫn là hình ảnh khiến cô đến muộn lúc nãy. Lúc trên đường đi cô gặp " chị dâu " của mình, nhìn thấy cô ta đi chung với một người đàn ông cô còn không thèm nhìn, ngỡ là anh hai của mình. Ai ngờ đâu ma xui quỷ khiến khiến cô tò mò mà nhìn sang, hoàn toàn không phải là Thiên Quân. Cô cứ đi theo hai người đó một lúc, cẩn thận từng li từng tí để không bị phát hiện. Nhìn thái độ õng ẹo của cô ta giống hệt thái độ đối với Thiên Quân. Không lẽ cô ả gặp ai cũng làm như vậy à ? Nhìn người đi cạnh cô có lẽ là một đại gia nào đó, chắc là bị cô ta bỏ bùa rồi.
Thế là Thiên Tịch mải mê theo dõi và chụp hình lại, quên cả giờ làm của mình. Tới tận 8 giờ cô mới có mặt tại công ty, cũng may không bị Cảnh Mộc khiển trách gì nhiều.
Ngọc Mỹ Kỳ từ đâu xuất hiện, thấy Thiên Tịch đang pha cà phê thì chạy lại làm thân với cô.
\- Tịch Nhi à, hôm nay sao cô đến muộn thế ?
\- Cũng không có gì to tát lắm. Chỉ là tôi có vài thứ cần xử lí trên đường nên tôi đến muộn thôi.
\- Thế Tổng tài có nói gì cô về việc đến muộn không ?
\- Không có, anh ta chỉ bảo lui ra rồi đi pha cà phê thôi.
\- Thật vậy sao ? Anh ấy không hề khiển trách cũng như la mắng cô chút nào ?
\- Đúng vậy.
Ngọc Mỹ Kỳ tức tối nhưng vẫn giả vờ thân thiện trò chuyện với Thiên Tịch.
" Mày đã bỏ bùa gì anh ấy chứ. Rõ là anh ấy rất ghét nhân viên đi trễ, chỉ cần 1 phút cũng đủ mất việc. Ấy mà mày đi trễ lâu như thế lại không bị gì. Đúng là hồ tinh mà "
Ngọc Mỹ Kỳ nhân lúc Thiên Tịch không để ý đã để bột ớt siêu cay vào tách cà phê của Thiên Tịch pha cho Cảnh Mộc, rồi giả vờ bảo có việc nên đi mất. Thiên Tịch vẫn không biết gì, vẫn bưng cà phê lên cho anh thưởng thức.
Ở trên phòng, Cảnh Mộc nhận lấy tách cà phê rồi uống như bình thường. Vừa nhấm nhạp một ngụm thì anh chỉ biết ôm lấy cổ rồi ho lấy ho để, gương mặt đỏ bừng lên, tách cà phê vội đặt xuống bàn.