Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 4: 4: Chiếm Tiện Nghi




“Ông đừng vui mừng quá sớm, Tích Nhu không mấy có hứng thú với thằng con nhà mình đâu, nó muốn theo đuổi có vẻ tốn nhiều thời gian đấy.”

“Hóa ra thằng Trạch nhà mình không có sức hút vậy à?” Ông Phong bụm miệng cười.

Như cảm thấy bố mẹ đang bàn tán về mình, hắn thu lại nét cười trên gương mặt rồi đi lại chỗ ông bà Phong đang ngồi.

“Bố mẹ đang nói gì về con à?” Hắn vừa nói vừa đưa tay cầm lấy một miếng táo Hàn Tích vừa gọt thong thả đưa lên miệng thưởng thức.

“Đang nói có phải con dính vào tình yêu rồi không ý mà, nét mặt phơi phới như cắn lộn thuốc vậy.” Bà Phong liếc nhìn thằng con trời đánh của mình một cái rồi lại quay sang ông Phong tỏ ý muốn ông nói thay phần mình.

“Bố đến tuổi này lần đầu thấy con hiện nguyên chữ thỏa mãn lên trên mặt, thật không thể tin nổi mà.” Ông Phong đưa tay ôm bà Phong vào lòng, hùa theo bà xã cà khịa hắn.

“Đâu có, con vẫn bình thường mà.” Hắn nhún nhún vai tiếp tục ăn táo.

“Vẫn còn cứng miệng à, cứ đợi ngày nghiệp nó quật không ngóc đầu lên được đi.” Bà Phong liếc xéo con trai một cái, tay với lấy hộp đồ ăn trưa cho hắn.

[Buổi chiều]

“Phong tổng, đến giờ thay băng gạc rồi.” Cô gõ cửa phòng bệnh của hắn sau đó bước vào.

Hắn đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên tay còn đang cầm quyển sách kinh tế.

Nghe thấy tiếng cô, hắn nhẹ nhàng quay người lại, đối diện với cô.

Cô bất giác ngẩn người nhìn hắn, trên đời này thực sự có một người đẹp trai như vậy tồn tại sao?

“Bác sĩ Giản, sao cô không nói gì nữa vậy?”

Hắn bước đến trước mặt cô, cúi sát gương mặt điển trai vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, phả từng hơi thở ấm áp vào gương mặt nhỏ bé ấy.

Cô giật mình tỉnh táo lại, ngước mắt lên nhìn anh. Cô càng không ngờ rằng chính hành động này của mình lại tạo nên một nụ hôn vô tình của họ!

Hắn phản xạ rất nhanh, ngay khi đôi môi đỏ mọng của cô chạm vào cánh môi mỏng của hắn, hắn đã nhanh tay giữ lấy gáy cô, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng đầy ướt át.

“Anh… anh…” Cô thực sự không biết nói gì trong tình huống này, bất giác cô đưa hai tay lên che miệng.

Trái ngược với dáng vẻ lúng túng của cô, hắn lại rất bình tĩnh, ánh mắt hiện lên tia vui vẻ cùng thỏa mãn.

“Em che miệng như vậy làm gì, sợ tôi cưỡng hôn em sao?” Vừa nói hắn vừa ép cô tới bức tường đằng sau lưng, hai tay hắn nhàn nhã đút vào túi quần, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cúi xuống áp sát gương mặt điển trai vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.

“Tôi… tôi đâu có!” Cô ngước mắt lên nhìn hắn, sắc mặt cô càng ngày càng đỏ.

Không phải mọi người đều nói hắn không gần nữ sắc sao, tại sao trước mặt cô lại là một tên mặt dày vô sỉ như thế này vậy?

Như đọc được suy nghĩ của cô, khóe miệng hắn nhếch lên, nhẹ nhàng trả lời, trực tiếp ép cô vào bức tường đằng sau, bao vây cô bằng cánh tay rắn chắc: “Em là người khiến tôi trở nên mặt dày như này đấy!”

“Tại sao lại là tôi?” Cô khó hiểu ngẩng lên hỏi hắn.

“Tôi cũng không biết nữa, có lẽ em là định mệnh của tôi chăng?” Nét mặt hắn hiện rõ tia vui vẻ, trêu chọc cô nhóc này đúng thực là thoải mái mà.

Trong khoảng thời gian gần 2 tuần này, hắn tiếp xúc với cô không ít lần, hắn thực sự thích ngắm nhìn lúc cô tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người hắn, lại càng thích ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô khi xem bệnh án.

Nhưng cảm xúc đó là sao chứ? Hắn cũng không biết nữa, chỉ là cảm xúc đó chưa từng xuất hiện trong 27 năm nay của hắn.

“Chắc tôi không có diễm phúc đó đâu.” Cô bỏ đôi tay che chắn khuôn miệng mình xuống, đang muốn thoát khỏi vòng tay của anh thì lại bị anh kéo lại, hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô một lần nữa.

“Anh… anh chiếm tiện nghi của tôi!” Mặt cô đỏ bừng bừng, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

“Em đoán đúng rồi đấy, tôi quả thực là muốn cưỡng hôn em.” Nụ cười xấu xa trên môi hắn hiện lên ngày càng đậm.

Có phải kiếp trước cô nợ hắn cái gì không mà kiếp này cô lại dính vào tên mặt dày này chứ!!

Thấy dáng vẻ bực tức cùng ngại ngùng của cô, hắn nheo mắt lại cười một chút vì dáng vẻ đáng yêu ấy nhưng nhanh chóng trở về trạng thái mặt lạnh như tiền, ngồi xuống giường bệnh của mình, quay lưng về phía cô.

“Bác sĩ Giản, không phải em nói là em đến đây thay băng gạc cho tôi sao? Mau lại đây thay cho tôi, tôi thực sự bị băng gạc dính đầy máu đó làm cho khó chịu rồi.” Hắn vừa nói vừa cởi chiếc áo bệnh nhân trên người ra, để lộ những bắp thịt săn chắc với làn ra màu đồng nam tính, chưa kể cơ bụng tuyệt đẹp có thể khiến người đối diện chảy máu mũi.

Cô nhìn thấy cảnh này bất giác đưa tay lên che mũi, chỉ sợ là cô thực sự sẽ chảy máu mũi khi thấy cảnh này. Hắn quả thực quá yêu nghiệt!
“Bác sĩ Giản, sao em lại đưa tay lên che mũi thế? Có phải là nhìn thấy body tuyệt đẹp của tôi nên sợ bản thân mình chảy máu mũi không?” Hắn cởi xong áo còn cố tình quay người lại đối diện với cô.

“Đâu phải lần đầu tôi nhìn thấy body đàn ông đẹp đâu mà tôi phải sợ chảy máu mũi, chỉ là mũi tôi hơi ngứa mà thôi.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt hắn, cố bịa ra một lí do hợp lí để che giấu suy nghĩ thực của mình nhưng trong lòng cô lại đang gào thét muốn hắn mặc áo lại.

“Ồ! Vậy sao? Em có muốn thử độ đàn hồi của cơ bụng này không?”