Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 524




Chương 525

Từ trong xưởng sửa xe bước ra ngoài, Hoắc Anh Tuấn nhìn đám mây đen tích tụ dần phía chân trời, anh sẽ thở dài.

La Cơ Vị Y ngập ngừng hỏi anh: “Ông chủ, chúng ta bây giờ trở về LA hay là thế nào ạ?”

“..Không. Tiếp tục lái xe đến sòng bạc ở trung tâm, tôi phải đi gặp gia đình của người tài xế đã gây ra tai nạn”

Ở phía bên kia trái đất, vào buổi tối, những đám mây cháy đỏ cam phản chiếu lên bầu trời như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Hoắc Cao Lãng đang ngồi cạnh cửa sổ, cậu ấy đặc biệt đưa một tấm thảm sang trọng từ viện dưỡng lão về nhà ngoan ngoãn nhận lấy viên thuốc bác sĩ Tạ đưa cho, cậu ấy nhăn mũi tỏ vẻ không hài lòng.

Tạ Đình Phong cảm thấy có chút buồn cười, cũng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cao Lãng, dùng tay gãi gãi cằm cậu ấy như một con thú nhỏ, “Đừng hư nào, mau uống thuốc đi, uống xong sẽ thưởng cho em một viên kẹo”

Nói xong, Tạ Đình Phong cầm một gói kẹo dẻo trên tay.

Hoắc Cao Lãng được Tạ Đình Phong chiều hư rồi, khẽ khit mũi, “Tuần trước anh còn nói rằng có thể giảm lượng thuốc, tất cả đều là lừa em…”

Nói xong, cậu ấy bỏ những viên thuốc đầy màu sắc vào miệng, sau đó cầm cốc nước uống hết sạch.

Tạ Đình Phong khẽ nhếch môi, lúc sau cậu ấy xé gói kẹo dẻo trong tay ra, chuẩn bị tận tay đút cho Hoắc Cao Lãng một chiếc kẹo ngọt ngào.

Nhưng tình hình đột nhiên thay đổi.

Sau khi cổ họng Hoắc Cao Lãng nấc lên hai lần, những viên thuốc không rơi vào thực quản mà lại cảm thấy ngứa râm ran và hết sức buồn nôn.

Cậu ấy ho không ngớt, thuốc và nước vừa mới uống lập tức phun ra khỏi cổ họng, khiến tấm thảm yêu thích của cậu bị bẩn.

Hoắc Cao Lãng vô cùng chán nản, không biết bác sĩ Tạ có giận mình hay không, cậu ấy giơ tay lên muốn động vào đối phương, nhưng cậu đã cảm nhận thấy vị ngọt tanh, sau đó khi cậu ấy chưa kịp phản ứng lại, một dòng máu đỏ tím trào ra khỏi cổ họng.

“Oẹ!” Tấm thảm trắng sang trọng lại pha thêm màu sắc khác.

Tạ Đình Phong ngây người một giây, sau đó cậu ấy kìm chặt đôi tay đang run rẩy, nhanh chóng bế Hoắc Cao Lãng lên, trực tiếp ôm cậu ấy tới khu y tế đặc biệt trong biệt thự.

Hoắc Cao Lãng thở gấp, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, Tạ Đình Phong giúp cậu súc miệng, lau người, sau đó mặc quần áo sạch vào.

Tạ Đình Phong không nói gì, chỉ cúi xuống nhẹ nhàng áp căm mình lên trán Hoắc Cao Lãng, rồi đi vào phòng tắm với bộ quần áo lem luốc.

Trong tiếng nước chảy ào ào, Tạ Đình Phong ngây người lao quần áo, cậu ấy di chuyển như máy móc không có linh hồn, đôi mắt đỏ như máu đầy bàng hoàng và đau đớn.

Một lúc lâu sau, cậu giặt quần áo xong rồi treo lên giá phơi quần áo, rồi dội nước lạnh vào mặt mình, hít thở thật sâu trước gương nhiều lần rồi mới bình thản quay lại phòng khám.

Tạ Đình Phong nhẹ nhàng rút kim tiêm ra cho Hoắc Cao Lãng, giọng nói nhẹ nhàng.

“Không phải do thuốc hơi đắng sao, em cũng sẽ không dùng cách này trả thù anh đâu nhỉ. Tiểu Lãng ngang bướng như vậy”

Hoắc Cao Lãng mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt đang nở nụ cười miễn cưỡng, cậu nhấc ngón tay lên nhíu mày gật đầu, “Bác sĩ Tạ, trước khi em xuất viện đã kiểm tra toàn bộ rồi, sao lâu thế rồi vẫn chưa có kết quả?”