Cảnh Mộc nghe em mình nói như thế rồi im lặng mà ngẫm nghĩ, anh thấy cũng rất có lí. Sao lâm vào tình yêu rồi anh trở nên ngốc nghếch thế này nhỉ.
\- Thế anh nghỉ ngơi đi, em đi mua cháo. Chắc là mai là xuất viện được rồi, em nghĩ anh chắc cũng không muốn ở lại lâu đâu nhỉ ?
\- Hiểu ý anh hay đấy. Em đi mua cháo đi.
\- Vâng ạ.
Cảnh Mộc muốn xuất viện sớm vì anh cũng không thích ở cái nơi ngột ngạt này, dù mỗi lần anh vào đây đều là phòng VIP. Mà lí do quan trọng nhất lần này là vì Thiên Tịch. Anh muốn làm rõ mọi thứ với cô.
Lát sau cánh cửa được mở ra, anh ngước lên nhưng không phải là Giai Nghiêm.
\- Anh hai, em về rồi này.
Giai Nghiêm mở cửa bước vào thì thấy có nhân vật thứ ba. Đương nhiên là người nào đó mặt dày đu bám Cảnh Mộc rồi.
\- Cô đến vào lúc này làm gì ?
\- Tôi không vào lúc này thì cô ỷ anh ấy đang bị thương mà ăn hiếp anh ấy à ? Tôi đâu thể để cô toại nguyện được.
Giai Nghiêm nói với giọng dằn mặt Ngọc Mỹ Kỳ. Trước mặt cô đang là hình ảnh cô ta cứ kè kè anh hai mình. Cảnh Mộc thì khổ sở mà né tránh. Dù sao anh cũng đang bị thương nên đâu di chuyển bình thường được. Nếu mà bình thường có lẽ Cảnh Mộc nổi cáu lên mà chửi Mỹ Kỳ rồi, mà thường ngày cho tiền cô ta cũng không dám như thế này. Ở đây không phải bệnh viện thì Giai Nghiêm cũng đập cô ta tan nát luôn rồi.
\- Bây giờ cô tự đi ra bằng hai chân của mình hay đợi tôi đánh rồi mời bác sĩ mang cáng tới ? À mà ở đây là bệnh viện chắc không cần mang cáng đâu nhỉ ?
\- Cô định làm gì ?!
\- Tôi chỉ nói thế thôi chứ tôi chưa động tay động chân mà đã sợ rồi ? Còn không mau cút khỏi đây.
Nghe Giai Nghiêm hâm dọa cũng đủ làm cô ta sợ. Nhanh như gió, cô ta lao ra khỏi phòng. Giai Nghiêm thở dài một cái. Cô thật sự đáng sợ vậy sao ?
Cô cầm túi cháo mang lại, mở ra rồi đút cho anh mình. Cảnh Mộc nhanh chóng nhận ra nét suy tư trên gương mặt của Giai Nghiêm, tò mò hỏi.
\- Chuyện gì làm tiểu thư của chúng ta phải suy nghĩ mà hiện rõ cả ra mặt thế này ?
\- Em đang nghĩ có đúng là em đã quá thân thiết với anh rồi chăng ? Người ngoài hầu như ai cũng nhầm lẫn là người yêu.
\- Anh chưa có bạn gái mà em định bỏ anh rồi à. Anh cưng chiều em như thế vì hai ta là anh em ruột, lại còn là sinh đôi. Dù sao thì cũng chỉ là tình cảm anh em trong sáng thôi, em không cần quá để ý đến lời nói hay thái độ của người ngoài đâu. Họ mà biết anh cưng chiều em vì là em gái có khi còn ghen tị ấy chứ.
\- Cũng đúng nhỉ. Thật ra em chỉ sợ sau này khi em đã quá dựa dẫm vào anh, anh tìm được bạn gái rồi. Nếu người đó nhìn vào hiểu cho em thì cũng không đáng nói. Chỉ sợ người đó hay ghen tị, so đo hai thứ tình cảm hoàn toàn khác nhau rồi nói này nọ.
\- Anh sẽ tìm một người biết chuyện mà. Nếu bước vào đời anh mà làm em gái anh buồn thì anh sẽ cho một vé đi không trở lại. Đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ xấu đấy.
Cảnh Mộc vẫn nhẹ nhàng mà an ủi Giai Nghiêm. Nhiều lúc buồn mà cô được an ủi thế này cũng đã vui lên không ít rồi. Có anh trai như Cảnh Mộc thì đúng là quý không còn gì bằng.
\- À mà anh hai, làm sao Ngọc Mỹ Kỳ cô ta biết anh bị tai nạn ? Cả công ty đâu ai biết đâu ?
\- Lúc nãy cô ba có gọi anh lúc em đi mua cháo. Cô ba bảo là lúc cô ba đang nghe điện thoại ở công ty thì cô ta nghe lén ở đằng sau.
\- Thì ra là vậy.