ANGELINE ĐI CHẬM DẦN. Sự rét buốt làm dịu cô lại. Cô đi rất chậm, nghịch ngợm tuyết bằng mũi giày và lắc những cành cây sà thấp để tuyết rơi xuống. Trong ánh sáng ban ngày, những khối nhũ băng trên các cành cây lớn sáng lên, lấp lánh tuyệt đẹp, như những chùm đèn pha lê treo trong sảnh lâu đài Quỷ.
Howl đi theo cô nhưng tụt lại tít đằng xa. Khi Angeline đi chậm lại cậu mới bắt kịp, thở dốc, chạy cách cô mấy mét đằng sau.
“Đừng đi nữa, Angie.” Cậu gọi. “Em sẽ bị lạc đấy.”
“Em đâu có chạy nữa.” Cô ương ngạnh trả lời. “Về đi. Để em một mình.”
“Ernest nói vùng này có sói tuyết đấy.”
“Vậy sao?” Angeline nhón chân trên tuyết, cô nâng mình lên bằng mũi giày để ngó nhìn chung quanh. “Em muốn thấy một con.”
“Để làm gì, xé xác em sao?”
Angeline tảng lờ Howl, cô không trả lời.
Cậu đi chậm lại, giữa khoảng cách với cô ở đằng sau. Angeline như lẫn vào nền tuyết, cô mặc một chiếc váy trắng, một dải tóc tết mỏng thả xuống vai cũng những lọn tóc khác. Howl đã gặp một vài người vùng Ánh sáng, những Nephilim và Tiên tộc. Nhưng không ai trong họ có chút vẻ đẹp gì giống Angeline. Cô là độc nhất, một đứa con mang dòng máu người phàm của vùng Ánh sáng nhưng lại được nuôi lớn ở lãnh địa của Cambion của vùng Bóng tối. Howl không cố bắt kịp Angeline, cậu chỉ muốn nhìn ngắm Angeline từ phía sau như lúc này.
“Tôi không hiểu, Angeline, bình thường mọi người khi biết mình sẽ sống sót thì họ sẽ vui mừng chứ?”
“Tôi không phải mọi người.” Angeline nói, nhưng cô không dừng lại.
“Lễ xử tử là vào ngày mai, tôi không thể ngăn cản được. Không ai có thể. Họ đã chờ cả tháng trời để lấy đầu hắn rồi.”
Angeline quay người lại. Cô túm hai vạt váy để chúng không vướng vào gót giày và đi lùi:
“Anh không nghĩ để người khác chết thay mình là sai sao?”
“Tôi không biết. Tùy từng trường hợp chứ.”
“Moldark cũng từng nghĩ thế.” Cô nói. “Ông ta cho rằng người khác chết và mình được sống là chẳng có gì sai trái. Em không phải ông ta.”
“Tôi biết.” Howl dừng chân. Cậu đút tay vào túi áo và thở ra khói. “Nhưng để em chết cũng thật là sai trái, và tôi thì không thể nộp cho Hội đồng hai bàn tay không được.”
Angeline thôi bước lùi. Cô đứng lại, đối diện Howl. Đằng sau cô là thân cây phong to lớn, xù xì, cành ngả sát mặt đất và đầy tuyết.
Howl bước đi tiếp, chậm rãi theo dấu chân của Angeline trên tuyết.
“Vậy sao?” Cô nói. “Và vì sao lại như vậy?”
Howl bước đến trước mặt cô. Cậu thật cao. Đôi khi khi đứng cùng Howl, cô thấy mình thật nhỏ bé và mềm yếu, không phải chỉ vì mình chiều cao hay ngoại hình. Tuyết rơi trên đầu cậu, cô mới khám phá ra rằng Howl rất ghét đều này.
“Vì sao nào?” Cô hỏi lại một lần nữa.
“Tôi không biết.” Howl nói. Trong ánh mắt cậu lóe lên điều gì đó. Angeline nghĩ rằng cậu biết, nhưng không nói ra. Những nụ hôn không nói lên được gì, thứ cô cần là lời nói.
Khi Howl đứng sát cô và chạm tay lên mặt cô, cô đã lùi lại. Nhưng hóa ra bàn tay cậu không lạnh cóng như tuyết, nó ấm như củi và lửa mùa đông, truyền thứ nhiệt ấy sang gò má cô. Cậu đặt tay lên đầu cô và ngón tay chải xuôi xuống những lọn tóc.
“Tôi chỉ làm theo những gì trái tim mình mách bảo.”
“Và nó mách bảo điều gì?”
“Rằng tôi nên làm thế này.”
Cậu cúi xuống, nhưng không hôn Angeline. Cậu đấm tay vào thân cây cạnh cô, cành cây bên trên đầu cô rung lên và rũ tuyết xuống. Angeline nghe thấy tiếng Howl cười vang, giòn giã. Tuyết sụp lên đầu và chôn da cô dưới cái lạnh ẩm ướt.
Dù đang giận dữ, Angeline không thể nhịn cười. Cô muốn cáu kỉnh một cách nghiêm túc, nhưng sự giận dữ bỗng tan biến đâu mất.
“Anh là tên khốn.”
Cô nói, và bốc lên một nắm tuyết bằng cả hai tay, đắp tròn nó lại rồi ném vào Howl. Cậu đang ngửa cổ lên cười, và bị quả bóng tuyết kia ném trúng vào cổ áo. Chúng vỡ ra và lạnh buốt, dính trên khắp ngực áo cậu.
“Thật sao?” Cậu phủi áo mình.
“Đừng khiến em ném vào đầu anh.”
“Thử đi.”
Howl nói và nhếch mép cười. Cậu cúi xuống, lấy một vốc tuyết lớn lên tay. Angeline lùi lại dè chừng, không nhận ra mình đang nhoẻn cười. Howl lấy đà ném và cô cúi rạp mình xuống, thốt lên giật mình.
Những quả bóng tuyết đem Angeline về lại quá khứ. Cô từng chơi trò này khi còn nhỏ với Abigail và Maya. Những khoảnh khắc đó giống những khoảng lặng bình yên duy nhất, khi mà cuối cùng cô cũng tìm được chút ít sự an toàn ở vùng đất này. Tiếng cười lanh lảnh của bọn trẻ. Tuyết trắng. Những cuộc chạy đua bở hơi tai. Và cả lũ ngựa, không ít lần Abigail đã bày trò để dọa lũ ngựa giật mình và bỏ chạy. Bấy giờ cô lại được nếm thêm một chút mùi vị của sự an toàn, khi nỗi sợ bỗng rời đi và cô lại được nghe thấy tiếng cười của chính mình.
Không giận dữ. Không sợ hãi. Không u buồn.
Howl đẩy cô xuống tuyết khi cô cố bỏ chạy, nhưng Angeline cũng vật cậu ngã xuống. Cô bò sõng soài trên tuyết và cười. Những tiếng cười của Howl có màu khói và dường như cậu cũng đã hết hơi.
“Lạnh quá.” Cô nói.
Howl nhổm dậy, chống tay xuống đất và hôn cô, nụ hôn có vị của mùa đông xứ này. Rồi kéo Angeline dậy. Cả hai phủi tuyết khỏi mình, rồi bắt đầu run cầm cập.
“Về thôi.” Howl nói. “Họ sẽ nhận ra chúng ta biến mất mất.”
“Em có thể đi cùng anh đến Cổng Đỏ được không?” Cô đề nghị.
“Tôi không chắc nữa.” Howl trả lời. “Nếu em chắc chắn là muốn đi.”
“Em chắc mà.”
Cô bắt Howl nhìn vào mắt mình. Cậu gật đầu, nhượng bộ. “Được rồi. Nhưng chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa, được chứ?”
Lúc đó là lúc Angeline nhận ra tất cả niềm hạnh phúc hiếm hoi của mình đang trôi tuột đi. Vẻ mặt cô trở nên căng thẳng. “Được.” Cô nói.
Nhưng cô không nói thế vì thật sự không muốn đề cập đến Salvatore hay những gì Howl đã làm nữa. Cậu cũng sai trái, như mọi người. Nhưng chẳng có gì quan trọng nữa, Angeline thầm nhủ. Cô có thể chết trên cái giá treo cổ, hay bằng một thanh kiếm, hoặc bởi một tên đao phủ với thanh đao kiếm sắc nhọn trên pháp trường ở cổng Đỏ.
Có rất nhiều viễn cảnh về cái chết trong đầu Angeline.
Lý do duy nhất khiến cô đồng ý với Howl, là vì cô biết một trong những viễn cảnh đó sẽ xảy ra vào ngày cuối cùng của tháng mười hai này.
Và nó thì chẳng mấy xa xôi.
*
ROSETTA BELETH TỨC GIẬN VỀ PHÒNG.
Cô quát tháo những nữ tì ở trong và đuổi họ ra, rồi ném mạnh chiếc cốc sứ vào một bức tường, chửi rủa tục tĩu. Rossetta giật chiếc mũ khỏi đầu và ném lên giường, rồi cô ngồi bệt xuống cái ghế bàn trang điểm, nhìn gương mặt mình đỏ lên vì giận dữ.
Cô khóc nức lên như một đứa trẻ vòi quà nhưng không được. Ngày hôm nay, trong lễ thả đèn, cô đã theo dấu Howl khi cậu đuổi theo Angeline vào khu rừng kế bên. Cô nấp sau một gốc cây và trông thấy họ hôn nhau trên nền tuyết trắng. Cô cũng không thể bỏ qua bữa tiệc khiêu vũ tối qua. Tất cả những sự gần gũi đó, những cử chỉ đó, đều làm cơn thịnh nộ trỗi dậy và lấn át Rosetta. Cô căm hận cô gái lạ mặt đó, đến tận xương tủy, đến mức nếu cô ta ở đây, cô xẽ đẩy cô ta xuống sàn để đạp cô ta và rứt mớ tóc xinh đẹp đó.
Rosetta Beleth là đứa con cưng của Eward Beleth, lãnh chúa của Dynasty và ông chủ xưởng chế tác trang sức lớn nhất vùng. Rosetta chưa từng thiếu thốn thứ gì. Nhưng cô quá kén chọn. Cô có một hàng dài những nhân tình giàu có sẵn sàng đón rước cô về làm vợ, nhưng cô đã để mắt đến một người khác, một thành viên gia tộc Lucifer. Cô gọi đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, và mỗi giây mỗi phút cô đều mơ mộng về đôi mắt hổ phách, dáng vẻ tuyệt vời, nụ cười kiêu ngạo lẫn sự nồng nhiệt cháy trong cậu.
Cùng một lúc, sự buồn bã lẫn tức giận, bất lực lẫn căm hờn thiêu đốt khắp cơ thể cô. Rosetta chán ghét gương mặt mình trong gương. Cô có thể phát điên vì tình yêu. Nhà Beleth luôn thế, luôn có trong tim thứ tình yêu chân thành và không gì có thể thay đổi được. Nhưng cô không đẹp như cô gái kia. Cô có mái tóc đỏ đặc trưng của nhà Beleth, những nốt tàng nhang lấm tấm trên gương mặt, cằm hơi nhọn như biến gương mặt cô thành hình trái tim. Cô thậm chí không đẹp bằng Gracie, chỉ sắc sảo hơn.
Ernest đã cố gắng giúp cô, thật vậy, và kết quả là một buổi tối viên mãn trong chính giường của cô. Một buổi tiệc tại tòa dinh thự Ryre, ngôi nhà trước đây của cô trước khi tới Leaf Citadell. Những vị khách cao quý, Cambion và Howl cũng xuất hiện. Rosetta đã đưa cậu về phòng khi cậu ngà say. Cậu kéo Rosetta xuống giường. Cô đã không ngần ngại. Cô nhớ cái cách Howl chạm vào mình, hơi thở mùi men rượu của cậu trên bộ ngực trần của cô, và cơn đau ở thắt lưng. Tất cả những gì cô muốn là đêm hôm ấy lại tái diễn lần nữa.
Nhưng Howl không đề cập đến một lần nào nữa. Dường như cậu đã quên bẵng đi.
“Đàn ông.” Mẹ Ruth của cô nói khi chải tóc cho cô. “Họ là như thế đấy. Chúng ta chẳng khác gì thú tiêu khiển của họ, những con điếm miễn phí, cái nôi để sinh sản. Đừng khóc nữa. Giờ thì đứng dậy và xoay một vòng ta xem.”
Bà là một người khắc nghiệt, nhưng không tin bà. Bà không phải người nhà Beleth, bà không thể hiểu được tình yêu của dòng họ này. Cô bứt những chiếc trâm vàng trên đầu mình xuống và tức giận ném chúng lên bàn trang điểm.
“Nào, đừng nổi nóng thế.” Giọng một người đàn ông lạ vang lên. “Tức giận chẳng giải quyết được gì cả.”
Rosetta đứng phắt dậy, ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạ trong phòng mình. Ông ta mặc bộ đồ toàn một màu đen, từ đôi giày da thuộc, áo len và áo khoác lông cừu, đến đôi găng tay và quần. Nhưng ông ta vẫn có dáng vẻ trang nhã, lịch sự lạ thường, như những tên quản gia trong lâu đài.
“Ông là ai?” Vẻ mặt Rosetta chuyển sang hoảng sợ. “Lính gác đâu? Lính...”
“Suỵt.” Ông ta bước lên trước, nhanh như một cơn gió, bịt chặt miệng Rosetta. Cô bị đẩy về đằng sau và như nghẹt thở. “Tôi sẽ bỏ tay ra với điều kiện tiểu thư không hét lên.”
Rosetta chậm rãi gật đầu. Ở người đàn ông có mùi của vải mốc và gió lạnh. Cô cuối cùng cũng thở được, lùi lại cảnh giác.
“Ông là ai?”
“James Salazar Nahash.” Ông ta nói.
“Nahash.” Rosetta nhắc lại. Cô có thể bướng bỉnh, nhưng vẫn là một kẻ khôn ngoan. Cô đã không nghe đến cái tên này từ rất lâu rồi, đúng hơn là không ai còn nhắc đến cái tên đó nữa. “Kẻ Dụ Dỗ.”
“Đó là tổ tiên của tôi, tôi nghĩ không nên nhắc đến làm gì.”
Rosetta nuốt khan. “Ông làm gì ở đây?”
“Để giúp đỡ, thưa tiểu thư. Tôi từng là quản gia cũ của lâu đài Quỷ, nói cách khác, tôi là kẻ có tai mắt. Và tôi nghe nói tiểu thư đang có nhã ý với chủ nhân cũ của tôi. Tôi ngồi được chứ?”
Rosetta gật đầu cảnh giác. Cô tháo xuống chiếc trâm cuối cùng, mái tóc đỏ xõa ra.
“Có lẽ tiểu thư sẽ muốn đóng cửa.”
Rosetta liếc mắt về những cánh cửa sổ. Cô vừa bước vòng qua căn phòng, vừa nhìn James. Ông ta ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích, tựa một bức tượng đá. Cô kéo mạnh khung gỗ cửa sổ và đóng chúng lại.
“Ông có ý gì khi nói muốn giúp đỡ tôi?”
James phủi tay áo. “Tôi có thể giúp tiểu thư và Quỷ Vương đến với nhau.”
Nét mặt Rosetta chuyển sắc. Ban đầu cô thấy ngạc nhiên, nhưng từ ngạc nhiên chuyển sang ngờ vực:
“Làm sao ông...”
“Tôi biết rất nhiều thứ, tiểu thư Beleth.” Ông ta ngẩng đầu lên nhìn cô. “Tôi là người có sức thuyết phục không kém gì nhà Lucifer đâu. Và đương nhiên tôi biết cách để giúp cô.”
“Và cái giá là gì?” Giọng Rosetta như có gai. “Ông không đưa ra một đề nghị miễn phí, phải không?”
Rosetta đi vòng đến trước mặt ông ta, chậm rãi và cẩn thận. Cô thấy James mỉm cười, nụ cười của ông ta sắc lẻm như một lưỡi dao.
“Được giúp đỡ tiểu thư đã là một vinh dự rồi. Tôi không đòi hỏi điều gì cả.”
“Tôi không tin ông.” Rosetta cao giọng, hếch cái cằm nhọn lên. “Tôi không tin Nahash.”
James vẫn giữ nguyên nụ cười:
“Tôi không phải Nahash, không phải một con Quỷ. Tôi là Cambion. Vậy nên tiểu thư có thể tin tôi. Nếu tiểu thư vẫn không đổi ý, đó là thiệt ở tiểu thư thôi.”
Ông ta nói đúng, Rosetta biết, đây là một thỏa thuận rất hời. Cô đang như rơi xuống vực thẳm thì bỗng vớ được một cành cây chĩa ra. Vấn đề hiện tại là liệu cành cây này có đủ vững chãi để cứu cô, hay sẽ gãy.
“Còn Angeline?” Rosetta cáu kỉnh nói. “Tôi không thể đến gần ngài ấy khi cô tình nhân nhỏ bé đó vẫn quanh quẩn bên cạnh ngài.”
“À, Angeline.” James thốt lên, nghe như một tiếng vui mừng vỡ ra. Dường như ông ta đang chờ để được nhắc đến vấn đề mang tên Angeline. “Cô gái chăn ngựa yêu quý của chúng ta.”
“Ông nói gì vậy?” Rosetta hoang mang. “Ai chăn ngựa cơ?”
“Angeline là một người hầu, một nô lệ trong lâu đài Quỷ.” James từ tốn nói, vẻ mặt như đang hưởng thụ chiến thắng ngọt ngào. “Tiểu thư không biết sao?”
Nét mặt của Rosetta là sự kết hợp giữa khinh bỉ và uất ức:
“Một nô lệ? Lạy Mẹ Beleth! Tại sao ngài ấy có thể để mắt đến một nô lệ.”
James đứng lên, chiếc ghế khẽ cọt kẹt. “Tôi đoán đó là vấn đề chúng ta sẽ khám phá ra.”
“Không thể thế được!” Rosetta tức giận đi qua đi lại trong phòng. Cô giậm chân xuống sàn như một đứa trẻ hờn dỗi. “Ta thậm chí còn thua kém một nô lệ sao?”
Nước mắt tràn ra. Nỗi hờn giận lẫn nhục nhã xâm chiếm lấy Rosetta và điều khiển cô như một con rối. “Điên khùng!” Cô thốt lên.
“Cô không cần phải lo ngại về cô ta nhiều như vậy đâu, tiểu thư Beleth.” James nói. “Cô ta cũng không sống được lâu nữa.”
Rosetta dừng chân, nhìn James ngờ vực.
“Cô ta sẽ phải chết sớm và tiểu thư chỉ cần ngồi ở đó nhìn. Định mệnh sẽ ép buộc cô ta phải tìm đến cái chết sớm.” James nói mơ hồ, bí hiểm. “Nhưng nếu cô muốn chứng kiến cái chết đó đến sớm hơn, bằng chính tay của mình...”
James đến gần Rosetta, người đang đầm đìa nước mắt. Ông ta lần tay vào túi trong áo vét và lấy ra hai tờ giấy gấp bốn, vẫn phẳng phiu.
“Thì đây là chìa khóa.”