Thiên Tịch vẫn hoang mang với lời nói của Cảnh Mộc. Trước khi vào đây cô cũng có hỏi qua rất nhiều người về vị Tổng tài này. Họ bảo anh rất ghét ai gọi thẳng tên, nên cô cũng đã mất khá lâu để tìm ra cách gọi hợp lí, mà bây giờ người này lại bảo cô gọi tên ?
\- Thế nào, gọi thẳng tên tôi là Cảnh Mộc, đừng gọi là Tổng tài, nghe xa lạ lắm.
" Tôi với anh cũng chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên thì xa lạ là đúng rồi ".
Thấy Thiên Tịch không trả lời mình, Cảnh Mộc lại muốn trêu chọc cô, bèn nói thêm
\- Nếu cô không gọi thì cũng được thôi, tùy ý cô. Nhưng tiền lương của cô cũng là tùy ý quyết định của tôi.
Nếu người trước mặt Thiên Tịch không phải là Tổng tài bá đạo ác ma nào đó thì cô cho vỡ mồm từ lâu rồi.
\- Trêu cô thôi, cô có thể về rồi. Ngày mai nhớ đến đúng giờ.
\- Tôi biết rồi, cảm ơn ngài đã nhận tôi vào làm.
Thiên Tịch cúi đầu chào anh, lòng có chút bực tức nhưng lại thôi. Cô vừa đi ra cửa thì Giai Nghiêm cũng đi vào phòng mà trêu chọc anh hai mình.
\- Ôi anh hai của em ơi, sao hôm nay lại đổi gió mà bảo một người gặp lần đầu gọi thẳng tên mình thế. Không phải trừ người thân ra anh rất ghét như thế sao, ngay cả em còn ít khi nào gọi anh như vậy.
\- Em là em của anh, gọi là anh hai thì đúng rồi. Chứ ai lại gọi thẳng tên anh hai đâu ?
\- Cũng đúng nhỉ, thế anh giải thích vì sao anh để chị ấy gọi tên anh đây ?
\- Anh thích thế, có được không nào ?
\- Sao em dám cản anh chứ. Có khi nào ai đó lại rung động rồi đấy.
Giai Nghiêm tự nói rồi cười khanh khách lên. Cảnh Mộc cũng không biết nên nói gì với cô nhóc này nữa.
\- Hai nhóc kia về rồi sao ?
\- Vâng ạ, lúc nãy có người đến đón hai cậu ấy về rồi.
\- Em đang rảnh đúng không ? Có muốn vận động tay chân xíu không ?
\- Anh lại có việc gì bí mật mà phải nhờ đến em thế ?
\- Điều tra giúp cho anh cô gái lúc nãy đi. Đừng nói cho ai biết cả.
\- Đấy, em lại bảo là anh rung động chị ấy thì anh không chịu.
\- Cô ấy mới 20 tuổi thôi, sao em gọi là chị ?
\- Vì có thể chị ấy sẽ là chị dâu tương lai của em, em gọi vậy trước cho quen.
\- Con nhóc này, có phải anh cưng chiều em quá rồi thèm đòn không ?
Nghe lời hâm dọa xen lẫn trêu đùa của anh mình, Giai Nghiêm lại cười khanh khách mà chạy ra ngoài cửa, sau đó quay đầu vào trong.
\- Tổng tài đại nhân, anh cứ ở đó làm việc đi. Em sẽ đi điều tra chị dâu tương lai cho, em hứa sẽ không làm anh thất vọng đâu.
Giai Nghiêm còn lè lưỡi trêu Cảnh Mộc một cái rồi biến mất nhanh như gió. Cô mà ở lại thế nào cũng ăn đòn. Còn Cảnh Mộc chỉ 1 giây sau khi em mình chạy đi mất thì vẻ lạnh lùng như băng ấy trở lại trên gương mặt hoàn mỹ không góc chết kia.
Lát sau thì Giai Nghiêm cũng hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt đích thân anh hai nhờ mình làm. Cô mò đến công ty, tại phòng của anh mà mở cửa ra, chỉ thấy đôi mắt anh thẫn thờ chờ gì đó.
\- Đây này anh hai, tài liệu anh cần đây. Em đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, có thưởng cho em điều gì không ?
\- Thưởng cho em một trận đòn, được không ?
\- Xùy.
Giai Nghiêm bĩu môi rồi tìm cái ghế ngồi kế Cảnh Mộc ngồi cạnh anh. Cảnh Mộc mở xấp tài liệu cô nhóc đưa cho mình ra, mặt có chút bất ngờ.
\- Em giỏi lắm, lát anh thưởng cho em
\- Em mà.
Hai cô cậu được thừa hưởng sự thông minh và cả chuyện điều tra thông tin từ cả ba và mẹ nên điểm này hoàn hảo không thể có chỗ chê được. Cảnh Mộc đưa Giai Nghiêm một phần cơm do lúc nãy anh mua cho cô, còn bản thân chăm chú vào thông tin.