*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Ái nắm tay Thừa Vũ đi xung quanh trung tâm mua sắm. Cậu nhóc bây giờ rất chóng lớn nên áo quần đã chật hết cả rồi. Hôm nay hai mẹ con đã chọn được khá nhiều đồ ưng ý, Thừa Vũ cũng rất vui mừng. Hình như đã lâu rồi hai mẹ con cô mới đi riêng như thế này.
- Mẹ ơi, mẹ xem bên đó kìa.- Nhìn thấy chú gấu to đang phát kẹo thì Thừa Vũ liền nhảy cẫng lên.
- Con thích bạn đó sao?- Ngồi xổm xuống, Lam Ái vuốt nhẹ hai má của con trai cưng.
- Vic thích lắm. Bạn đó to ơi là to.
- Mẹ con mình cùng qua đó nha.
- Dạ!
Gật đầu cái rụp, Thừa Vũ lon ton chạy đến bên chú gấu đang nhún nhảy trước một hãng túi xách lớn. Bật cười khanh khách, cậu nhóc đưa tay vẫy chào bạn gấu. Chú gấu to vẫy tay chào rồi đưa cho Thừa Vũ vài viên kẹo. Thừa Vũ ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn rồi cùng Lam Ái rời đi.
- Con ăn ít kẹo thôi đó nha.- Bế Thừa Vũ trên tay, Lam Ái ân cần nhắc nhở.
- Dạ, Vic biết rồi mà mẹ.
Giữa đại sảnh của trung tâm mua sắm. Một nhóm người với những bộ vest lịch thiệp đang đứng nói chuyện cùng nhau. Vừa nói vừa nhìn xung quanh ra hiệu gì đó.
- Thượng Tổng xem, khu vực A của chúng tôi đang cần rất nhiều trang sức để trưng bày. Nếu như nhập từ bên ngài về thì mọi thứ được trưng bày ở giữa. Và đây cũng là vị trí trọng tâm của trung tâm đấy nhé.- Người chủ của trung tâm mua sắm đưa tay về phía khu vực mà mình đang nói.
- Tôi muốn sản phẩm bên tôi phải được trưng bày riêng biệt và bắt mắt nhất. Ngài cùng biết trung tâm mua sắm đá quý CAV bên chúng tôi là thuộc hàng top của thế giới rồi.- Cho hai tay vào túi, Phục Ân nhàn nhạt.
- Được chứ, tôi biết sản phẩm nào cần được thúc đẩy quảng cáo mà.
- Được, chuyện này tôi sẽ bàn bạc lại với cổ đông của CAV. Tạm thời là vậy đi.
- Tôi rất mong phản hồi sớm nhất từ ngài.
- Uhm! Tôi sẽ liên lạc với ngài sớm nhất có thể.
- À, ngày mai tôi và một số mạnh thường quân đi thăm trẻ em khuyết tật. Ngài có nhã hứng đi cùng tôi chứ?
- Đương nhiên rồi, tôi rất sẵn lòng.
Đôi mắt của Phục Ân nhìn xung quanh rồi dừng lại ở phía cửa ra vào. Đột nhiên hai bóng dáng ập vào mắt anh. Một cô gái với góc nghiêng gương mặt quen thuộc đang dắt tay một đứa bé đi ra ngoài. Nhíu mày một cái, anh vội vã vô thức mà bước nhanh theo. Linh cảm mách bảo có gì đó rất thân quen. Cảm xúc cũng rối rắm khó tả. Anh đang trông chờ điều gì thế này?
Vừa bước ra ngoài, anh nhìn xung quanh để tìm hai hình bóng ấy nhưng không thấy đâu cả. Đột nhiên đáy mắt lại ánh lên những tia buồn sâu thẳm. Cả con tim cũng như nghìn mũi dao đâm chi chít. Thất sự khó thở. Rất đau! Rõ ràng anh đã nhìn thấy kia mà nhưng bây giờ sao chẳng thấy đâu nữa? Có thật mẹ con của cô đang ở đây không? Cả người chẳng còn sức lực, anh thất thần quay vào bên trong trước sự khó hiểu của chủ trung tâm.
- Mẹ ơi, lúc nãy Vic thấy có mấy chú cao thiệt cao mặc đồ vest đẹp lắm. Sau này lớn lên Vic cũng được mặt đẹp như vậy phải không?- Ngồi trong lòng Lam Ái, Thừa Vũ như một chú chim nhỏ cứ líu lo.
- Đúng vậy đó, con phải học thật giỏi để sau này lớn lên sẽ được mặc đẹp như cha của con và mấy chú vậy đó.- Lam Ái cưng chiều hôn lên đôi má phúng phính của con trai.
- Sau này lớn lên Vic sẽ kiếm thật nhiều tiền đưa cho mẹ.
- Vic của mẹ ngoan lắm!
...
Phục Ân cùng Lập Hàn đi dạo quanh từng con phố. Nơi đây về đêm đúng là rất đẹp. Không khí nhộn nhịp kèm theo những ánh đèn đầy màu sắc. Mọi thứ mang lại cảm giác rất ấm áp với cách trang trí đầy cổ kín như thế này.
Phục Ân vẫn còn suy nghĩ rất nhiều về điều mình thấy lúc sáng. Cuối cùng thì anh đã nhìn lầm hay thật sự Lạc Y đang sống tại nơi này? Làm sao có thể chứ! Chắc lại là bản thân của anh quá đa tình. Lúc trước anh từng lục tung cả nơi đây nhưng chẳng có một dấu vết gì cả. Lần này đã nhầm lẫn mất rồi.
- Mày chờ ở đây, tao đi mua thứ gì uống đã.
Lập Hàn vỗ vai anh xong thì hoà vào dòng người tấp nập đi đến chỗ bán nước. Vào trong cửa hàng, anh lấy thẻ ra rồi gọi.
- Cho tôi 2 cốc cafe ít đường.
- Cho tôi 1 cacao nóng.
Đang đợi chờ đợi phần của mình bỗng nhiên anh nghe có một giọng nói lạ. Theo thói quen thì ai cũng sẽ đưa mắt sang nhìn một cái. Đột nhiên cả người anh tê cứng, hai mắt cũng mở to. Cô gái bên cạnh lấy một ít tiền trong ví, khi ngước lên cũng không đưa mắt nhìn sang anh một lần. Cắn nhẹ môi dưới, lúc anh vừa muốn cất lời thì tiếp viên đã cắt ngang.
- Đây là 2 cốc cafe của anh.
- À, cảm ơn.- Lập Hàn ấp úng rồi đưa thẻ cho anh ta.
- Đây là cacao của chị ạ.
- Tôi gửi!
Diệu Loan gửi tiền mặt rồi rời đi ngay. Khi vừa nhận được thẻ từ thu ngân thì anh đã vội đi theo sau cô ấy. Vừa ra khỏi cửa hàng, Lập Hàn đã cất tiếng gọi.
- Cô gì đó ơi!
- Anh...kêu tôi?- Diệu Loan ngừng lại, nhìn ngó xung quanh xong thì chỉ tay vào mình.
- Phải, tôi gọi cô đó.- Anh gật đầu.
- Có chuyện gì sao? Hay tôi vô tình va phải anh à?- Diệu Loan nhíu mày, không khỏi thắc mắc.
- Không...không phải. Hôm ở sân bay là tôi va vào cô. Sau khi cô rời đi thì tôi có nhặt được một kẹp tóc. Cô nhớ tôi chứ?
- Um...- Diệu Loan nghĩ ngợi, quả thật thì trong cô cũng không có ấn tượng gì cho lắm.- Là anh nhặt được sao? Thảo nào tôi tìm hoài không thấy.
- Hiện tôi không mang nó theo. Tôi có thể hẹn gặp cô một buổi được không?- Tim đập rộn ràng, phải can đảm lắm anh mới nói ra được bấy nhiêu đó.
- Tôi không chắc lắm vì công việc của mình rất bận rộn, lại thường hay công tác xa nữa.- Cô cười khổ.
- Đây là danh thiếp của tôi. Hãy gọi cho tôi khi cô rảnh rỗi.
Nhận lấy tấm danh thiếp từ anh, trong lòng Diệu Loan thoáng chốc trở nên rung động. Từ giọng nói cho đến hành động đều rất ngọt ngào. Nhìn anh cũng rất trưởng thành và chững chạc. Là do phong thái của anh toát ra như vậy hay là một bông hoa xinh đẹp như cô đã trải qua hơn 30 cái xuân mà vẫn ngờ nghệch với yêu thương?
- Được, tôi sẽ gọi cho anh khi có thời gian. Tạm biệt nhé!
- A...tạm biệt!
Nhìn theo bóng lưng của cô mà Lập Hàn như thất thần. Trụy tim mất thôi. Trong lồng ngực bỗng nhiên trở nên ngọt ngào quá. Từ đáy mắt của anh chỉ hiện mỗi bóng dáng của người ấy. Đến khi người ta lên xe rồi mà vẫn còn nhìn theo đến tít tận đằng xa.
- Thích người ta thật thì tỏ tình đi.
Phục Ân dừng bước bên cạnh anh. Nhìn theo hướng mắt của Lập Hàn, anh cho hai tay vào túi và hơi mỉm môi.
- Tao mới gặp người ta có hai lần thích với yêu cái gì?- Lập Hàn bĩu môi.
- Miệng nói không nhưng mắt lại bảo có. Tao hiểu mày quá mà cậu bạn già.- Đặt tay lên vai rồi nhìn Lập Hàn, anh nhếch môi một cái.
Lập Hàn im lặng. Có thật anh thích cô ấy không? Cảm xúc khi tiếp cận cô khác hẳn với những người khác. Đã rất lâu rồi anh chưa tìm lại được cảm giác như thế này. Có thật ông Trời đã mang đến một mầm sống mới cho con tim đã vỡ tan bao năm qua của anh không?
...
Thừa Vũ cùng những bạn cùng lớp theo chân cô giáo đi xuống sân trường. Trường của cậu bé là trường mầm non lớn thứ 2 của cả nước. Bên trong được chia làm hai khu vực. 7/10 thì tập trung dạy trẻ bình thường còn 3/10 thì dạy cho trẻ em khuyết tật. Năm nào trường cũng vận động cha mẹ của những trẻ em không được may mắn ấy đưa các em đến trường để học chữ và con số cơ bản. Sau này khi bước vào lớp 1 sẽ không bỡ ngỡ với mọi thứ. Hôm nay có mấy chú mạnh thường quân đến thăm những bạn nhỏ bị khuyết tật của trường nên đã gọi tất cả xuống sân để phát bánh kẹo. Thừa Vũ rất thích chúng nên không thể vắng mặt rồi.
Những bạn nhỏ đều xếp hàng ngay ngắn để chờ đến lượt mình, Thừa Vũ cũng vậy. Đứng ở phía dưới quan sát, cậu bé nhìn một người đàn ông trong bộ vest màu đỏ sẫm lịch thiệp, thân người cao to rất đẹp, kèm theo cả mái tóc bồng bềnh màu nâu hạt dẻ giống hệt cậu. Thừa Vũ rất thích chú đó nên vừa đến lượt mình thì đã chạy ngay lại. Nhìn chú ấy với cự ly gần, Thừa Vũ không thể mở to miệng hơn được nữa. Trông chú hoàn hảo, đầy hào nhoáng quá đi.
- Đây là phần quà của con!
Chất giọng trầm ấm của người đàn ông khiến Thừa Vũ càng trở nên say đắm.
- Chú! Chú ơi!!!
- Chú đây!
Cúi thấp người nhìn cậu bé tí hon phía dưới, anh nở một nụ cười. Chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy rất thân thuộc và yêu thích cậu bé này cực kỳ.
- Chú biết không, chú đẹp lắm đó. Sau này Vic lớn lên cũng sẽ đẹp giống như chú vậy.
- Phải, sau này lớn lên con chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, người đàn ông như bị nhấn chìm vào một khoảng không nào đó. Tại sao ở một đất nước xa xôi này lại có một cậu bé giống anh đến cực độ như vậy. Màu tóc và cả màu mắt nữa. Một màu huyết đặc trưng chỉ dành cho dòng máu của Thượng Tộc.
- Thừa Vũ, đến lượt bạn khác rồi con.- Cô giáo lên tiếng nhắc nhở.
- Dạ, Vic ra ngay.
Phục Ân lúc này bừng tỉnh. Anh nhìn cậu nhóc với một mớ rối rắm của tơ lòng. Cậu nhóc này là con của ai vậy?
- Chú ơi, con đi nha. Tạm biệt chú!
- Tạm biệt con!
Liếm nhẹ môi, ánh mắt của anh không thể thoát khỏi bóng dáng nhỏ bé đầy đáng yêu ấy. Có lẽ bây giờ bảo bảo của anh cũng đã lớn như thế, tung tăng như thế và lễ phép như thế nữa.
Lập Hàn đứng bên cạnh xoa cằm rồi nhìn cậu bé đang đứng dưới gốc cây to xem những viên kẹo trong chiếc túi nhỏ mà Phục Ân vừa cho. Như nhận ra được gì đó, anh gật gù trêu chọc.
- Phụ tử gặp nhau mà sao lại nhạt nhẽo thế này?
- Phụ tử?- Phục Ân hơi nhíu mày suy nghĩ nhưng rồi đã lắc đầu.- Đừng hàm hồ, cậu bé chắc có cha mẹ đầy đủ. Làm như tao lúc nào cũng hứng thú mà có con cái lung tung vậy.
- Aiz...đùa tí, gì căng?- Lập Hàn bĩu môi, nghiêng đầu nhìn cậu nhóc vô tư ở phía xa.- Nhưng thằng bé giống mày thật đó. Nhất là màu mắt.
Phục Ân không trả lời, đôi chân đột nhiên vô thức bước đến nơi của Thừa Vũ. Anh không hề dối lòng. Đúng thật là khi gần cậu bé thì anh cảm thấy rất ấm áp.
- Cậu bé!
- A, chú.
Ngồi xổm một chân xuống, đôi mắt anh nhìn gương mặt bé xinh với nhiều đường nét giống hệt mình. Thứ thu hút anh nhất chính là đôi mắt. Đôi mắt mang một màu huyết đầy đặt trưng. Không lẽ ngoài Thượng Tộc thì ở đây cũng có một dòng Tộc khác mang đôi mắt màu huyết sao?
- Sao lại đứng đây một mình? Con không có bạn sao?
- Bạn của Vic còn đang nhận kẹo ở kia.- Thừa Vũ chỉ tay về phía những bạn đang xếp hàng ở giữa sân.
- Con muốn có một người bạn mới không?- Ánh mắt của anh khi nhìn cậu bé ánh lên đầy nét cười.
- Có bạn mới sao chú?- Thừa Vũ chu môi rồi cười đến tít cả mắt.- Vic rất muốn có bạn mới.
- Bạn mới là chú có được không?- Phục Ân nhẫn nại chờ câu trả từ cậu bé.
- Vic có thể làm bạn với chú sao?- Thừa Vũ nghiêng đầu hỏi.
- Đương nhiên là được rồi. Chú rất muốn làm bạn của con.
- Dạ, vậy chú làm bạn của Vic nhé.
Tối đến.
Sau khi xong bữa tối, Lam Ái đã dạy cho Thừa Vũ học vài phép toán đơn giản và đọc bảng chữ cái. Thừa Vũ rất thông minh nên học rất nhanh. Thấy đã không còn sớm nên cô giúp Thừa Vũ đánh răng, rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ. Sau khi lau chân sạch sẽ, cậu nhóc trèo lên giường rồi lấy chăn cuộn tròn người vào. Lam Ái nằm xuống cạnh con trai, cô dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán.
- Con trai của mẹ ngủ ngon.
- Mẹ ơi!- Thừa Vũ chui ra khỏi chăn rồi vòng tay ôm lấy cô.- Hôm nay Vic có bạn mới đó.
- Có bạn mới chuyển đến trường sao con?
- Không ạ! Có mấy chú đẹp ơi là đẹp đến trường phát kẹo, trong đó Vic thích nhất chú kia kìa. Chú ấy cho Vic rất nhiều kẹo, còn muốn làm bạn với Vic nữa.- Cậu bé chu mới, ngây ngô nói.- Chú nói mỗi ngày chú sẽ đến trường để chơi cùng Vic.
- Vậy sao? Tại sao con lại thích chú như vậy?
- Tại chú có màu tóc và máu mắt giống hệt với Vic luôn.
- Thật như thế à?- Lam Ái mở to mắt ngạc nhiên.
- Dạ, mẹ muốn gặp chú không?
Lam Ái lưỡng lự. Trên đời lại có người màu mắt giống với Vic sao? Đây có phải là một bệnh gì không nhỉ? Nhưng rõ ràng bác sĩ nói đây là gen di truyền, mọi thứ hết sức bình thường mà. Mỉm cười với Thừa Vũ, cô xoa đầu cậu nhóc.
- Nếu có cơ hội, mẹ cũng muốn gặp chú...