Cứ thế mà dòng suy nghĩ chạy đến đầu Cảnh Ngôn làm anh cũng bớt buồn phiền chút nào đó.
\- Anh đảm bảo anh không có buồn, ngủ đi nhóc con, khuya lắm rồi đấy.
\- Thật không ? Anh không buồn nữa ?
\- Ừ, thật mà. Em mau ngủ đi, mai em còn đi học nữa đấy.
\- Vậy em ngủ, anh cũng mau mau ngủ đấy.
\- Anh biết rồi.
Cứ thế mà Giai Nghiêm chìm vào giấc ngủ ngon lành. Nãy giờ nếu không có chuyện thì cô đã ngủ từ lâu rồi. Cô buồn ngủ nhưng cũng không dám để anh mình thức một mình. Ai không dám làm bậy chứ người anh này của cô là dám đấy. Chỉ cần anh nói thì cô sẽ tin tưởng anh tuyệt đối.
Cảnh Mộc đợi Giai Nghiêm ngủ rồi sửa chăn lại cho cô, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Anh đi về phòng định ngủ nhưng nỗi buồn lần nữa kéo đến làm anh không thể nào chợp mắt được.
Sáng hôm sau, dù tận 1 giờ sáng anh mới ngủ được, trong mơ lại gặp ác mộng nhưng 6 giờ sáng anh vẫn dậy đúng giờ mà chuẩn bị mọi thứ. Giai Nghiêm hôm nay cũng dậy sớm mà giúp anh hai. Dù gì thì cô cũng muốn phụ anh hai mình, giúp được cái nào thì hay cái đó. Cảnh Mộc lạnh lùng cũng bị ý tốt của cô làm cho tan chảy phần nào.
\- Hôm nay nhị tiểu thư dậy sớm giúp anh sao ?
\- Vâng, không lẽ cả đời này em phải bám lấy anh sao. Em cũng phải tự làm một số việc chứ.
\- Sau này có vợ anh cũng không bỏ em đâu mà lo. Em quét nhà xong thì lại ngồi đó đi, anh chuẩn bị bữa sáng cho.
\- Vâng ạ.
Lát sau Cảnh Mộc đưa em gái đến trường, sau đó mới quay trở lại công ty. Dù sao hôm nay anh cũng không thật sự muốn đến công ty lắm, vì dù sao anh cũng khá khó xử nếu gặp lại cô.
Lúc anh đang đi dạo quanh thành phố thì Thiên Tịch còn đang ở nhà trọ mà sửa soạn. Cô cũng như anh, không hề muốn đến công ty. Nhưng ít nhất anh là chủ tịch công ty, nếu muốn nghỉ thì nghỉ, không ai bắt bẻ gì được. Còn cô mà nghỉ thì hậu quả không ai lường giúp được đâu.
Lát sau Cảnh Mộc chạy xe chán rồi thì vòng về công ty. Nhìn vẻ mặt của anh bây giờ ai cũng chỉ biết cúi đầu mà chào. Ai lại nghịch dại mà chọc cho anh thành ra thế này đây.
Cảnh Mộc đi lên phòng làm việc chưa thấy cô thì lòng có chút buồn xen lẫn chút an tâm. Anh đến trước cô cũng tốt, có thêt chuẩn bị tinh thần mà lát nữa mặt đối mặt với cô.
Gần đến giờ làm thì Thiên Tịch mới xuất hiện tại công ty. Ngọc Mỹ Kỳ nhìn vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi của cô, giả vờ đến hỏi quan tâm, nhưng thật ra là đang rất vui.
\- Sao cô lại mệt mỏi thế này ? Sao cô không xin phép nghỉ ngơi đi ?
Thiên Tịch trước giờ không ai quan tâm, liền tưởng Mỹ Kỳ nói như vậy là có ý tốt, mà nói cho cô biết tất cả.
\- Hôm qua Hàn Thiếu tỏ tình tôi. Tôi từ chối, bây giờ không biết phải đối mặt như thế nào với anh ta.
Mỹ Kỳ nghe không khỏi bất ngờ. Cảnh Mộc tỏ tình với cô, mà cô lại đi từ chối ? Chuyện này đúng là đi đồn thổi lên chắc là ai cũng mắng cô ngốc quá thôi.
Dù Mỹ Kỳ nghe tin Cảnh Mộc tỏ tình Thiên Tịch, lòng không hề vui nhưng lại thay đổi nhanh chóng khi nghe Thiên Tịch đã từ chối. Cô ta vẫn giả vờ thân thiết cực độ với Thiên Tịch.
\- Thế cô cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi. Tôi giúp cô đi pha cà phê cho anh ấy.
\- Như thế không phiền cô chứ ?
\- Sao lại phiền chứ. Đây là chuyện đồng nghiệp chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mà.
Có lẽ Giai Nghiêm nói đúng, thế giới thật sự nợ Mỹ Kỳ một giải Oscar thật rồi.
Cô ta để Thiên Tịch ngồi trên ghế, bản thân hí hửng đi pha cà phê cho Cảnh Mộc rồi bưng lên phòng.
\- Sao cô lại là người pha cà phê rồi còn mang vào đây chứ ?