Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh

Chương 2: Kim chủ




Edit: Hane | Beta: Mina

-

Thẩm Ngạn không hề sợ hãi mà nhìn gã, cười nhạo nói: "Đại ca nhà anh chết rồi? Anh bình tĩnh đi, đừng buồn bực quá, không chừng ngày mai là anh có thể đi cùng rồi."

Dây xích vàng còn chưa kịp phản ứng, vừa phản ứng lại thì mặt mày tái nhợt tức giận đến nổi cả mạch máu, giơ tay đánh Thẩm Ngạn một cái.

Cô y tá nhỏ ở gần đó gọi bảo vệ, cả đám người xông vào nhau, cảnh tượng hỗn loạn, khóc lóc, la hét, chửi bới, đập phá mọi thứ trên mặt đất, tiếng xì xào của đám đông lộn xộn hòa vào nhau.

Thẩm Ngạn thoát ra khỏi đám đông, bịt tai bỏ đi mặc kệ đám đông.

Anh lên cầu thang được vài bước thì tiếng ồn ào phía sau lắng xuống, Thẩm Ngạn buông tay bịt tai, định lên tầng hai đi thang máy lên khu bệnh nhân nội trú tầng tám.

Phía sau anh có tiếng bước chân gấp gáp, cô y tá nhỏ chạy đến bên cạnh hét lớn: "Cảm ơn anh ạ."

Thẩm Ngạn không nhìn cô, cũng không dừng lại: "Tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Cô y tá nhỏ đỏ mặt, chạy tới trước mặt anh, cúi đầu mím môi nói: "Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi."

Thẩm Ngạn chưa kịp nói gì thì điện thoại reo, anh cầm lên xem thử, màn hình hiện lên một dãy số lạ, Thẩm Ngạn sẽ cúp máy ngay lập tức khi gặp số lạ, nhưng anh liếc nhìn cô y tá rồi nhấc máy: "Tôi đi nghe điện thoại."

Cô y tá nhỏ gật đầu, cúi chào anh, sau đó xoay người bước nhanh ra hành lang ồn ào.

Thẩm Ngạn suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho cô: "Cảm ơn, các cô đã vất vả rồi."

Cô y tá nhỏ quay đầu nhìn anh, hai mắt đỏ hoe, anh nhanh chóng cầm điện thoại đi lên: "Alo? Ai vậy?"

Còn tưởng là quảng cáo hoặc gọi nhầm, nhưng khi đầu dây bên kia vừa mở miệng, anh liền sững người, nét mặt có chút khó coi.

"A Ngạn, là tôi đây, đợi chút, đừng cúp máy."

Thẩm Ngạn tìm một hành lang trống, dựa vào quạt gió, nhẹ giọng nói: "Nghe đây."

Đầu bên kia khẽ thở dài: "A Ngạn, cậu đang ở bệnh viện à?"

Thẩm Ngạn nói: "Có gì thì nói, không thì cút."

Đầu dây bên kia nghẹn ngào: "A Ngạn, dù sao tôi cũng từng là quản lý của cậu ba năm..."

Thẩm Ngạn ngay lập tức cúp điện thoại.

Một giây sau, điện thoại rung lên, anh cúp máy, lại gọi, lại cúp máy, phải đến lần thứ ba anh mới nghe điện thoại: "A Ngạn, sao cậu lại..."

Thẩm Ngạn lại cúp máy.

Ở hành lang gió quá to, quá lạnh, Thẩm Ngạn đứng dậy đi về phía thang máy. Chuông điện thoại lại vang lên rồi anh cũng bất đắc dĩ chịu nghe máy, đầu bên kia hớt hải nói: "Có người muốn bao nuôi cậu!"

Thẩm Ngạn bước đến thang máy, bấm nút đi lên: "Ai?"

"... Cái này, cái này, tôi không thể nói."

Thẩm Ngạc giễu cợt: "Tôi đã nửa năm rồi không xuất hiện thì ai sẽ đến tìm tôi cơ chứ? Anh hết thằng để lừa rồi à? Cầm ảnh của tôi đi tìm kim chủ?"

"A Ngạn à, trước đây tôi không có nói dối cậu. Lúc đó, bác Thẩm không có tiền chữa bệnh, chẳng phải cậu rất tuyệt vọng sao? Tôi bảo cậu làm thế cũng là vì muốn giúp cậu thôi."

"Vậy ai là người đã tiết lộ địa chỉ nhà tôi, không phải anh sao?"

Đầu bên kia im lặng thật lâu, sau đó mới thấp giọng biện hộ, "Lúc đó tôi cũng không biết..."

"Ding" một tiếng thang máy đến nơi, Thẩm Ngạn bước một bước dài vào thang máy, cười nói: "Hồ Kim, đm anh."

Tín hiệu trong thang máy không tốt, Thẩm Ngạn cúp điện thoại bỏ vào túi quần, vậy mà chỉ vài giây sau lại có cuộc gọi đến.

Thẩm Ngạn đợi đến khi ra khỏi thang máy rồi mới nghe máy.

Bên kia có vẻ gấp gáp, thở phào một cái, "A Ngạn, nghĩ đi, vị kim chủ này rất giàu có, tôi biết từ khi xảy ra chuyện cậu cũng chưa gặp ai cả, nhưng lần này thì khác, cậu chỉ cần đi uống trà cùng anh ta hoặc cùng uống rượu là được, miễn cậu làm cho anh ta thấy vui, đáp ứng anh ta một chút thì lấy 5 con số 0 là chuyện nhỏ! A Ngạn, bệnh của bác Thẩm là cái hố sâu không đáy, cả nửa năm nay cậu không đi đóng phim, chắc hẳn đã không còn khả năng chi trả tiền viện phí rồi đúng không..."

Thẩm Ngạn cúp máy lần thứ sáu.

Lần này Hồ Kim không hề gọi lại.

Thẩm Ngạn không cất điện thoại ngay, mà mở danh sách gắn dấu sao trên danh bạ.

Có một dãy số nằm lẻ loi trong danh sách, Thẩm Ngạn soạn tin nhắn gửi vào số đó: Tôi rất nhớ anh!

Gửi tin nhắn xong, Thẩm Ngạn cúi đầu bước vào phòng bệnh.

Nếu không có chuyện gì xảy ra thì hành lang bên ngoài phòng bệnh sau 9 giờ đáng lẽ sẽ rất yên tĩnh, nhưng lúc này cả hành lang đều ầm ĩ náo nhiệt, một cô y tá hốt hoảng chạy về phía anh, hét to gọi bác sĩ.

Thẩm Ngạn chứng kiến cảnh tượng này quá nhiều lần, nhưng lần này thì khác.

Đủ loại người chen chúc vào trước cửa phòng bệnh cuối hành lang.

Thẩm Ngạn sửng sốt sau đó vội vàng chạy tới, y tá trưởng bước ra từ phòng bệnh, vừa thấy Thẩm Ngạn liền lập tức ngăn anh lại: "Thẩm Ngạn, trước tiên cậu đừng bước vào, đừng bước vào, bác sĩ bây giờ đang cấp cứu rồi."

Hai chữ cấp cứu đập thẳng vào tâm trí Thẩm Ngạn khiến hai lỗi tai anh cũng ù đi, anh đờ đẫn lặp lại: "Cấp cứu?"

Y tá trưởng lau mồ hôi trên trán rồi gật đầu: "Ba của cậu bị sốc sau cơn co giật bất ngờ, hiện tại đã đưa phòng cấp cứu."

- Hết chương 2 -