Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Chương 87




Không biết có phải do cảm thấy cái sự uy hiếp “Vào trong xem thử” không mà bạn nhỏ tiểu Thập này ngay tối hôm đó đã bị dọa tới mức chủ động muốn ra luôn rồi.

Các bác sĩ đều tới kiểm tra cho Ôn Dư, Tưởng Vũ Hách bị mời ra khỏi phòng bệnh, một mình anh đứng ở ngoài đó, trong lòng bỗng chốc dấy lên chút lo âu. Là kiểu bất an mà con người ta không thể nào biết trước và kiểm soát được.

Ôn Dư mang thai mười tháng nay anh đã tới lui nơi này nhiều lần và có vô số lần nghĩ tới cảnh đứa bé chào đời thì cảm xúc của mình sẽ ra sao. Anh nghĩ rằng mình vẫn sẽ giống như bình thường khi đàm phán làm ăn vậy, không bất ngờ trước thành công, cũng không lung lay trước sóng gió. Nhưng không ngờ rằng khi khoảnh khắc này thực sự tới, khi nhìn thấy cảnh nhiều bác sĩ vây quanh Ôn Dư, những y tá không ngừng ra ra vào vào như thế, cuối cùng, anh vẫn không thể bình tĩnh được.

Bởi vì người đang nằm trong đó là Ôn Dư.

Buổi chiều những người thân được về nghỉ ngơi mới nhận được tin tức, tất cả đều vội vàng khoác áo lên rồi chạy tới bệnh viện. Bố mẹ, người thân, bạn bè hai bên, thậm chí cả dì Mười Hai và chú Hà cũng không yên tâm nên cũng qua đây luôn, tất cả đều muốn sớm nhìn thấy khoảnh khắc chào đời của tiểu thiếu gia hay của tiểu thiên kim.

Bên truyền thông sớm đã nhận được tin tức, biết rằng mấy ngày nay đứa con của Tưởng Vũ Hách sắp chào đời, nhưng sợ thế lực của Á Thịnh chèn ép, lại không dám quấy rầy. Nên nhiều đài báo chỉ có thể biên tập sẵn, chờ tin vui tới, đợi Tưởng Vũ Hách đồng ý thì mới được đăng tin.

Không lâu sau khi Ôn Dư bị vỡ ối, bác sĩ liền nói rằng các điều kiện sinh nở đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể vào phòng chờ sinh được rồi. Lúc này, bác sĩ còn tò mò hỏi Tưởng Vũ Hách:

“Hai người làm như thế nào vậy? Nói tôi nghe xem, nói không chừng sau này chúng tôi còn có thể kiến nghị sinh theo kiểu như vậy.”

Trước kia nào là vận động, nào là ăn cay rồi dùng cả oxytocin cũng không có tác dụng. Nhưng Tưởng Vũ Hách sao có thể nói với bác sĩ câu “Vào trong xem thử” của Ôn Dư chứ, chỉ có thể tìm lý do khác để lấp li3m cho qua.

Huống hồ giờ đây anh chẳng còn tâm tư nào để nói chuyện với người khác nữa, chỉ biết dồn hết tâm trí nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn của phòng sinh, thời gian quả thực chưa bao giờ trôi chậm tới như vậy.

Kỳ Tự có kinh nghiệm, liền an ủi anh: “Lần đầu đều như vậy mà, ngày trước Minh Dao vào đó cũng phải bảy tám tiếng mới ra.”

Những điều đó Tưởng Vũ Hách đều hiểu, cho dù biết rằng không thể nào có tin tức nhanh như vậy được, thì trái tim anh cũng không có cách nào để bình tĩnh lại.

Bệnh viện phụ sản tư nhân có phòng chờ, đến nửa đêm, Tưởng Vũ Hách để mấy người lớn tuổi vào trong nghỉ ngơi, còn anh vẫn chờ ở trước cửa.

Ôn Dư sinh nở không thuận lợi giống như Minh Dao, bác sĩ trong phòng sinh hết người này đến người khác thay phiên nhau, tất bận tới tận chiều hôm sau, đứa bé cáu kỉnh đó mới chịu ra ngoài. Cửa phòng sinh mở ra, trong tay y tá hộ sinh bế ra một đứa trẻ trắng nõn: “Chúc mừng nhé, mẹ con bình an.”

Y tá hộ sinh bế đứa bé đặt vào trong vòng tay của Tưởng Vũ Hách, một người lạnh lùng như thế, lại lần đầu bế một đứa trẻ sơ sinh nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, bỗng chốc trái tim anh dịu dàng hẳn lên. Tiểu Thập nhắm mắt, trên mặt vẫn còn lớp sáp vernix, dù vậy, Tưởng Vũ Hách vẫn nhìn thấy hình bóng của anh và Ôn Dư trên người đứa nhỏ.

Đây có lẽ là điều kỳ diệu mà sinh mệnh mang lại, trong phút chốc khiến người ta trưởng thành lên rất nhiều. Trách nhiệm trên đôi vai cũng nặng hơn.

Lúc Ôn Dư tỉnh lại thì đã ở phòng bệnh.

Sinh Tiểu Thập khiến cho sức lực của cô hao tổn quá nhiều, khi sinh xong nằm trên giường mơ hồ nhìn con gái mình một chút liền ngủ thiếp đi. Bây giờ mở mắt, liền nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh giường mình. Mà anh ấy cũng đang nhìn mình.

“Tỉnh rồi à?” Tưởng Vũ Hách vội ngồi thẳng lên, mỉm cười.

Ôn Dư vẫn mơ màng: “Anh ngồi đây làm gì...”

Cô nhìn xung quanh: “Con gái đâu?”

Tưởng Vũ Hách: “Bố em bế nó đi tắm rồi, hình như còn phải tiêm ngừa nữa.”

“Những người khác đâu?”

“Đều đi thăm Tiểu Thập cả rồi.”

“...”


Được rồi, hiểu mà, một đứa bé mới ra đời bao giờ cũng quý hơn mình mà.

Ôn Dư nói với giọng chua xót: “Sao anh không đi đi, còn ở đây nhìn em làm gì?”

Trong nửa tiếng mà Ôn Dư ngủ, Tưởng Vũ Hách luôn ngồi bên cạnh giường cô, chỉ cần ngắm cô ngủ trước mặt mình, trong lòng cũng cảm thấy đủ đầy và an tâm. Mười tiếng trước khi cánh cửa phòng sinh mở ra, mỗi phút mỗi giây cả người anh đều giống như chơi vơi giữa khoảng không, chẳng nghĩ được gì cả.

“Này, hỏi anh đấy, nhìn em làm gì.”

Tưởng Vũ Hách từ từ quay lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Dư: “Không nhìn em thì nhìn ai.”

“Đi qua nhìn con gái giống như mọi người đó.”

Tưởng Vũ Hách: “Không có quen biết nó.”

Ôn Dư cười: “Không quen gì chứ, phải là con do anh sinh ra mới được à?”

“Con của anh không phải của em à.”

“...”

Thật ra, Ôn Dư sinh nở tới mức bị hạ đường huyết rất muốn nghe những lời như này để bù đắp lại tinh thần. Con gái là con gái, nhưng sự yêu thương của người chồng thì không thể thiếu.

Tình yêu đã lấp đầy trái tim đang trống rỗng của Ôn Dư, miệng cô mấp máy, nhân lúc chỉ có hai người, liền làm nũng với Tưởng Vũ Hách: “Không sinh nữa đâu, mệt lắm, em tưởng suýt chút nữa mình không sinh được ấy chứ.”

“Được, không sinh nữa.”

Đây cũng là ý của Tưởng Vũ Hách. Anh cũng không muốn trái nghiệm cái cảm giác chơi vơi mắt nhìn không thấy, tay không nắm được thêm một lần nào nữa.

Vị công chúa thứ Tiểu Thập này của nhà họ Tưởng ngay từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Vì không muốn truyền thông dùng mọi cách để tra hỏi và chụp trộm đứa bé, ngày hôm sau Tưởng Vũ Hách liền ngầm thừa nhận với bên ngoài, kể từ đó, cả ngành giải trí đều biết rằng Á Thịnh vừa chào đón thêm một thiên kim đáng yêu.

Giống như lúc kết hôn vậy, Ôn Dư và Tiểu Thập còn chưa ra viện thì quà tặng của các nghệ sĩ, minh tinh đã chất đầy thành núi.

Vì để Ôn Dư có thể thoải mái trong thời gian ở cữ, sau khi ra viện, Tưởng Vũ Hách tạm thời đưa Ôn Dư về biệt thự của nhà họ Tưởng. Bên đó có Phó Văn Thanh, dì Mười Hai, Tưởng Lệnh Vi và người hầu, kể cả khi anh không có ở đó thì Ôn Dư vẫn sẽ được chăm sóc chu đáo.

Chỉ là Tưởng Vũ Hách không thể ngờ được, sau khi chuyển về biệt thự, sông có khúc, người có lúc, có một ngày anh lại trở thành công dân hạng ba của nhà họ Tưởng.

Khi ở cữ, Ôn Dư, Tiểu Thập và thím Nguyệt sẽ ngủ cùng nhau, anh chỉ có thể ngủ ngoài phòng khách mỗi đêm. Tất cả mọi sự quan tâm đều dành cho hai mẹ con, còn Tưởng Vũ Hách từ nhỏ sớm đã rời khỏi Tưởng gia, buổi tối về cảm thấy dường như chỉ còn phảng phất chút hơi người mà thôi.

Như hôm nay anh về lúc bảy rưỡi tối, từ hầm xe lên tầng hai, anh muốn đi lên phòng thăm vợ và con gái trước thì bị dì Mười Hai chặn ở cửa:

“Thiếu phu nhân đang cho bé bú, thiếu gia đi ăn cơm trước nhé.”

Tưởng Vũ Hách: “...”

Cũng có phải mình chưa thấy bao giờ đâu.


Anh cũng lười nói lại, đi xuống lầu, định bảo Phi Dung làm bữa tối, Phi Dung dùng chút tiếng Trung không rành rọt của mình nói:

“Cậu chủ, cậu tự nấu được không? Bây giờ chúng tôi đang làm đồ ăn đêm lúc mười giờ cho thiếu phu nhân.”

Tưởng Vũ Hách nhíu mày: “Làm đồ ăn đêm mà cũng phải mấy người cơ à?”

Người giúp việc liền cho anh xem thực đơn mỗi ngày mà Tưởng phu nhân đã định sẵn. Chỉ là một bữa ăn đêm nhưng có tới năm món khác nhau, cho dù mỗi món Ôn Dư chỉ ăn một miếng đi chăng nữa thì cũng phải đảm bảo sự cân bằng dinh dưỡng.

Ôn Dư mới sinh con được hai ngày, phu nhân vẫn luôn canh cánh trong lòng, sợ thân thể chịu tổn thương, nên tìm mọi cách để bồi bổ cho cô.

Phòng bếp lớn như vậy, nhưng tất cả mọi người đều đang phục vụ cho Ôn Dư và Tiểu Thập, người thì làm đồ ăn đêm, người thì khử trùng bình sữa, không chút ngơi tay.

Một công dân hạng ba như Tưởng Vũ Hách đây lần đầu tiên tự nấu ăn cho mình. Anh ăn vội vàng vài miếng, tính thời gian Ôn Dư cho con bú rồi lên lầu để thăm vợ và con gái.

Nhưng lại bị dì Mười Hai chặn ở cửa: “Tiểu thư đang tắm, thiếu gia đừng vào vẫn hơn, nhiều người không khí sẽ không lưu thông, tiểu thư sẽ không thoải mái.”

Tưởng Vũ Hách: “...”. Lại bị đuổi về phòng sách.

Lần thứ ba quay lại, dì Mười Hai: “Tiểu thư đang ngủ, tắt đèn rồi, cần phải đảm bảo sự yên tĩnh.”

Tưởng Vũ Hách cuối cùng cũng không nhịn được: “Có phải ngày mai dì không muốn đi làm nữa đúng không.”

Dì Mười Hai ấm ức đứng sang một bên: “Không phải là tôi làm theo lời dặn dò của thiếu phu nhân sao.”

Tưởng Vũ Hách cũng không thèm đôi co, trực tiếp mở cửa bước vào.

Trong phòng đúng là không hề bật đèn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ, Tưởng Vũ Hách tới bên giường, chưa kịp mở miệng, thì nghe thấy tiếng Ôn Dư suỵt với anh.

“Đừng nói chuyện.”

Tiểu Thập là viên trân châu trong lòng bàn tay nhà họ Tưởng, mới tuổi nhỏ mà tính khí cũng rất lớn.

Con nhà người ta khi ở cữ đều rất ngoan, uống sữa là ngủ ngay, Tiểu Thập cũng uống cũng ngủ, nhưng lại rất khó tính.

Lúc Ôn Dư cho nó bú sữa, nhất định phải vừa bú vừa vỗ mông mới chịu, chỉ cần hơi dừng lại một chút là liền quay sang một bên không bú nữa. Lúc ngủ cũng vậy, con nhà người ta uống sữa rồi đặt lên giường là ngủ, còn Tiểu Thập nhất định phải nằm lên ngực Ôn Dư mới chịu ngủ.

Giống như bây giờ vậy, bên trên mặc một áo ba lỗ hình dâu tây, bên dưới mặc tã, da thịt bụ bẫm, hai chân cuộn tròn lại, cứ vậy mà ngủ trên ngực Ôn Dư. Không biết có phải nghe thấy động tĩnh không, cơ thể bé nhỏ ấy không vừa ý mà vặn vẹo, miệng cũng bi bo kêu. Ôn Dư phải vội vàng vỗ vỗ cái mông mới dỗ được con bé.

Trong bóng tối, Tưởng Vũ Hách ngồi bên giường nhìn hai mẹ con, cũng không đụng tay vào.

Tận tới khi bế Tiểu Thập về trong nôi, Ôn Dư mới mặc đồ ngủ vào kéo Tưởng Vũ Hách ra ngoài: “Làm gì.”

Nhưng Tưởng Vũ Hách lại không muốn cho cô đi ra.

Ở đây không giống như chỗ ở riêng của hai vợ chồng, chỉ cần bước khỏi cửa thì đâu đâu cũng có người, chỗ nào cũng không tiện.


Tưởng Vũ Hách ép người vào tường, sát vào cô: “Em nói xem làm gì.”

Mới sinh một đứa bé thôi mà anh đã sắp thành người ngoài luôn rồi, nỗi khổ này anh có thể nói với ai được đây.

“Sao.” Ôn Dư cười ôm lấy anh: “Muốn làm chuyện xấu à?”

Tưởng Vũ Hách: “...”

Anh không tới mức không có tình người như thế, trong tháng cô ở cữ mà lại đi nghĩ đến chuyện này. Nhẹ nhàng ôm lấy eo của Ôn Dư, đặt một nụ hôn lên môi cô, nhỏ nhẹ nói: “Anh còn chưa đến mức đó đâu.”

Trong căn phòng yên tĩnh, đứa con gái ngủ một bên, hai người ở một bên nằm trên giường cứ ôm nhau như thế, nói chuyện một lúc, đến khoảng mười giờ, thím Nguyệt qua thay tã cho Tiểu Thập, Tưởng Vũ Hách mới buông tay đi sang phòng khách.

Niềm vui mỗi ngày cũng chỉ ngắn ngủi vậy thôi.

Cũng may là ngày tháng trôi qua rất nhanh, Tiểu Thập lớn lên trong sự yêu thương che chở của tất cả mọi người trong nhà.

Lúc đầy sáu tháng, đứa bé biết ngồi, điều vui nhất mỗi ngày là ngồi chơi cùng phu nhân Tưởng và dì Mười Hai. Trước khi được bảy tháng, Tưởng Vũ Hách cảm thấy những thói quen khi bú sữa và ngủ của đứa bé nhiều nhất cũng chỉ là tính cách yểu điệu của con gái nên cũng không để ý lắm.

Nhưng từ khi được tám tháng, sau khi Tiểu Thập biết bò thì mọi thứ đều thay đổi.

Sau khi con bé khai phá kỹ năng bò của nó xong, ban ngày thì bò qua bò lại trên sàn, trên giường, nhưng chỗ yêu thích nhất vẫn là trên người Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư.

Có rất nhiều buổi sáng thứ đánh thức Tưởng Vũ Hách không phải là đồng hồ mà là cái mông của Tiểu Thập. Mở mắt ra là thấy cái mông mũm mĩm đó đã ngồi lên mặt, nếu cứ chần chừ mà không có động tĩnh gì với nó, Tiểu Thập lại không vui, tiếp tục ngồi lên mặt, ngồi đến lúc Tưởng Vũ Hách tỉnh rồi ôm nó vào trong lòng ngủ tiếp mới thôi.

Tiểu Thập bé nhỏ trừ việc thích lấy đầu của bố làm đệm ngồi ra thì cũng đã bắt đầu thể hiện ra một số kỹ năng kế thừa từ Ôn Dư.

Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách bây giờ đã chuyển về nhà của mình, hôm nay, Tưởng Vũ Hách đang ngồi trên sofa phòng khách xem tài liệu, Ôn Dư bế Tiểu Thập đến cạnh anh, nói: “Anh trông một tí nhé, em đi vệ sinh đã.”

Tưởng Vũ Hách liếc nhìn đứa con gái: “Ngồi yên.”

Tiểu Thập liền ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn chằm chằm tài liệu trong tay Tưởng Vũ Hách, một lúc sau Tưởng Vũ Hách không biết lấy điện thoại tra tin tức gì, tra xong tiện tay để sang bên cạnh, Tiểu Thập mắt xoay tít, để ý ngay thứ đồ chơi đen xì này.

Khi điện thoại vẫn chưa tự động khóa lại, cái tay mũm mĩm của Tiểu Thập đã cầm lên chơi, thấy món đồ này chơi cực kỳ thích luôn, bấm loạn khắp nơi.

Không biết nó bấm đi đâu mà một lúc sau, đột nhiên phát ra âm thanh: “Alo? Tưởng tổng? Có chuyện gì sao Tưởng tổng?”

Tiểu Thập: “Aaa, ê aaa, aaa.”

Lúc này Tưởng Vũ Hách mới quay lại, thấy con gái cầm điện thoại của mình chơi, hình như còn gọi đi đâu đó. Anh mau chóng lấy lại điện thoại, phát hiện đứa bé gọi cho một nhân viên ở trong công ty.

“Không có gì, con gái tôi không may ấn nhầm.”

“Ồ haha hóa ra là vậy, chả trách giọng lại đáng yêu như thế, đứa bé nhỏ vậy mà đã biết gọi điện thoại, sau này chắc chắn sẽ thông minh hơn người blabla.”

Tất nhiên là sau đó không thể thiếu một phen nịnh hót, Tưởng Vũ Hách cúp điện thoại, anh để tài liệu sang một bên, bế Tiểu Thập vào trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bố đã đồng ý cho con chơi điện thoại chưa?”

Tiểu Thập trước tiên là cười một cái, lộ ra cái răng sữa, như muốn dùng nụ cười để che đi sự lúng túng khi bị bố bắt quả tang vậy, cười một hồi mới phát hiện bố không hề vui vẻ tí nào.

Còn rất nghiêm túc.

Nó chép chép miệng, không đến ba giây sau lập tức thay đổi biểu cảm, ấm ức mà khóc lên. Đôi mắt to bằng hạt đậu ấy không ngừng ch ảy nước mắt.

Tưởng Vũ Hách: “?”

Tưởng Vũ Hách: “...”

Bạn nói xem cái kỹ thuật diễn xuất khóc lóc điêu nghệ thế này chắc chắn là di truyền từ mẹ nó rồi.


Tiếng Ôn Dư ở trong nhà vệ sinh vọng ra: “Lại sao nữa thế!”

Tưởng Vũ Hách cũng hết cách, chỉ đành để hết công việc sang một bên, bế Tiểu Thập đi đi lại lại bên cạnh sofa, vừa bế tay vừa vỗ cái mông nhỏ: “Được rồi được rồi, nín đi, bố sai rồi.”

Tóm lại Ôn Dư khóc cũng là anh sai. Mà con gái khóc cũng tại anh. Công dân hạng ba như Tưởng Vũ Hách đây không có quyền lựa chọn.

Con gái đang khóc, Ôn Dư vội vội vàng vàng chạy từ nhà vệ sinh ra, sau khi hỏi rõ mọi chuyện, liền về phòng ngủ lấy ra một cái điện thoại đồ chơi mà Vưu Hân tặng ra: “Bảo bối con cũng có điện thoại mà, đây là điện thoại của con nè, chúng ta không cần cái kia của bố nữa.”

Tiểu Thập cầm lấy chiếc điện thoại heo Peppa nhỏ của mình, nước mắt vẫn còn lăn trên má nhưng nó đã cười trở lại, để lộ ra cái răng sữa bé xíu.

Tưởng Vũ Hách thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hiểu được cái khổ khi đánh vật với cậu con trai của Kỳ Tự rồi.

Nhưng điều anh không ngờ đến là chuyện này tới đây vẫn chưa dừng lại.

Sáng ngày hôm sau, thứ hai, công ty có cuộc họp định kỳ do Tưởng Vũ Hách chủ trì. Trước khi đi làm, vẫn như thường lệ, anh sẽ ôm Tiểu Thập.

Tiểu Thập lúc này đang bò chơi trên chiếc thảm dưới sàn, thấy bố đến, bi bô bi bô không biết nói cái gì, Tưởng Vũ Hách nựng má con gái một cái thật tình cảm, rồi bế nó lên hôn một cái, sau đó mới cầm chiếc áo vest, vừa đi vừa nói: “Ở nhà nhớ nghe lời dì và mẹ nhé.”

Lúc nói, anh thấy lấp ló dưới mông Tiểu Thập có cái thứ gì màu đen, nhưng khi đó vội quá, cũng không kịp nhìn kỹ.

Tiểu Thập cứ giống như nghe hiểu lời bố nói vậy: “A, a.”

Tưởng Vũ Hách khoác lên mình chiếc áo vest, nhẹ nhàng hôn Ôn Dư: “Đi đây, buổi trưa về ăn cơm với em.”

Ôn Dư ngọt ngào đáp: “Biết rồi.”

Cả Á Thịnh đều biết ông chủ có một bảo bối là đứa con gái, mọi người đều nghĩ rằng người đàn ông sau khi có con rồi thì tính tình sẽ dịu dàng đi.

Nhưng chẳng ai ngờ tới rằng đối với Tưởng Vũ Hách chuyện đó là không có. Sự lãnh khốc và lạnh lùng của anh vẫn như thường, trên dưới công ty chẳng ai cảm nhận được chút dịu dàng sau khi trở thành bố nào của ông chủ cả.

Giống như hôm nay, trong cuộc họp định kỳ vào chín giờ sáng mỗi tuần, bởi vì tuần trước bộ phận dự án đang thực hiện hoạt động thì phạm phải phải một sai lầm, dẫn đến nhà không hài lòng mà hủy hợp tác, tổn thất công ty phải chịu là sáu nghìn vạn.

Cả phòng họp như đang lâm trận với kẻ địch, không ai dám phát ra tiếng động.

Tưởng Vũ Hách ngồi trên bục cao, vừa nghe xong báo cáo và lời xin lỗi của quản lý, mặt không chút biểu cảm gì, chỉ có tiếng nói lạnh lùng:

“Cái lỗi trẻ con như vậy mà cậu cũng mắc được, cậu nghĩ xem tôi sẽ xử lý cậu như thế nào?”

Quản lý mắc sai lầm kia biết rõ Tưởng Vũ Hách là người như thế nào, trong lòng đã không còn sự lúng túng.

“Xin lỗi, Tưởng tổng, tôi sẽ nghe theo mọi sắp xếp của anh.”

Tưởng Vũ Hách không đáp lại ngay, không khí như ngưng đọng, thư ký Ninh đi tới nói nhỏ bên tai anh: “Lưu tổng bên Lâm Tinh muốn cậu gọi điện cho anh ấy, anh ấy có việc gấp muốn tìm cậu, nói là có gọi điện thoại cho cậu mà không được.”

Tưởng Vũ Hách thu lại ánh nhìn từ chỗ quản lý, áp chế cái nóng, sờ túi tìm điện thoại.

Lấy điện thoại ra, đang định bấm số của Lưu tổng kia thì bỗng nhiên khựng lại. Mọi người trong phòng họp cũng nhìn theo.

Hàng chục con mắt đều nhìn thấy, ông chủ lạnh lùng lãnh khốc, không tình người kia của bọn họ, cầm trong tay lại là một cái điện thoại...

Điện thoại heo Peppa, đáng yêu, màu hồng.

Mọi người: “?”

Tưởng Vũ Hách: “...”