Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 377




Chương 378

 

Muốn xử lý ông ta vậy phải làm rõ đc lục đục hai mươi năm trước của ông ta và Hoắc Trình Viễn. Nếu có được chứng cứ giết người của ông ta vậy rảnh tay.

 

Bốn người bằng mặt nhưng không bằng lòng uống trà trong phòng khách, mỗi người lạc trong suy tư của mình nhưng vẫn phải cười giả tạo trò chuyện mấy câu quan tâm giả nai của Hoäc Trình Viễn làm Hoắc Anh Tuấn vô cùng buồn nôn.

 

Anh ngoảnh sang nhìn Tạ Đình Phong. Tạ Đình Phong đứng dậy: “Ông Hoắc, Lãng nhỏ đến giờ trị liệu tôi phải đưa cậu ấy về phòng trước, xin phép” Hoắc Trình Viễn phẩy tay, hai người khuất sau hành lang, Hoắc Anh Tuấn bỗng nói: “Năm nay là năm thứ ba mươi lên núi thắp hương cho phần mộ tổ tiên nhà họ Hoắc đúng không?” Hoắc Trình Viễn ngạc nhiên gật đầu, không biết sao Hoắc Trình Viễn lại nghĩ đến chuyện đó.

 

“Nhắc đến chuyện đó tôi bỗng nhớ hình như trong khu mộ tổ nhà họ Hoắc chúng ta thiếu cái gì ấy?” Hoäc Trình Viễn giật lông mày, trách: “Ăn nói hàm hồ”

 

“Không phải à? Tôi nhớ hình như không có mộ của chú hai nhỉ?”

 

“. Ai cơ?”

 

“Chú hai, em trai Hoắc Thừa Vọng của bố ấy. Bố già cả mau quên quá, giờ bố quên cả chú ấy rồi à?” Hoắc Trình Viễn run cánh tay bưng chén trà, lòng trào dâng sự hoảng sợ và nghỉ ngờ… Tại sao tự nhiên nó lại nhắc đến người đó?

 

Tự nhiên Hoắc Anh Tuấn lại gọi tiếng bố tình cảm như đang ghét vô cùng: “Bố sao thế? Tự nhiên nhắc đến người quen cũ nên xúc động quá sao? Ây bố đừng để ý, chắc con cũng có tuổi nên cứ vậy đấy. Bố nói xem dòng họ lớn như họ Hoäc mình mà lại chỉ thiếu mỗi bia mộ của chú hai vậy có phải là không tốt không? Dù con biết năm ấy chú hai đã làm rất nhiều chuyện không hay và bị đuổi khỏi dòng họ, nhưng dù gì chú vẫn mang dòng máu nhà họ Hoắc. Người nhà phải ở bên nhau đúng không bố?”

 

“Chú ấy…” Hoắc Trình Viễn khó nhọc: “Đó là quyết định năm đó của cụ chứ không phải bố. Con lại càng không có quyền quyết định có đưa tro cốt của cú vào khu mộ tổ không”

 

“Ôi con biết mà bố. Bố hiếu nhầm rồi, con không định quyết định chuyện đó đây. Bố con mình đang uống trà trò chuyện thôi mà. Nhưng con cũng tò mò về chú hai lắm ấy, năm ấy chú hai làm nhiều chuyện tày đình lắm hay sao mà lại không tìm thấy bất cứ thông tin nào về chú ở trong tập đoàn vậy? Con nghe nói năm ấy chú hai có lấy vợ, thím đã đi đâu sau khi chú mất vì tai nạn thế? Biết đâu chú hai vẫn để lại con thì sao? Bố biết con tò mò thế nào mà, càng là thứ muốn quên con lại càng phải biết rõ ngọn ngành. Bố rủ lòng thương chiều con chút được không?”

 

Gân xanh đã hän rõ trên cánh tay trong ống tay áo Hoắc Trình Viễn. Ông ta là người vô cùng đa nghi, nghe Hoắc Anh Tuấn đổ ngầm là bộ não hoạt động hết công suất.

 

Hoắc Anh Tuấn đã biết được gì về người đó? Ai nói cho nó biết, nó lại cho người điều tra nữa rồi… Câu cuối nghĩa là gì, Hoắc Anh Tuấn đang đe ông ta ư?

 

Nhưng dù khiếp đảm trong lòng nhường nào, ngoài mặt Hoäc Trình Viễn vẫn vô cùng bình tĩnh. Giọng ông hơi trầm, ngả lưng dựa vào thành ghế như đang buồn.

 

“Đời tư của chú hai con rất phóng túng. Năm ấy mắc lỗi lớn trong công việc, nhiều cái cộng dồn mà đã rất nhiều năm nhà họ Hoắc không có đứa nào không ra gì như chú ấy nên chú ấy không được chôn ở khu mộ tổ và cũng bị xóa sạch dấu vết. Con đừng điều tra chuyện đó làm gì Hoắc Anh Tuấn à, dù con có điều tra cũng chỉ nhận được câu trả lời như bố thôi” Hoắc Trình Viễn bình tĩnh kể chuyện làm không ra gì của chú hai năm ấy cho Hoắc Anh Tuấn nghe.

 

Trong khi ông ta kể, đôi mắt sắc bén của Hoắc Anh Tuấn nhìn Hoắc Trình Viễn chằm chằm như muốn nhìn xem ông ta có lộ bất cứ sơ hở nào trên khuôn mặt hay không.

 

Cho đến khi trái tim Hoắc Trình Viễn đập loạn Hoắc Anh Tuấn mới bật cười: “Con đã bảo là chỉ trò chuyện thôi mà, bố nghiêm túc thế làm gì. Cũng muộn rồi, bố về cho. Tảo mộ năm sau nếu có thể không gặp vậy cũng đừng gặp… Đỡ làm bố nghĩ nhiều như hôm nay” Hoắc Trình Viễn trong sạch như ghi chép của chính phủ.

 

Nhưng càng là vậy càng đáng nghi. Câu nói của ông ta như lời thoại đã viết sẵn và được học thuộc lòng, bất cứ khi nào có ai hỏi Hoắc Trình Viễn sẽ đọc làu làu theo phản xạ có điều kiện.