“Không tỉnh để em đi với thằng khác chắc?”
Đích thực nghe được câu này của hắn, cô chắc chắn một điều rằng hắn đã không còn vấn đề gì lớn.
“Tôi đi với người khác liên quan đến anh chắc?” Cô vừa nói vừa ấn nút gọi bác sĩ.
“Không thèm nói với em nữa.” Hắn vừa nói vừa quay lưng về phía cô.
Ai ngờ, hành động đó của hắn lại đụng trúng với thương khiến hắn nhăn mặt, khựng lại một cái.
Giản Tích Nhu nhìn thấy thế liền đỡ hắn nằm lại, động tác nhẹ nhàng chỉ sợ hắn đau.
“Em như này là đang sợ tôi đau sao?” Hắn đắc ý vừa hưởng thụ sự chăm sóc của cô, vừa nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Đó chính xác là ánh mắt của kẻ si tình, một ánh mắt luôn chit hướng về người mình yêu với bao cảm xúc dào dạt.
“Ai… ai thèm sợ anh đau chứ, đây là nghĩa vụ của tôi mà thôi.” Cô bị hắn nói trúng tim đen liền lắp bắp, thao tác trở nên luống cuống.
Hắn đương nhiên là nhìn thấy tất cả, thầm mỉm cười. Chỉ là hắn muốn xem, bé mèo của hắn cứng đầu không thừa nhận đến khi nào.
“Ồ, là vậy sao?” Hắn vừa nói vừa tỏ ra buồn bã.
Giản Tích Nhu nhìn thấy thì vừa thương vừa buồn cười, điều khiến cô buồn cười đó chính là Phong tổng cũng có lúc trẻ con như bây giờ.
“Em cười gì chứ?” Hắn thấy cô cười thì lên tiếng hỏi.
Bộ dạng hắn bây giờ buồn cười đến vậy sao?
“Không… không có gì!”
“Không có gì thật sao?” Hắn nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
Không có gì cũng chính là có gì nhất!
“Tôi đi lấy thuốc cho anh.” Giản Tích Nhu đánh trống lảng sau đó chạy ra khỏi phòng.
Ở đó một giây nữa chắc cô sẽ bật cười vì sự đáng yêu của Phong Thừa Trạch mất!
……
Sau khi Giản Tích Nhu ra khỏi phòng, bà Phong cũng đã làm xong thủ tục nhập viện cho hắn.
Một tháng mà con bà nhập viện hẳn 2 lần, người làm mẹ như bà cũng rất thương con nên nhanh chóng quay trở lại thăm.
Ai mà có ngờ, quay lại thì lại được ăn cả một màn cơm tró no cả bụng cơ chứ?
Thôi thì, coi như bù đắp lại cho hắn sau bao năm phải ăn cơm tró của bà Phong và ông Phong.
“Vui vậy sao?”
Hàn Tích vừa đặt giỏ hoa quả xuống bàn uống nước, vừa nhìn gương mặt tươi không cần tưới của hắn.
Khỏi cần nói bà cũng biết, con trai bà bây giờ chỉ hận không thể nhảy ra khỏi giường ăn mừng.
Được vợ tương lai chăm sóc tận răng, không vui mới lạ đó.
“Tất nhiên rồi mẹ, cô ấy vừa quan tâm con mà.” Phong Thừa Trạch vừa nói vừa đưa tay nâng cao giường bệnh lên.
Chút vết thương nhỏ này chẳng nhằm nhò gì với hắn, chẳng qua hắn làm màu để được cô quan tâm tí thôi.
“Tôi lại chẳng đẻ ra anh, gớm nữa vết thương bé tí mà bày đặt ngất.” Bà Phong vừa gọt hoa quả vừa nhìn hắn khích đểu.
Thẳng con này bả đẻ ra còn nuôi nấng gần 30 năm chả nhẽ lại không hiểu rõ bản chất?
“Mẹ đừng nói thế, mất quan điểm lắm.”
Phong Thừa Trạch đương nhiên chối lên chối xuống, hắn đâu có ngu mà thừa nhận cơ chứ.
“Vâng, mất quan điểm, tôi nói lại chả đúng quá.”
Bà Phong lúc này đã gọt xong táo, ngẩng mặt lên lườm hắn một cái.
Ngoài đường dù hắn có báo như nào thì về nhà vẫn sợ mẹ như bao người khác, hơn nữa khả năng cao tương lai cũng sợ vợ như bố hắn.
Hổ phụ sinh hổ tử mà, số phận hắn chắc đã được an bài rồi.
Bị mẹ lườm hắn không dám nói thêm câu nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn táo.
“Như thế từ đầu có phải ngoan không.” Bà Phong hài lòng với thái độ của hắn, sau đó cũng lấu một miếng táo đem lên miệng thưởng thức.
“Thừa Trạch, anh có sao không? Em nghe tin anh bị thương liền đến…”
Liễu Như Hạ đẩy cửa lo lắng bước vào thấy bà Phong thì khựng lại.
Cô ta là họ hàng xa của nhà hắn, ngay từ đầu cô đã không được lòng bà Phong nên nhìn thấy bà cô ta vẫn có chút sợ.
“Cháu chào dì Phong.” Cô ta mở miệng chào bà Phong một cách ngượng ngùng.
“Cô tới đây làm gì?”
Chưa để mẹ hắn lên tiếng, hắn đã đi trước một bước, giọng nói thể hiện rõ sự khó chịu.
“Em tới thăm anh.” Cô ta dở chất giọng ngọt như nước mía ra, vừa nói vừa bước lại giường bệnh của hắn.
“Không cần!” Phong Thừa Trạch khó chịu ra mặt, lên tiếng cự tuyệt cô ta.
“Anh bị thương hơi bất tiện trong việc sinh hoạt nên em…”
Liễu Như Hạ đang nói dở thì cô đẩy cửa bước vào, thật không ngờ lại thấy một cảnh nữ nhân e lệ lấy lòng hắn.
Cô chính là vừa nhìn thấy liền buồn nôn!
“Bị thương có tí mà đã có gái xinh tới chăm sóc, chắc anh không cần tới tôi đâu nhỉ?” Cô gằn giọng nói tỏ rõ sự khó chịu, lúc cô bước vào còn cố tình lườm cô ta một cái.
Khí thế này của cô, cô ta từng nhìn thấy trên người hắn!
“Người có xương mà cứ như không xương vậy, dựa vào người khác không sợ làm người ta buồn nôn à?”
Giản Tích Nhu vừa nói vừa đặt túi thuốc cái rầm xuống tủ đầu giường, khiến cô ta giật mình co người lại.
“Vợ bớt nóng, anh chưa động vào cô ta cái nào cả.”