Trái Tim Anh Mãi Mãi Thuộc Về Em

Chương 11: Sống trong địa ngục




Những ngày tháng sau đó, Đào Tự Luân như sống trong địa ngục. Không còn người anh trai yêu thương mình nữa, không còn được tự do như trước nữa. Mỗi ngày trôi qua, cậu đều cảm thấy tuyệt vọng. Cậu đã bị hắn cho nghỉ việc ở công ty rồi nên bây giờ dù cậu có đi làm hay không thì cũng không ai quan tâm đến nữa. Mà cho dù có muốn đi làm thì cũng không thể vì sẽ không có ai cho cậu vào làm. Còn Đào Duy Đăng, mỗi ngày hắn trở về nhà, hắn đều đè cậu ra mà hành hạ. Nhưng mà hắn vẫn đối xử với cậu rất nhẹ nhàng. Chỉ có những lúc cậu không nghe lời thì hắn không đối xử nhẹ nhàng với cậu thôi.

Xung quanh căn nhà của Duy Đăng có rất đông vệ sĩ mà hắn thuê về làm việc. Bọn họ canh gác căn nhà 24/7 khiến Tự Luân không thể nào bỏ trốn được. Cậu cũng đã thử nhiều cách khác nhau nhưng lần nào cũng thất bại. Mỗi lần bị Duy Đăng bắt về, cậu lại bị đánh đập, hành hạ một cách dã man. Từ trước tới giờ hắn chưa từng đối xử với cậu như vậy. Thế mà bây giờ thì... Tại sao hắn lại thay đổi như vậy chứ?

...

"Anh hai, anh chơi đủ chưa? Mau thả em ra mau!" Tự Luân ngồi trên giường, nhìn Duy Đăng đang mặc đồ vào bên cạnh mình.

Hai người vừa có một thời gian vui vẻ với nhau trên giường. Và dĩ nhiên, người vui chỉ có một mình Duy Đăng. Còn Tự Luân thì thấy rất là đau đớn. Cậu rất muốn thoát khỏi nơi này. Trên người cậu chỉ toàn là những dấu tích do hắn để lại thôi. Từ dấu hôn đến những dấu cắn trên người cậu đều do hắn để lại.

"Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi đây đâu. Cũng như sẽ không bao giờ để em đi tìm tên Hoàng Kim Duy kia nữa. Nên em đừng cố gắng thoát khỏi đây làm gì, vô ích thôi." Duy Đăng quay qua nhìn Tự Luân, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.

"Anh bị điên hả!? Em là em trai của anh đấy! Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ!?" Tự Luân tức giận. Cậu không kìm chế được mà quát thẳng vào mặt Duy Đăng, tay cậu giơ lên như muốn đấm tên khốn trước mặt vậy.

"Anh không bị điên. Dù chúng ta là anh em nhưng chúng ta không phải anh em ruột. Tại sao anh lại không được theo đuổi người anh yêu chứ?" Duy Đăng vẫn rất bình tĩnh nói chuyện với Tự Luân.

"Anh... Tên khốn! Em không ngờ anh lại khốn nạn như thế luôn đấy! Một tên vừa khốn nạn, vừa biến thái! Em ghét anh!"

Nghe câu nói của Tự Luân, Duy Đăng khựng lại. Hắn im lặng vài giây rồi đột nhiên bóp cổ cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu. Ánh mắt hắn tức giận, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Nhìn vào ánh mắt đó, cậu cảm thấy rất sợ hãi. Bị hắn bóp cổ khiến cậu khó thở, vùng vẫy cố thoát khỏi bàn tay của hắn.

"Khụ... Thả... Em ra...!!"

"Đào Tự Luân, em đừng có mà láo với anh. Anh không phải là người anh trai dịu dàng giống trước đây nữa đâu." Duy Đăng buông Tự Luân, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Hắn đóng cửa lại, khóa cửa lại luôn để cậu không thể chạy trốn được.

Tự Luân ho sặc sụa, nhìn cánh cửa phòng bị khóa lại từ bên ngoài mà nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bây giờ phải làm sao để rời khỏi nơi này đây chứ? Cậu không muốn ở nơi này thêm một giây phút nào nữa. Cậu không muốn ở cái địa ngục này nữa.

Tự Luân ngồi trên giường suy nghĩ những cách mình có thể trốn thoát khỏi đây. Nhưng hình như cách nào cậu cũng đã từng thử qua rồi và đều thất bại. Không còn cách nào có thể thành công cả. Tự Luân đứng dậy, đi tới cửa sổ để quan sát xung quanh.

Cạch, cánh cửa mở ra, Duy Đăng bước vào, tiến tới ôm lấy Tự Luân từ phía sau. Hắn hôn lên má cậu, nhẹ nhàng hỏi cậu đang làm gì vậy. Cậu chỉ im lặng, không trả lời. Người ngoài nhìn vào thì thấy có vẻ đây là một cặp đôi rất ngọt ngào, rất đáng yêu. Nhưng sự thật như thế nào thì đâu ai biết được.

Tự Luân im lặng, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ như thể Duy Đăng chưa hề xuất hiện sau lưng mình vậy. Hoặc có lẽ là do cậu không để ý nên không biết hắn đã đứng phía sau và ôm mình. Cho đến vài phút sau, Tự Luân như đã nhận thức được người đang ôm mình, cậu lập tức đạp vào chân Duy Đăng rồi đẩy hắn ra.

"Em làm sao đấy?" Duy Đăng nhìn Tự Luân, vẫn nhẹ nhàng hỏi cậu làm sao.

"Anh còn dám hỏi em câu đó nữa hả!? Con mẹ anh, ai cho anh ôm em? Mẹ nó! Tên khốn!" Tự Luân tức giận nhìn Duy Đăng. Tình cảm anh em mà cậu dành cho hắn dần dần mất đi. Cậu ghét hắn, cậu hận hắn.

"Được thôi, em chửi anh như thế nào cũng được. Nhưng mà... Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi đây đâu. Em là của anh. Em nên nhớ kĩ điều đó."

Dứt câu, Duy Đăng lại xoay người rời khỏi phòng. Tự Luân ở trong phòng, đập phá đồ đạc. Căn phòng bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

"Tên khốn! Anh đừng hòng nhốt em ở đây! Em nhất định sẽ rời khỏi đây!" Tự Luân hét lên với vẻ mặt rất tức giận. Vì đây là phòng cách âm nên sẽ không có ai nghe thấy cậu la hét cái gì đâu. Dù bên ngoài có nghe thì cũng rất nhỏ và không thể rõ ràng được.