*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vỹ Khanh cùng Tuệ Mẫn gấp gáp đi vào biệt thự của Phục Ân. Đó giờ anh ấy hiếm khi bị bệnh. Hiện tại bị như vậy có lẽ đã chịu áp lực rất lớn. Suy đi nghĩ lại thì lỗi cũng không thuộc về ai. Dẫu biết Phục Ân rất nặng tình nhưng sự việc hôm nay đã quá sức tưởng tượng. Ngày xưa đối với Ngô Tử Dung không như vậy. Chỉ là buồn bã rồi thôi. Bây giờ vì Lạc Y mà Phục Ân tự đày đọa bản thân phải đi làm sớm về muộn, suốt ngày chỉ biết công việc và công việc thôi. Cơ thể chịu đựng cần cả tháng như vậy, lúc nào cũng căng thẳng thì không suy nhược mới là lạ đấy.
Vừa vào đến phòng khách quản gia đã chờ sẵn ở đó đón hai người. Hai tay bà run rẩy, đan vào nhau, gương mặt hiện rõ sự lo lắng. Thấy vậy, Vỹ Khanh liền hỏi.
- Anh hai sao rồi?
- Nhị thiếu gia, Duy Tiểu thư.- Giọng nói của bà run cầm cập.- Bác sĩ nói Đại thiếu gia bị sang chấn tâm lý, thêm cơ thể bị suy nhược đã lâu nên dẫn đến việc sáng hôm qua bị ngất.
- Ngất? Giờ anh ấy đang ở đâu?- Vỹ Khanh nhíu chặt hai mày.
- Thiếu phu nhân đang chăm sóc thiếu gia ở trên phòng.
- Được rồi, đi thôi Mẫn.
Lại kéo Tuệ Mẫn đi, trong lòng Vỹ Khanh như rực lửa. Phục Ân từ nhỏ đã đối xử rất tốt với Vỹ Khanh. Tuy anh ấy ít nói, hay nói chuyện cộc lốc và đôi khi lại gắt gỏng. Nhưng Vỹ Khanh biết, mọi thứ anh hai có đều san sẻ cho anh, từ cái bánh nhỏ khi cả hai còn là trẻ con. Cứ hễ Vỹ Khanh muốn gì thì anh ấy đều giúp, miễn là trong khả năng thì không hề do dự. Đối với anh, Phục Ân không phải là người anh họ nữa. Mà chính là máu mủ, người anh mà Vỹ Khanh luôn tôn trọng. Ngày xưa cũng là Phục Ân chỉ bảo phương thức kinh doanh nên Vỹ Khanh mới có được chỗ đứng như hôm nay. Ân nghĩa to lớn này, mãi mãi anh cũng không hề quên.
Đứng trước phòng riêng, Vỹ Khanh nhìn Tuệ Mẫn rồi nhẹ nhàng đưa tay lên gõ cửa.
- Anh hai, anh hai ơi.
Không một ai trả lời, lại nhìn Tuệ Mẫn, anh không nói lời nào chỉ lắc đầu vài cái.
- Anh à!- Cô thì thầm.- Có khi nào chị hai cũng kiệt sức mà ngất không? Chị ấy thân thể không khỏe, thức đêm thức hôm đúng là không ổn.
- Để anh đẩy nhẹ cửa vào xem.
Hai người xì xầm với nhau rồi Vỹ Khanh quyết định mở hé cửa nhìn. Đôi mắt ngó nghiêng ngó dọc tìm chiếc giường trong phòng. Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt khiến anh phải cứng họng, gương mặt liền đỏ ké lên. Nhắm hờ hai mắt anh nhẹ nhàng đóng cửa rồi kéo Tuệ Mẫn chuồn đi.
- Anh thấy gì vậy?- Tuệ Mẫn thắc mắc.
- Chẳng có gì đâu.- Vỹ Khanh lắc đầu ngầy ngậy.- Anh hai vẫn khỏe mà em.
Tuệ Mẫn nhíu mày khó hiểu. Vỹ Khanh làm sao vậy? Lúc nãy còn hùng hồn mà giờ sao lại ỉu xìu rồi?
Vỹ Khanh cắn môi, đến lúc nào không đến lại đến ngay lúc người ta mặn nồng tình cảm. Công nhận Phục Ân sướng thật. Đã bệnh còn được ôm chặt nữ nhân vào lòng mà ngủ. Thế nào cũng mơ được mộng đẹp cho xem. Đắc ý cười hì, sớm muộn gì anh cũng được lên chức chú mà thôi. Vừa đến phòng khách ngồi xuống, Vỹ Khanh đưa tách trà lên miệng rồi hớp một ngụm.
- Xem lén phòng người ta mà còn bình thản nhỉ?
*Phụt*
Phun hết trà trong miệng, Vỹ Khanh ho sặc sụa, Tuệ Mẫn giật mình vội vuốt vuốt lưng giúp anh. Cho hai tay vào túi, Phục Ân đi đến, ngồi xuống sofa và bắt chéo chân. Đưa ánh mắt vô cảm nhìn Vỹ Khanh, anh cười khẩy.
- Sao nào? Cậu em tôi đã thấy gì rồi?
- Không...không có. Em chẳng thấy gì cả.- Vỹ Khanh xua tay, vội vàng chối bỏ.
- Vậy sao?- Anh gật gù.- Đang giờ làm lại chạy đến đây?
- Em nghe bảo anh hai bệnh nên mới đến, quan tâm thế còn gì.- Vỹ Khang bĩu môi.
- Anh hai đã đỡ hơn chưa?- Tuệ Mẫn cũng lên tiếng hỏi thăm.
- Anh không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi. Cũng nhờ lúc nãy có người nhìn lén nên đã khỏi luôn cả bệnh.
Từng câu từng chữ cứ nhắm vào Vỹ Khanh làm anh ấy khó chịu nhăn mặt. Ai bảo đã kêu còn không chịu mở cửa làm gì.
- Em có gõ cửa nha.
- Gõ cửa xong thì được quyền vào hử? Chú em ngày càng lộng hành rồi.- Tựa người vào sofa, Phục Ân giương ánh mắt khinh khỉnh nhìn.
- Ngộ nhỡ chị hai cũng bị gì rồi sao? Em đang lo lắng cho nhà anh thôi.- Thở hắt ra, Vỹ Khanh lại tiếp tục bĩu môi.
- A, cái này là em kêu đó.- Tuệ Mẫn chỉ vào mình rồi cười tít mắt.- Chị hai thân thể yếu ớt, em sợ cả đêm chăm sóc anh sẽ kiệt sức mất.
- Thiên Anh không sao, cô ấy ổn mà. Thôi, anh đi thay đồ rồi đến công ty, Tuệ Mẫn ở lại đây với Thiên Anh đi, anh với Khanh đi lo một số việc.
- Vâng!- Cô gật đầu.
- Ểi? Anh chưa khỏe mà đi đâu?-Vỹ Khanh vội ngăn cản.
- Không sao, đã ổn rồi.
- Đại thiếu gia!- Quản gia từ phía ngoài đi vào và đưa cho anh một hoá đơn.- Đây là hoá đơn thanh toán chi phí sữa cho Đại thiếu phu nhân.
Cầm lấy nó, Phục Ân xem lướt qua rồi gấp lại cho vào túi, đi một mạch lên phòng. Tuệ Mẫn khó hiểu, cô đưa mắt nhìn quản gia rồi nhìn Vỹ Khanh.
- Sữa? Là sữa gì vậy?
- Đó là sữa cho thai phụ đấy Duy tiểu thư. Đại thiếu phu nhân mang thai được hai tuần rồi.- Bà vui vẻ nói.
- Có thai?- Tuệ Mẫn há hốc mồm, cả người chợt tê cứng, còn Lạc Y phải làm sao?
- Tôi biết rồi, bác đi lo công việc đi.- Vỹ Khanh xua tay.
- Vâng, chào Nhị thiếu gia, Duy tiểu thư.
Tuệ Mẫn không nói một lời nào đá động đến Vỹ Khanh, càng không nhìn anh ấy thêm một lần nào nữa. Trong lòng rất là bực bội, cô không hiểu Thượng Phục Ân đang làm gì. Anh không muốn cưới Phí Thiên Anh mà lại cùng cô ấy có con? Hiện tại bây giờ cô không biết có nên tiếp tục tin vào tình cảm giữa hai người họ hay không nữa.
Vỹ Khanh đưa mắt nhìn. Anh biết rõ Tuệ Mẫn đã giận rồi. Cứ hễ lần nào có gì đó không tốt cho Lạc Y thì cô lại như mèo xù lông. Đan tay vào tay Tuệ Mẫn, anh thấp giọng.
- Chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng suy nghĩ nhiều được không? Đương nhiên là vợ chồng thì sẽ có thêm một mối liên kết khác.
- Ngoài ý muốn? Còn Lạc Y của em thì sao đây? Cậu ấy đang ở chỗ nào đến bây giờ còn không có tung tích. Anh nghĩ em có thể bình tĩnh được sao?- Gạt tay Vỹ Khanh, Tuệ Mẫn bỏ đi một mạch.- Em tự bắt taxi về, anh không cần tiễn đâu.
Hai anh em nhà này trước giờ đều như vậy, chuyện gì cũng không rõ ràng. Vì Lạc Y thì sao? Hôn nhân hợp đồng thì sao? Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ còn mỗi Lạc Y chịu khổ. Có lẽ vì chuyện tình cảm mà lại suy nghĩ đường đột cho xem. Tiểu nha đầu ngốc đó, hết chỗ để yêu rồi à?
Vỹ Khanh nhíu mày, tâm trạng lại không tốt. Lúc nào cũng vậy, yên bình được vài hôm thì lại xảy ra chuyện. Anh không trách Tuệ Mẫn trẻ con, hay giận dỗi vì bản thân anh hiểu Tuệ Mẫn sẽ sốc như thế nào. Bạn mình bỏ đi, người yêu của bạn lại có con với người khác trong khi cả hai người chia xa chưa bao lâu. Phải nói chuyện này đang là một dây tơ rất rối. Trừ phi Lạc Y quay về và quyết định giải quyết chuyện này cho êm đẹp.
...
Lạc Y cựa mình, mở mắt ra, cô khá bất ngờ khi thấy mình đang nằm trên giường. Đêm qua rõ ràng là đang ở thư phòng, sao bây giờ lại ở phòng ngủ thế này? Chợt nhớ đến Phục Ân, Lạc Y vội vàng xuống giường rồi đi tìm anh. Vừa bệnh như vậy mà đi lung tung lại không tốt. Từ phòng riêng, thư phòng, cho đến hoa viên của ngôi biệt thự. Đến lúc thấy Lạc Y đang hấp tấp đi vào thì quản gia mới hỏi cô.
- Thiếu phu nhân đi đâu vậy? Cần tôi giúp gì không?
- Phục Ân đã đi đâu rồi? Anh ấy chưa khỏe kia mà.
- Đại thiếu gia đã cùng Nhị thiếu gia đi đến công ty rồi. Cậu ấy có dặn tôi chuẩn bị bữa tối, hôm nay sẽ về sớm.- Bà mỉm cười.
- À, gần giờ trưa rồi nhỉ?- Lạc Y lấy điện thoại xem thì thấy đã gần 9 giờ 30 sáng.- Bác giúp tôi chuẩn bị một số nguyên liệu để nấu súp. Tôi thay đồ xong sẽ xuống ngay.
- Thiếu phu nhân muốn nấu súp gì để tôi dặn nhà bếp?
- Không cần đâu, chút nữa tự tôi nấu được rồi.
- Vâng!
Lạc Y đi lên phòng và lấy quần áo thay. Cô biết Phục Ân khi đã vào công việc thì sẽ ăn sơ sài cho qua bữa, cũng có khi lại không cần ăn. Đang không khỏe mà anh như thế thì không tốt tí nào. Chi bằng tự tay cô nấu, vừa dễ ăn lại gọn hơn đến nhà hàng bày bừa bàn ăn xuề xòa.
Thời gian lại trôi, thấm thoát đã hơn gần 11 giờ. 11 giờ 30 sẽ nghĩ trưa. Từ nhà đến công ty của anh mất khoảng 20 phút. Như vậy sẽ không trễ giờ, cũng không lo anh đã đi ăn trước. Để súp vào hộp cẩn thận, Lạc Y lại để chiếc hộp ấy vào chiếc túi bé xinh. Nhìn chúng rồi mỉm cười, lần đầu tiên cô chủ động làm một thứ gì đó cho anh. Không cầu kỳ, đắt giá nhưng cô mong rằng anh sẽ đón nhận nó.
Người làm xung quanh đều phụ giúp Lạc Y. Thấy chủ cả hạnh phúc như vậy khiến họ cũng vui trong lòng. Thiếu phu nhân rất tốt nên họ rất ủng hộ cô. Ai cũng yêu quý Lạc Y, vậy nên cô cần gì thì họ sẽ trợ giúp hết mình. Trước giờ cô cũng ít khi sai khiến ai, khi nào không làm được mới gọi họ. Phong thái từ cô chẳng giống như cũng cậu ấm, cô chiêu nhà giàu chút nào. Rất mộc mạc và giản dị nên luôn tạo cho họ những thiện cảm tốt.
Cầm lấy túi, Lạc Y căn dặn họ một số chuyện rồi ra ngoài.
- Tiểu Liên à, trên phòng của chị có mấy loại mỹ phẩm trên bàn. Hơi bừa bộn tí nên xíu nữa dọn phòng em đừng dọn nó nha, chị về rồi tự phân loại với xem hạn sử dụng nữa.
- Dạ, em biết rồi!
- Tiểu Vy, lúc sáng chị có mang vài bộ đồ ra phơi ở sân thượng, em canh giờ lấy vào giúp chị nhé. Để đồ ngoài nắng nhiều không tốt.
- Được, xíu em lên lấy cho.
- À quản gia, có một số vật phẩm không xài được trong kho, bác soạn ra rồi bán đi, số tiền đó chia đều cho mọi người.
- Tôi biết rồi, thiếu phu nhân yên tâm.
- Uhm!- Lạc Y gật đầu rồi vẫy tay chào họ.- Ổn rồi, tôi đi đây.
- Thiếu phu nhân đi thong thả.
Tài xế đưa Lạc Y đến Thượng Ẩn. Trên đường cô cứ nhìn ra dòng người tấp nập. Ngày xưa cuộc sống của cô là vậy đó, luôn lo toan bộn bề. Nhớ về lúc ấy trong lòng cô chợt nhói lên. Hạnh phúc, niềm vui, tiếng cười đều hiện hữu. Còn bây giờ đối với Lạc Y, sự buồn tủi, sầu muộn không khi nào không vây lấy. Nhiều lúc cô muốn nghĩ quẩn lắm chứ. Nhưng cứ hễ nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng thì cô không đành lòng. Và cả người cô yêu thương nữa. Cô không thể xa anh. Cũng như Lạc Y đã từng nói, dù Phục Ân có là ai đi nữa, trong tay bất kể không có gì thì cô vẫn mãi nguyện một lòng với anh. Mong rằng anh sẽ hiểu và sống tốt hơn. Cô vẫn ở phía sau dõi theo anh mà.
Gần đây Lạc Y nhận ra khoảng cách giữa cả hai đang dần ngắn lại. Cô mặc kệ thân phận mình là gì, chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ lắm rồi. Lạc Y không muốn cả hai lại cãi vã, Phục Ân phải bỏ ra ngoài không về mấy ngày liền. Tuy rằng đó là đối với Phí Thiên Anh nhưng người gánh chịu bây giờ chính là Lạc Y. Sự thật là vậy, cô hiểu, mà để chính mình trải nghiệm thì đau đến nhường nào.
- Thiếu phu nhân, đến Thượng Ẩn rồi.
Tài xế nói xong thì vòng ra ghế sau mở cửa cho Lạc Y. Cô bước xuống đưa cho anh ấy một ít tiền rồi nói.
- Anh tìm một quán nước nào đó chờ tôi, chứ đang nắng nóng mà đỗ xe ở đây không ổn đâu.
- Đại thiếu gia biết sẽ mắng tôi mất.- Anh ấy từ chối.
- Không sao!- Lạc Y xua tay rồi mỉm cười.- Có gì tôi sẽ nói đỡ cho anh.
- Vâng! Vậy khi nào về thì Thiếu phu nhân gọi tôi nhé, tôi sẽ quay lại ngay.
Lạc Y gật đầu rồi đi vào bên trong. Phải điều chỉnh lại tâm lý. Những người ở đây đã rất quen nhưng cô phải lờ họ đi, xem như không hề quen biết. Xem ra chỗ này không có gì thay đổi cả. Mọi thứ vẫn ổn định như xưa. Đi vào đại sảnh, Lạc Y đi đến quầy lễ tân. Phí Thiên Anh là lần đầu đến nên Lạc Y không thể tùy tiện mà đi một mạch lên phòng Tổng tài. Tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt lạ lắm. Trước giờ chưa từng thấy. Gặp lễ tân, Lạc Y mỉm cười, đây là Thanh Hoa, cô ấy ít nói chuyện với Lạc Y. Nhưng Lạc Y biết cô ấy tốt bụng. Chuyện ai làm gì cô ấy cũng không quan tâm, chỉ biết đi làm rồi về nhà thôi.
- Chào cô!
- Chào quý...ơ...Lạc Y? Là Lạc Y?- Cô ấy mở to mắt ngạc nhiên.- Cô đã đi đâu vậy? Thời gian qua cô đã làm gì?
- Tôi...tôi không phải Lạc Y.- Cô cười trừ.
- Cô gạt người, rõ ràng cô là Lạc Y mà. Sao cô lại đột ngột nghỉ làm vậy?
- À, tôi...
- Á a, đây chẳng phải là thư ký Kiều sao?- Một giọng nói đầy chua ngoa vang lên.
Lạc Y nhìn ra sau, nơi phát ra câu nói ấy. Trước mắt cô chẳng phải là ba cô gái ở phòng nhân sự đây sao? Có cả Đông Thy, cô gái gian lận ở phòng kế toán. Oa, đã lên được Phó phòng kế toán luôn rồi kìa? Lạc Y chỉ mỉm cười và nhẹ nói.
- Các cô nhầm rồi, tôi không phải Lạc Y gì đó đâu.
- Huh, cô chối với ai? Thân xác cô rành rành ra đó mà còn chối leo lẻo nữa à?- Đoá Uyên, cô gái vừa nói liền nhếch môi.
- Nghỉ một thời gian có khác ha, ăn mặc hơn hẳn lúc trước.- Nhạn Mễ cũng tiếp lời.
- Chẳng biết lại mồi chài, dụ dỗ thêm sếp Tổng nào đây không biết.- Yên Hàm nhìn cô với anh mắt khinh khỉnh.
- Mấy chị nói như vậy chẳng khác nào nói chị Y dùng ngoại hình câu dẫn, mọi chuyện xong xuôi thì bị Thượng Tổng đá.- Đông Thy cũng dùng chất giọng mỉa mai, đầy khinh miệt nói về Lạc Y.- Chị Y của em nào phải người như vậy.
- Đúng rồi, không phải như vậy.- Đoá Uyên tiến thêm vài bước đến gần Lạc Y, đến khi cách cô khoảng 3 bước chân thì dừng lại.- Không phải như vậy mà còn hơn như vậy nữa kìa.
Cả bốn bắt đầu cười nhạo Lạc Y. Những nhân viên khác hiếu kỳ cũng tập trung lại xem và xì xầm bàn tán. Lạc Y chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không muốn đôi co với họ. Cô không tin sẽ không có có một ai đứng ra giải quyết chuyện này. Bỏ họ ngoài tai, cô quay sang nhìn Thanh Hoa rồi hỏi.
- Thượng Tổng có trên phòng không? Phòng anh ấy ở đâu vậy?
- Nè! Cô giả nai với ai vậy? Đừng bảo là cô bị mất trí nhớ rồi nha.- Yên Hàm liếc mắt khinh miệt nhìn sang.
- Cô đưa tôi lên phòng Tổng Tài đi.- Lại bỏ qua họ, Lạc Y tiếp tục.
- Wow, giả nai khá lắm. Kiều Lạc Y, cô nhìn bên đây cho tôi.- Đoá Uyên nhíu mày, bắt lấy khuỷ tay cô kéo lại.
- Cô làm gì vậy? Chúng ta quen biết gì mà đến đây kiếm chuyện với tôi?- Hai mày nhíu chặt, Lạc Y giằng tay ra.
- Tao ghét mày đó, rồi sao? Dạo này một bước thành phượng hoàng rồi nên đâu xem ai ra gì.- Vòng tay trước ngực, giọng nói của Đoá Uyên cực kỳ đanh thép.
- Đôi không rảnh để đôi co với cô. Tránh đường giúp!
- Mày! Con tiện nhân này!
*Bốp*
Đoá Uyên vừa vung tay tát Lạc Y khiến bên má ửng đỏ, năm ngón tay in hằn rõ ràng. Nhưng đột nhiên lại có một giọng nói vang lên khiến cô ta cứng người, không dám nhúc nhích, tim lại như muốn rớt ra ngoài.
- Có chuyện gì vậy?
Giữa đám đông, Lập Hàn cùng Nhược Thần đi vào, giọng nói của anh chợt trầm xuống khiến ai nấy đều rét run, không dám rời đi. Vừa trông thấy Lạc Y bị Đoá Uyên tát, Nhược Thần hốt hoảng vội chạy đến. Đoá Uyên cũng vội vã thu tay lại.
- Chị dâu, sao chị lại đến đây? Chị có sao không?
Nghe hai từ "chị dâu" càng khiến đám đông thêm xôn xao bàn tán. Bốn người con gái kia chợt giật thót tim, kinh ngạc nhìn Lạc Y.
- Anh Ân đang không khỏe nên hôm nay chị nấu bữa trưa cho anh ấy.- Cô mỉm cười.- Chị không sao đâu, nhẹ mà.
- À, Thượng Tổng cùng Phó Tổng ra ngoài rồi. Chốc nữa về tới liền ý. Để em gọi người mang thuốc đến cho chị.
- Không cần đâu mà!- Lạc Y xua tay.
- Chào chị dâu!- Lập Hàn chào Lạc Y rồi quay sang bốn người kia mà cáu gắt.- Trông thấy Đại thiếu phu nhân không chào, còn ở đó làm càng?
- Ơ...đại thiếu phu nhân?- Đoá Uyên lắp bắp.
- Để tôi xem, số phận của cô tiếp theo sẽ ra sao đây.
Lập Hàn hừ lạnh xong thì nhìn Lạc Y đầy lo lắng. Anh biết chuyện này là của nhà Phục Ân thì để anh ấy tự mà giải quyết. Với lại Phục Ân cũng đang đi vào trong đây. Tiện thể thanh toán luôn một lượt. Nhìn Lạc Y bằng ánh mắt ái ngại, anh thở dài.
- Sưng lên rồi đây này. Chị sao không nói thân phận để người ta làm thế vậy?
- Không có gì đâu. Tôi không đau.- Lạc Y lại lắc đầu.
- Hôm nay được nghỉ trưa sớm à?
Lại tiếp tục một giọng nói vang lên. Lần này càng khiến họ dựng cả tóc gáy, không ai dám nhúc nhích hay cục cựa gì. Đoá Uyên, Nhạn Mễ, Yên Hàm và Đông Thy nuốt nước bọt cái ực. Tổng tài trở về, không xong rồi.
Phục Ân và Vỹ Khanh đi giữa đám đông vào bên trong, trông thấy anh ai cũng nép người tránh đường. Không nhìn một ai cả, trong mắt Phục Ân lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào "người vợ" của mình mà thôi. Đối diện cô, anh cất lời, giọng nói vẫn nhạt nhẽo, không pha được một tí đường.
- Sao em đến đây?
- Em...em...
Lạc Y nhìn anh rồi cúi mặt xuống, đôi mắt sắp ngấn nước. Rõ ràng cô có thể kiềm nén, nhịn nhục nhưng khi gặp Phục Ân thì cô lại trở nên yếu đuối, suýt phải ôm lấy anh rồi vỡ òa. Cô rất muốn nói với anh là "vợ anh bị ức hiếp" nhưng không hiểu sao bản thân lại không làm được.
- Sao nào?- Anh nhướng mày.
- Em sợ anh chưa khỏe hẳn lại ăn uống bên ngoài không tốt nên đã nấu thức ăn trưa và mang đến cho anh.
Nâng mặt cô lên, bàn tay to lớn của Phục Ân áp vào bên má đang ửng đỏ. Giọng nói chợt nhẹ nhàng, không hiểu sao lúc này tim anh lại đau nhói.
- Em bị sao vậy?
- Em không sao đâu!- Cô lắc đầu.
- Còn dấu anh?- Phục Ân nhíu mày rồi đưa mắt nhìn Lập Hàn và Nhược Thần.- Có chuyện gì?
- Chị dâu bị người ta tát, hung thủ còn đứng trước mặt kìa.- Lập Hàn lại liếc mắt nhìn bốn người vừa gây chuyện.
- Thượng...Thượng Tổng, không phải vậy. Là cô ta kiếm chuyện trước.- Đoá Uyên hốt hoảng đổ lỗi.
- Đúng vậy đó Thượng Tổng!- Nhạn Mễ, Yên Hàm và Đông Thy cũng đồng thanh.
- Đừng nói là ai kiếm chuyện trước. Đổ lỗi sao?- Vỹ Khanh nhếch môi.- Ngay cả bà chủ mà các cô còn xem không ra gì. Thượng Ẩn không chấp nhận những người như vậy đâu.
- Phó Tổng, tôi nói thật. Mọi chuyện tại cô ấy hết.- Đoá Uyên run rẩy, không dễ gì vào được Thượng Ẩn, bây giờ thế này thì tiêu đời.
- Chị dâu tôi thế nào tôi lại không biết? Dù không phải Thiếu phu nhân họ Thượng nhưng là Phí tiểu thư Phí Trang Gia, phải mang thân xác đi kiếm chuyện vời người xa lạ như cô?
- Tôi...Tôi...
Bỏ ngoài tai, không nhìn lấy họ. Trước giờ chưa từng bị thế này nên Phục Ân biết Lạc Y sẽ ra sao. Đưa tay giúp cô lau hốc mắt, anh nhẹ nhàng vuốt ve bên má đang ửng đỏ.
- Không sao, không sao cả. Hết đau rồi.- Ôm lấy bả vai của Lạc Y rồi siết chặt, Phục Ân kéo cô theo.- Để anh đưa em đi.
Được vài bước Phục Ân lại dừng, không nhìn lại, giọng anh tiếp tục vang lên.
- Những ai liên quan đến chuyện ngày hôm nay không cần biết đã làm gì. Lập tức sa thải vĩnh viễn cho tôi.
- Rõ!- Lập Hàn gật đầu.
- Thượng Tổng tha cho tôi, tôi chỉ đường đột nghĩ cô ấy là Lạc Y thôi.- Đoá Uyên siết chặt hai tay, giọng nói run run hoảng sợ.
Lạc Y gạt tay Phục Ân ra. Cô quay người lại rồi đi đến trước mặt Đoá Uyên. Thiếu phu nhân thì sao? Cô thư ký nhỏ bé ngày xưa thì sao? Cô ta trọng địa vị hơn, trước mắt chỉ biết tiền và tiền. Khinh thường người khác tự cho là tốt lắm. Nhưng bây giờ, phong thái lúc nãy đâu rồi?
*Bốp*
Tất cả giật mình, không trừ Phục Ân. Anh không nói một lời mà âm thầm dõi theo cô. Sự mạnh mẽ này rất quen thuộc, không thể nhầm lẫn vào đâu.
- Dù cho tôi có là ai, thì cô cũng không có quyền chà đạp, khinh miệt. Ngày hôm nay có là cô gái Lạc Y gì đó nhận cái tát này đi nữa thì chắc hẳn cô ấy sẽ bỏ qua cho cô. Vì hai người ngang tầm địa vị. Nhưng tôi thì không, cái tát này chính là tôi thay cô ấy. Những ai chạm đến hai từ Lạc Y và cho tôi là cô ấy thì đừng hòng tôi bỏ qua.
Phục Ân liếc mắt, anh đi đến nắm chặt lấy tay của Lạc Y kéo đi một mạch. Phí Thiên Anh càng lúc càng giống Lạc Y. Nếu như không vì cô ta còn là xử nữ thì anh lại nhầm lẫn mất thôi. Phục Ân từng e ngại, Phí Thiên Anh từ nhỏ được cưng chiều, cử chỉ lại nhẹ nhàng, nhìn người lạ còn không dám. Vậy mà bây giờ nhìn cô ấy xem, có điểm nào giống với người con gái rụt rè mà anh từng gặp trước kia.
Vừa vào phòng, Phục Ân liền đóng sầm cửa. Ép Lạc Y vào tường, hai tay anh chống vào tường, khoá cô lại. Đôi mắt có vài tia nghi ngờ nhìn bao quát cả thân thể Lạc Y. Khá bất ngờ, cô mở to hai mắt. Phục Ân sẽ không làm gì cô chứ? Chắc nghĩ là Phí Thiên Anh nên anh sẽ không làm gì đâu ha.
Phục Ân cúi thấp đầu, thì thầm qua tai cô, giọng trầm ấm kèm theo nhịp thở mạnh mẽ phả vào bên má khiến gương mặt cô đỏ ửng.
- Kiều Lạc Y, em còn muốn trốn anh đến bao giờ?