Tổng Tài Tuyệt Tình, Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi

Chương 61: Ngoại Truyện




20 năm sau.

Một người phụ nữ khoảng chừng hơn 40 tuổi. Mặc bộ đồ vest nữ màu đen vô cùng lịch lãm, trên tay vẫn còn cầm bó hoa cúc trắng. Không ai khác chính là Diệp Y Y.

Khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn vậy, không hề có chút thay đổi. Diệp Y Y đặt bó hoa xuống.

"Chị đến khi nào mới xuất hiện hả? Hơn 20 năm rồi, mọi người đều trông chờ vào phép màu một ngày nào đó chị sẽ đoàn tụ cùng gia đình.

Ba mẹ bây giờ cũng đã lớn tuổi lắm rồi, họ vẫn luôn trông chờ sẽ được gặp lại chị. Không biết rằng, chị vẫn còn nhớ đến một người em gái, một người anh trai không nữa.

Phong Khinh Dạ và em kết hôn cũng được hơn 10 năm rồi, chúng em còn có một cô công chúa vô cùng đáng yêu. Nhưng còn chị, không biết rằng cuộc sống của chị có còn đau khổ nữa không? Nhưng em mong rằng chị sẽ tìm được hạnh phúc đời mình."

"Cô ơi...?"

Một cậu bé bỗng nhiên đi đến gọi Diệp Y Y.

"Có một người nhờ cháu đưa cho cô cái này."

"Là một bức thư?"

"Cháu nói cô nghe xem, người đó là ai vậy?"

"Chị đó xinh đẹp lắm cô ơi. Nhưng chị đó đã rời đi sau khi nhờ cháu đưa cái này cho cô."

Nói xong, thằng bé liền chạy vọt đi. Còn Diệp Y Y thì từ từ mở phong bì lá thư ra và đọc.

'\*Chị biết rằng mọi người đều không quên chị và chính bản thân chị cũng vậy. Chuyện em lập gia đình và có con với Phong Khinh Dạ, chị cũng biết.

Bây giờ chị đã trở thành một người khác, là con của gia đình khác nên chị không dám đối diện. Tuy nhiên, chị vẫn luôn dõi theo mọi người. Nhất là em đó Y Y à, hãy thay chị chăm sóc mọi người, chị chỉ còn tin tưởng vào em thôi.

Em hãy nói với mọi người rằng đến một lúc thích hợp nào đó, chị sẽ trở về và gia đình ta sẽ lại sum vầy nữa. Chúc em và Phong Khinh Dạ hạnh phúc\*.'

Đọc lá thư mà tay Diệp Y Y nắm chặt lá thư đó. Ngó nghiêng nhìn xung quanh không hề thấy một bóng người.

"Chị Bội Sam... Thật cảm ơn chị đã quay về..."

Diệp Y Y chỉ gọi tên trong lòng. Hiện giờ Diệp Y Y vô cùng rất hạnh phúc bởi vì Bội Sam có thể nhớ lại tất cả.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Biệt thự Hàn gia.

Vừa đi đến cổng thì đã thấy Phong Khinh Dạ đứng đợi từ trước.

"Em đã đi đâu mà không nói trước vậy? Bảo bối tìm em khắp nơi kìa, con bé khóc mà muốn cạn hết nước..."

Bỗng nhiên Diệp Y Y ôm chầm lấy Phong Khinh Dạ mà khóc.

"Em... Em sao vậy? Có phải anh đã nói nặng lời với em không?"

"Về rồi, chị Bội Sam đã trở về rồi...Chị ấy trở về về thật rồi..."

"Em nói cái gì?"

Diệp Y Y vẫn cứ ôm Phong Khinh Dạ mà khóc mãi. Khóc trong sự hạnh phúc, sự vui mừng không từ nào có thể tả được.

Một chiếc xe Rolls Royce màu đen đang đậu gần đó. Một người phụ nữ đeo kính râm quan sát mọi hành động của Diệp Y Y và Phong Khinh Dạ rồi tự mỉm cười. Sau đó ra lệnh tài xế lái xe đi.

Chiếc xe đó đang chạy trên đường cao tốc thì bỗng nhiên...

'RẦM!!'

Một tiếng va chạm khá lớn. Ai đó đã vô tình đâm mạnh phía sau xe của người phụ nữ đó. Cô ta bắt đầu tức giận và bước ra ngoài xe xem kẻ nào gan đến mức như vậy.

Tài xế của chiếc xe đó bước ra.

"Xin lỗi tiểu thư, là do tôi sơ suất nên đã gây ra tai nạn. Tôi sẽ bồi thường cho tiểu thư."

"Cậu làm tôi trễ giờ ký hợp đồng với đối tác. Cậu định bồi thường thế nào? Mau kêu boss của các người ra đây..."

"Nếu tiểu thư nói vậy tôi không thể nào không ra được..."

Đó là giọng của một người đàn ông, hắn ta bước ra khỏi xe và nhìn người phụ nữ đó với ánh mắt trìu mến.

Không biết là trùng hợp hay cố ý, trời bỗng nhiên đỗ mưa xuống. Người phụ nữ vẫn dùng ánh mắt ngạc nhiên đó nhìn hắn, không thể nói thành lời.

Hắn ta từ từ đi đến bên người phụ nữ đó, lấy tay mà nâng cầm cô lên.

"Đã lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ Bội Sam?"

Đúng vậy, người phụ nữ đó không ai khác chính là Bội Sam tái sinh và người đàn ông đó chính là Hàn Trạch Minh.

"Anh... là một tên khốn... một tên lừa đảo... một tên hèn nhát... Tại sao anh không tìm tôi sớm hơn chứ hả?"

Bội Sam vừa nói, vừa mắng, vừa đánh vào lòng ngực của Hàn Trạch Minh. Bỗng nhiên Hàn Trạch Minh kéo Bội Sam và ôm chặt vào lòng.

"Lần này anh sẽ không buông tay em nữa đâu... Anh yêu em, Bội Sam..."