Kể từ khi Giang Dự nghiện cờ bạc, hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân, không khác gì rơi xuống vực sâu không đáy.
Bốn năm trước, cô ném đi tôn nghiêm của mình, trèo vào xe của Tiêu Ân Tuấn, dùng phương thức hèn mọn rẻ tiền nhất, đổi lấy món nợ lớn mà cha cô đánh bạc gây ra.
Vì trả nợ, cô liều mạng làm việc, cố gắng bán mạng vì Giang San kiếm tiền. Nhưng cô thế nào cũng không tính được, bởi vì lơ là quan tâm đến em trai, nó lại bước vào vết xe đổ của cha mình.
Nợ cũ chồng lên nợ mới, cô không biết bao năm qua mình đã giúp Giang Dự lấp đầy bao nhiêu lỗ hổng.
Chờ quay đầu lại nhìn lại, thì ra đã rất khó để bù đắp.
“Thật ra… ba mươi tỷ cũng không quá khó. Chỉ cần chăm chỉ làm việc vẫn có thể trả lại.”
Chị Trần thấy sắc mặt của Giang Yến Ly không được tốt lắm, liền an ủi:
“Vấn đề lớn nhất thật ra là ở người nhà em.”
“Nếu như tiếp tục giống như trước, thỉnh thoảng phải đưa cho em trai em tiền, cả đời này em cũng sẽ không trả nổi.”
Đây là lời khuyên của chị Trần dành cho Giang Yến Ly.
Nhìn thấy Giang Yến Ly nhíu chặt lông mày, chị Trần bưng cháo trắng đặt ở bên cạnh lên, giọng điệu nhẹ nhàng một chút:
“Được rồi, đừng lo lắng những thứ này nữa. Tối hôm qua em vừa mới rửa dạ dày, ăn chút bữa sáng dưỡng lại dạ dày đi.”
“Được, cảm ơn chị Trần.” Cô ngoan ngoãn đáp lại, đưa tay nhận lấy cháo.
…
Giang Yến Ly tỏ ra mình đã ổn, không cần chị Trần luôn trông chừng cô. Chỉ bảo chị Trần giúp xin nghỉ phép ba ngày.
Cô muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Chị Trần biết gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, các nhãn hàng lần lượt hủy hợp đồng, cùng với tài nguyên bị cắt giảm rõ ràng, đều sẽ khiến Giang Yến Ly chịu rất nhiều áp lực.
“Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày nữa chị tới đón em. Dựa theo kế hoạch ban đầu chuẩn bị vào đoàn làm phim của đạo diễn Trương.”
Bởi vì lúc đó Giang Yến Ly đã cứu kịch bản của Trương đạo diễn, nên nữ diễn viên chính trong phim của ông cũng không định theo hướng gió hiện tại mà thay đổi. Giang Yến Ly cũng rất cảm kích vì điều này.
“Được, xin lỗi đã làm phiền chị.” Giang Yến Ly gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt chị Trần.
Chờ trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình, khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Giang Yến Ly lơ đãng suy nghĩ một hồi mới lấy điện thoại ra, nhìn dãy số mà cô biết rất rõ nhưng chưa gọi được mấy lần. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng, cô vẫn thực hiện cuộc gọi.
Thật lâu sau cuộc gọi mới được kết nối, lâu đến nỗi Giang Yến Ly còn tưởng rằng đầu dây bên kia sẽ không trả lời. Một giọng nữ vang lên khiến lông mi Giang Yến Ly không nhịn được run rẩy.
“Xin chào, ai vậy?”
Giọng nói quen thuộc trong ký ức kia vang lên, cổ họng Giang Yến Ly bắt đầu thắt lại: “Mẹ, là con đây.”
“Giang Yến Ly?” Đối phương nghe ra giọng nói của cô, giọng điệu đột nhiên trở nên căng thẳng:
“Con gọi cho mẹ để làm gì?”
Chu Ninh Vân lập tức hạ thấp giọng nói, trong giọng nói có chút kinh hoảng cùng không kiên nhẫn: “Không phải đã nói với con, sau này không có việc gì đừng gọi điện thoại cho mẹ rồi sao?”
Kể từ khi cha của Giang Yến Ly bị đánh chết vì nợ nần, mẹ của cô - Chu Ninh Vân đã vội vàng tìm người khác để kết hôn.
Giang Yến Ly cũng không biết người đàn ông Chu Ninh Vân kết hôn là ai, cô chỉ biết rằng ông ta là một người giàu có.
Người đàn ông không quan tâm đến cuộc hôn nhân cũ của Chu Ninh Vân, rộng lượng tiếp nhận cô, nhưng điều kiện tiên quyết là Chu Ninh Vân phải đoạn tuyệt quan hệ với hai đứa con của mình, đến chết cũng không được qua lại với nhau.
Hai đứa con này, chính là Giang Yến Ly và Giang Dự.
“Em trai con dạo này thế nào rồi?” Chu Ninh Vân đột nhiên hỏi: “Sao nó không gọi mà con lại gọi cho mẹ? Con làm chị gái, có chăm sóc tốt cho em trai không?”
Giang Yến Ly nghe ngữ khí lãnh đạm của Chu Ninh Vân, cùng với thái độ nàng chỉ quan tâm Giang Dự kia, trong lòng cảm thấy thật lạnh.
Người mẹ đã ôm cô, khe khẽ hát ru cô ngủ, tràn đầy yêu thương và ấm áp trong ký ức của Giang Yến Ly, dường như đã hoàn toàn bị năm tháng xóa nhòa.
Nhưng giờ phút này, cô vẫn cố nén giọng nói:
“Mẹ, con muốn nhờ mẹ giúp con một việc. Mẹ có thể… cho con mượn một ít tiền trước được không?”