Cảnh Mộc nghe tiếng cánh cửa được mở ra thì ngước lên. Người đứng trước anh đang là Mỹ Kỳ chứ không phải Thiên Tịch.
\- Sao nào ? Em mang cà phê vào đây thì có chuyện gì sao ? Hôm qua tỏ tình người ta, còn lại bị từ chối anh còn chưa đủ nhục hay sao ?
\- Tôi tỏ tình liên quan tới cô à ? Tôi nhục liên quan tới cô à ? Tốt nhất bỏ li cà phê xuống rồi cút ra ngoài nhanh cho tôi.
\- Em không thích đấy thì sao, dù sao thì Hàm Thiên Tịch kia cũng đã có bạn trai rồi, anh vấn vương thì được gì chứ ?
Mỹ Kỳ cố tình chọc vào nỗi đau của Cảnh Mộc. Anh bực tức mà ném hết mọi thứ trên bàn xuống sàn, miệng hét lớn.
\- Ra ngoài !!
Mỹ Kỳ mỉm cười thỏa mãn đóng cửa lại rồi đi khỏi phòng. Cảnh Mộc tay đấm vào tường thật mạnh, răng cắn chặt môi.
Ở dưới Thiên Tịch vẫn đang ngồi thảnh thơi mà không biết chuyện gì vừa xảy ra. Mỹ Kỳ nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thiên Tịch, tâm địa độc ác nổi lên chỉ muốn phá hủy nó. Cô ta nghĩ ra gì đó rồi đi lại phía Thiên Tịch.
\- Thiên Tịch, Hàn Thiếu anh ấy bảo cô đi lên phòng. Anh ấy muốn gặp cô.
Thiên Tịch nghe vậy lòng có hơi hoang mang nhưng rồi cũng đi lên phòng. Mỹ Kỳ đứng đó cười một cách man rợ.
" Bây giờ mày mà đi lên đấy chẳng khác nào tìm đường chết cả ".
Ở trên phòng Cảnh Mộc vẫn đứng như chôn hai chân dưới đất. Cánh cửa lại lần nữa mở ra, anh chưa rõ là ai nhưng vẫn liếc nhìn bằng đôi mắt sắc bén như dao. Thiên Tịch nhìn thấy mớ hỗn độn trong phòng, cộng thêm ánh mắt kia làm cô hoảng sợ không ít.
Hai người cứ thế mà đứng đó. Mỹ Kỳ ở dưới đang chờ tin vui, cứ ngồi đó mà lướt web. Quay trở lại trên phòng thì Thiên Tịch đánh bạo mà bước chầm chậm vào, tay giơ ra dọn mớ hỗn độn trong phòng, dù có hơi sợ ánh mắt sắc bén kia vẫn đang chăm chú theo dõi mình. Cảnh Mộc thì lại bất ngờ không ít. Lúc nãy còn hoảng sợ đến thế bây giờ đã có gan bước vào, lại còn tự thân dọn mớ hỗn độn kia ?
Cảnh Mộc nhìn cô dọn như thế cũng không đành lòng, anh bước đến đỡ cô ngồi dậy. Cả hai vẫn không dám nhìn thẳng vào nhau vì vẫn còn nhớ như in chuyện hôm qua. Cảnh Mộc gọi cho nhân viên bảo nhân viên vệ sinh lên dọn. Lát sau người được gọi lập tức có mặt.
Trong căn phòng đó đang có một sự im lặng đến đáng sợ. Người lao công im lặng dọn dẹp. Thiên Tịch ngồi đó nhìn vào bức tường. Cảnh Mộc thì lại nhìn cô. Trong căn phòng chỉ nghe những mảnh thủy tinh của đồ đạc anh ném lúc nãy.
Hơn 5 phút sau, khi đã dọn dẹp xong thì người lao công xin phép ra ngoài. Bên trong căn phòng chỉ im lặng đến mức ai cũng có thể nhận ra tiếng thở của đối phương.
\- Hàn Thiếu, tay anh... có cần băng bó không ?
Nghe Thiên Tịch nói thế, anh nhìn xuống tay mình rớm máu vì lúc nãy anh đấm vào tường.
\- Nếu không phiền cô thì cô giúp tôi băng được chứ ?
Đương nhiên Thiên Tịch không từ chối. Hai người cứ thế chỉ nói với nhau vài câu lúc đó, mãi tới lúc ra về.
Trưa đến, Trúc Mặc lại chờ ở trước công ty để đón Thiên Tịch. Anh lại lần nữa ép buộc cô ngồi lên xe anh. Dù sao thì cô cũng không thích bạo lực, anh bao cô ăn, cô trả lại tiền sau cũng không sao. Dù sao thì người cô yêu cũng không phải là Trúc Mặc nên không phải để ý. Cùng lắm thì cô và anh ta chỉ là bạn bè.
Đương nhiên người nào đấy đứng ở cửa chứng kiến tất cả lại không nghĩ như vậy. Phút giây nào đó, anh không kiềm chế được mình mà đến bên chiếc xe tương đối sang trọng kia, lớn tiếng bảo với hai người kia.
\- Thiên Tịch, đây là ai ?
Thiên Tịch thấy Cảnh Mộc xuất hiện có chút bối rối. Cả hai người kia đều nhìn nhau, ánh mắt như phát ra lửa, chờ đợi câu trả lời của Thiên Tịch.
\- Anh ấy... là bạn trai tôi.