Mới sáng sớm đã ra khỏi nhà, Thiên Tịch cũng không biết nên đi đâu. Cô đi lòng vòng thành phố S này, ngắm nhìn cảnh tượng yên bình lúc bình mình. Cô vừa đi vừa suy nghĩ về cuộc đời của mình, lòng có chút buồn bã, cũng không biết nên làm gì. Đi mãi tới gần 7 giờ, chân cô cũng đã mỏi nhừ. Cô ghé tiệm mua ổ bánh mì rồi đến công ty.
Vừa vào công ty cô đã được chào đón nhiệt tình. Ai cũng biết cô vừa được nhận vào hôm qua, nên cố gắng bắt chuyện để cô hòa nhập với công ty nhanh hơn. Thiên Tịch cảm thấy lòng vui vẻ hơn vì ít nhất đồng nghiệp còn quan tâm cô như thế này.
Đâu đó lại có ánh mắt ghen tị với cô ở trong nhóm người đang chúc mừng và trò chuyện với cô. Cô ta là Ngọc Mỹ Kỳ, cũng là tiểu thư nhưng lại yêu thầm Cảnh Mộc đã lâu, anh cũng biết nhưng không hề có hứng thú với cô ta. Bây giờ cô nghe tin Thiên Tịch vừa vào công ty xin việc đã được nhận ngay làm thư ký, lại còn được anh bảo gọi thẳng tên, càng khiến cô ta tức điên lên mà chẳng biết làm gì. Nghĩ mãi thì lát sau cô ta cũng đi tới mà chào hỏi với Thiên Tịch.
\- Chào cô, tôi là Ngọc Mỹ Kỳ, rất vui vì được làm quen với cô. Ở đây cô có gì thắc mắc có thể hỏi tôi.
\- Cảm ơn, tôi là Hàm Thiên Tịch, có gì mong cô giúp đỡ.
Mang tiếng là làm quen thân thiết nhưng Mỹ Kỳ vốn định nhờ qua Thiên Tịch mà có cơ hội để thân mật với Cảnh Mộc hơn. Thiên Tịch lại bị dáng vẻ ngây thơ giả tạo kia của Mỹ Kỳ lừa một cách dễ dàng.
Mỹ Kỳ dẫn Thiên Tịch đi dạo một vòng quanh công ty, vừa đi vừa trò chuyện với cô. Thiên Tịch nhẹ dạ cả tin, cô hỏi gì cũng thành thật mà nói. Không chỉ mình Thiên Tịch mà trước đây cũng có rất nhiều cô gái ngoài xã hội bị Mỹ Kỳ lừa mất người yêu, nhưng sau đó cô mới biết mình chỉ yêu mình Cảnh Mộc nên đã dừng trò đó lại.
Hơn 15 phút trò chuyện cùng Mỹ Kỳ thì Thiên Tịch xin phép mà lên phòng của Cảnh Mộc sau khi nghe tiếng gọi của anh. Mỹ Kỳ chán ghét nhìn cô rời đi, lòng dạ thâm độc chửi bới cô.
" Chỉ là thứ con nhà không mấy khá giả, nhà lại không yêu thương thì là thứ gì mà xứng đáng được anh Cảnh Mộc quan tâm như thế chứ. Sẽ có ngày anh Cảnh Mộc cũng thuộc về tay tôi thôi, Hàm Thiên Tịch à ".
\- Tổng tài gọi tôi.
Chỉ sau 1 phút sau khi Cảnh Mộc gọi Thiên Tịch, cô đã có mặt. Đúng là tốc độ ánh sáng.
\- Hôm qua tôi bảo cô gọi tôi là gì ?
\- Không phải hôm qua ngài bảo là giỡn sao ?
\- Đúng là tôi giỡn thật đấy. Nhìn bộ mặt căng thẳng của cô tôi có cảm giác tôi đối xử rất ác với cô. Pha giúp tôi tách cà phê.
\- Vâng ạ.
Thiên Tịch nhanh chóng rời đi pha cà phê cho anh.
" Để tôi thử xem em kiên nhẫn tới mức nào ".
2 phút sau, một tách cà phê nóng hổi được Thiên Tịch cẩn thận bưng lên cung kính đưa cho Cảnh Mộc. Anh đưa tay bưng lấy rồi đưa lên miệng thưởng thức.
\- Nóng quá, pha lại tách khác đi.
Nhìn vẻ mặt của Cảnh Mộc Thiên Tịch nhìn sơ qua cũng biết anh cố tình đùa giỡn, nó hiện rõ thế kia mà. Thiên Tịch bực tức chửi thầm trong bụng chứ cũng không biết làm gì hơn. Cô đành vâng vâng dạ dạ mà đi xuống pha lại. Cứ thế sự việc này tiếp diễn 5\-6 lần gì đó. Mỗi lần Thiên Tịch pha lên mà đưa cho anh uống thử thì anh cứ bảo " Nguội quá ", " Đắng quá " hay là " Ngọt quá ",... cứ thế mà lặp đi lặp lại tới lúc Thiên Tịch muốn rã đôi chân ra. Lúc sáng thì đi dạo quanh cả thành phố S, bây giờ thì bị tên ác ma này đùa giỡn. Kiếp trước có lẽ cô tạo nghiệp gì lớn lắm đây.