Trái Tim Của Quỷ

Chương 27




CĂN PHÒNG MỚI của Angeline nằm ở phía Đông của lâu đài Quỷ. Có một ban công hẹp, hai ô cửa kính màu ẩn sau rèm cửa, một chiếc giường trải ga trắng, tủ quần áo và bàn ghế. Căn phòng không quá rộng, nhưng với Angeline, nó thênh thang. Từ đây đi dọc xuống cuối hành lang sẽ là phòng của Howl, cô chẳng hiểu nguyên cớ gì mà giữa bao nhiêu căn phòng bỏ không trong lâu đài, anh ta lại chọn phòng này.

Có lẽ anh ta cần giữ một khoảng cách vừa đủ với cô, không quá gần để bị sao nhãng, không quá xa để thiếu kiểm soát.

Trên trần nhà treo một chùm đèn thủy tinh, tỏa ra những hạt ánh sáng màu vàng nhạt. Angeline ngồi trên giường và nhìn nó chằm chằm.

Khi sống ở tòa tháp, Angeline phải đi bộ từ đó về lâu đài để làm việc, vào cuối buổi chiều hoặc những ngày mưa bão, cô về tòa tháp. Chưa từng có ai ngoài cô đặt chân vào tòa tháp đó cho đến khi Howl xuất hiện với con hươu anh ta săn được.

Maya đã chỉ cho cô tòa tháp trong rừng, và cô đã lặng lẽ đến đó sống, không ai hay biết. Cũng chẳng có ai ngăn cấm gì. Không ai trong tòa lâu đài này dám đi quá sâu vào rừng, vì chẳng ai tưởng tượng được có gì sống len lách giữa bóng tối của khu rừng già sau lưng tòa tháp. Angeline cũng vậy, cô không bao giờ đi quá sâu, chỉ loanh quanh ở bìa rừng và một vài khu vực quanh con suối. Vào những đêm quang đãng có trăng, vẳng lại từ cánh rừng già những âm thanh như tiếng tru.

Vào những tuần đầu tiên khi mới đến lâu đài Quỷ, Angeline tưởng mình sắp chết. Mỗi ngày, cô tỉnh dậy và tự hỏi mình đang ở đâu, liệu đây có phải giấc mơ - một cơn ác mộng. Gia đình của cô ở đâu, và khi nào thì cơn ác mộng tồi tệ này kết thúc.

Những tháng tiếp theo là những tháng ngập nước mắt.

Đó là khi cô đã dần dần nhận ra mình không thể quay về nhà.

Cô không thể trở về bãi biển, cô không thể ngồi nghe ngóng tiếng mưa giột rơi lách tách trong đêm. Cô không thể ngắm nhìn bầu trời đầy sao hay cơn gió biển nào nữa. Cô sống ở lâu đài Quỷ, giữa những mái hiên đầy hoa hồng dại, các ngọn đồi ngập cỏ và bầu trời u ám. Cô đã giữ cái ý nghĩ tất cả đều không có thực, tất cả đều là ác mộng quá lâu cho đến khi cô không thể giữ nổi chúng nữa.

Đám người hầu trong nhà luôn lấy Angeline ra làm trò vui, có lẽ vì cuộc sống của họ quá nhàn rỗi. Vì màu tóc của cô, vì dáng vẻ của cô, vì tuổi tác của cô. Cho đến một ngày cô không thể chịu nổi nữa và quyết định sống trong tòa tháp.

Angeline đứng dậy, vén tấm rèm sang một bên. Ở căn phòng này không thể nhìn thấy khoảng rừng có ngọn tháp. Nhưng lại có thể thấy con đường ngoằn ngoèo từ lâu đài Quỷ đến cánh cổng, và dòng Ner Rill sau những bãi đất đầy cây dại xa xa. Đêm đầu tiên ở tòa tháp, cô đã thức trắng, ngọn nến được thắp đến tận sáng. Tòa tháp đã quá cũ, tiếng gió đập vào và luồn qua căn gác mái giống tiếng than khóc. Những cành cây to quá khổ liên tục chọc và cọ vào khung cửa sổ. Chưa kể đến đám chuột chui rúc sống dưới sàn, và nhiều tấm ván gỗ trên sàn nhà đã mục nát.

Bóng tối và những âm thanh rùng rợn ấy đã bóp nghẹt Angeline trong nỗi sợ.

Cô lại làm việc mà từ trước đến giờ cô vẫn làm.

Thức trắng đêm, khóc.

Đêm hôm sau, Maya đến ngủ cùng Angeline. Cả hai đứa trẻ đều sợ hãi, đều nằm yên trong bóng tối và nghe ngóng. Ở trên mái tòa tháp, có một lỗ hổng lớn mà khi gió luồn vào tạo thành những tiếng gào rít, va đập rùng rợn.

Đám chuột lại mò ra.

“Cậu sẽ không bỏ về chứ?” Nằm trên giường và cuốn mình trong chăn, Angeline hỏi Maya.

“Có chết mình cũng không ra ngoài đâu.” Maya liếc nhìn vào bóng tối qua khung cửa sổ. Ánh nến thắp sáng khắp căn phòng. “Đừng lo, mình sẽ ở đây đến khi nào cậu quen.”

“Cậu thật tốt.”

“Không, mình chẳng tốt đâu.” Maya ngước đôi mắt nâu to nhìn cô và thì thầm. “Mình chỉ tử tế thôi.”

Angeline khẽ mím môi khi nhớ lại lời của Maya.

Cô gái đó là người duy nhất Angeline có thể trao niềm tin vào trong vùng đất này.

Angeline đã không còn sợ tòa tháp nữa. Cô nhận ra nó giống một chốn bình yên hơn. Đặc biệt khi đông đến, nó ấm áp như hơi thở người mẹ. Cả cánh rừng trắng xóa, tòa tháp cũng hứng bao nhiêu tuyết, trơ trọi. Các loài thú đều đi ngủ đông, dòng suối chảy gần đó thì đóng lại thành băng. Angeline ngồi trước hiên nhà và hơn bao giờ hết, cô cảm thấy hạnh phúc. Ở đây có một nơi mà không ai biết đến cô, không ai làm phiền cô, không ai biết những việc đô đang làm. Ở đây có một nơi mà rốt cuộc, cô cũng cảm thấy mình có thể sống mãi.

Tòa tháp và khu rừng đã bảo vệ cô, giữ cô an toàn trong suốt nhiều năm. Những con thú rừng đã quen với sự hiện diện của Angeline. Và từng gốc cây cũng trở nên quen thuộc. Kể cả bóng tối, những cơn mưa giông hay sương mù dày đặc cũng chẳng đáng sợ nữa.

Cho đến một ngày, khu rừng xuất hiện một con sư tử đáng sợ,

nó rình rập cô,

và đôi khi cô nghĩ,

nó sẽ ăn sống cô vào lúc cô mất cảnh giác nhất.


*


QUANH LÂU ĐÀI QUỶ là một mê cung hành lang. Angeline có thể nhớ một vài nơi Howl đã dẫn mình đi qua, nhưng cô không thể nhớ nổi lối nào với lối nào. Howl đã đi vắng. Anh ta giống như một con chim đại bàng, ra ngoài khi trời sáng và trở về khi trời tối, còn cô là tù nhân trong cái tổ của anh ta.

Vậy là Angeline đi loanh quanh lâu đài.

Thật chẳng ngạc nhiên khi nó bị ma ám.

Dù đã được tu bổ và sửa chữa, vẫn không thể nào thổi bay đi cái linh hồn hàng trăm năm tuổi đang trú ngụ trong nó. Các hành lang đều âm u tối, phòng đóng im lìm, không tiếng động. Chỉ cần một bước chân nhẹ của ai từ đầu bên kia hành lang cũng có thể nghe thấy.

Vào buổi chiều, lâu đài lặng thinh.

Angeline thậm chí chẳng thấy bóng người nào. Cô tự hỏi Abigail ở đâu và làm gì trong suối những tháng ngày ở đây. Con bé không hề ra ngoài, vì nếu nó ra ngoài, Angeline đã thấy nó. Cô ước có thể nói chuyện với nó, nhưng không thể. Cô không thể nói chuyện với nó vì nó ghét cô. Và những cảm giác tủi hổ, tội lỗi, căm ghét lại bủa vây quang cô và thắt chặt cô trong những sợi dây của chúng.

Có đôi khi, Angeline nhìn mình trong gương.

Cô không thấy chính mình.

Cô thấy một kẻ xấu xí, một kẻ giết người đứng ở đó. Một kẻ độc ác với nụ cười ta ma và nguy hiểm.

Kẻ đó có một lỗ thủng gỉ sét ở ngực. Ở đó, máu tuôn xuống bóng tối.

Sự xuất hiện của Abigail, thậm chí chỉ là những suy nghĩ của nó, cũng đã đủ để mấy vết gỉ sét đó loang lổ ra trong cô. Những vết gỉ sét và máu để lại dấu nơi cô đi qua, nhuộm sàn nhà một vẻ xấu xí và đau đớn.

Trái tim Angeline đập những nhịp dồn dập. Cô nghe thấy trong lâu đài sự im lặng. Vẳng ở đâu xa bỗng có tiếng động như tiếng cửa đóng, vừa mơ vừa thực. Cô hy vọng đó không phải Abigail.

Rồi Angeline dừng lại khi cô nghe thấy tiếng bước chân.

Vang lên trong không gian lặng như tờ, tiếng bước chân có thể nghe thấy rõ đến độ như thể nó ngay bên cạnh cô. Angeline đứng im.

Âm thanh ma quái ấy vang lên đều đều.

Đều đều.

Chậm rãi.

Quá nhẹ để là bước chân của Howl.

Rồi thình lình, dưới ánh sáng của ngọn đèn dưới hành lang, có một cô bé. Mái tóc nâu, vóc dáng nhỏ thó, mắt hổ phách rực lên trong bóng tối. Trông nó nhợt nhạt và xanh xao, mặc chiếc váy màu hồng son thắt nơ.

Đó là khi tiếng bước chân đã ngừng. Không gian thanh vắng không một âm thanh.

“Abigail?”

Con bé chẳng đáp.

“Abigail, là em à?”

Đột nhiên, con bé chạy vụt đi.

Angeline vừa gọi theo, vừa chạy tìm nó. Cô có thể nghe rõ tiếng bước chân nó trên sàn nhà, va từng bước. Lộp cộp, lộp cộp, và Angeline chạy theo. Cái bóng nhỏ thó dừng lại chờ cô ở mỗi lối rẽ hành lang, khi Angeline đến gần thì nó chạy tiếp.

Cô thề là đã nghe thấy con bé gọi mình. “Lại đây.” Nó nói bằng tiếng thở, và Angeline chạy theo cái bóng. Trong bóng tối, đôi mắt nó vàng rực lên. Vào một khoảnh khắc nào đấy, cô cảm tưởng như nó sắp tan biến.

“Lại đây.”

Cái bóng chạy lên cầu thang, qua các dãy hành lang dài. Thoạt đầu Angeline nghĩ nó chỉ trêu đùa mình. Con bé vẫn ghét cô, và nó biết cô sẽ muốn gặp nó. Nhưng cô bắt đầu thấy nghi ngờ khi chợt nhận ra mình đang đứng ở cầu thang tòa tháp Tây.

Con bé thấy cô dừng lại, cũng dừng lại, và chờ.

Angeline dạm bước một hai bậc, rồi cô leo lên. Con bé chạy tiếp. Cái bóng chạy nhanh vun vút, tiếng giày nó nện vào các bậc thang đá xỉn màu vang dội vào tường.

Angeline chạy theo con bé, khi đến nơi thì cô cũng đã thở không ra hơi. Tới đỉnh tòa tháp, cô chợt thấy cánh cửa đá đang hé mở. Nó hé mở như một lời mời để ngỏ, và cô không thấy Abigail đâu cả. Hẳn con bé đã lẻn vào trong. Tiếng giày đã biến mất, tòa tháp lại chìm vào sự im lặng dị thường.

Cô hít một hơi dài và nhìn quanh, rồi lấy lại bình tĩnh. Angeline bước gần đến cánh cửa và lách mình vào.

“Abigail?”