Trạm Thị Vương Triều

Trạm Thị Vương Triều - Chương 121




Đêm nay Mẫn Huyễn rất vui, nhưng không phải vì mới nạp thiếp, mà là vì nghe được tin Hàn Lượng Tiết bị giam lỏng. Ban sáng, hắn vừa bị Mẫn Thuân khiển trách rất nặng lời, làm tâm trạng hắn cực kỳ bực bội, thậm chí ý cướp ngôi đã phút chốc bùng lên. Nhưng sau khi biết Mẫn Thuân hạ lệnh phạt đánh Hàn Lượng Tiết thừa sống thiếu chết, lòng hắn đã thoải mái hơn. Đám triều thần có quan hệ thân thiết với hắn đều là cao thủ đo đếm lòng người, nhìn thấy hắn như thế liền lũ lượt kéo tới nịnh bợ. Mẫn Huyễn rất háo hức thu xếp mọi chuyện chu toàn, duy chỉ có một điều khiến hắn tiếc nuối chính là Mẫn Tiên Nhu không đến đây tham dự. Hắn đã sớm sai người dọn dẹp sạch sẽ một khu viện biệt lập, vốn định nhân dịp hôn lễ sẽ mời Mẫn Tiên Nhu đến phủ của hắn, để hai huynh muội có cơ hội gần gũi nhau hơn, nhưng kết quả bởi cơn tức giận của Mẫn Thuân mà mộng tưởng đẹp đẽ đành vỡ tan. Hắn cũng tự trách bản thân quá nóng vội, vốn tự nhủ phải tiến hành từng bước một, vậy mà vẫn không khống chế được lòng? Được rồi, đại trượng phu có thể co có thể giãn, chờ ngôi vị hoàng đế đã chắc chắn vào tay thì tính tiếp vậy. Không phải hiện giờ cũng có một tiểu mỹ nhân đang chờ mình đó sao? Nghĩ đến đây, Mẫn Huyễn bỗng cảm thấy hạ thân bắt đầu nóng rực, nói mấy câu qua quýt với mọi người liền vội vàng đi về nội viện.


Nạp thiếp thua kém rất nhiều so với cưới chính thê, không phải là chuyện gì đáng nói nên mọi nghi thức đều được lược giản. Trong tân phòng, hỉ nương và nha hoàn thấy hắn đến, liền biết điều nhanh chóng lui ra. Mẫn Huyễn nóng vội vén khăn voan lên, dung nhan xinh đẹp kia để cho lòng hắn phải rung động, vừa định tâm sự vài lời tình tứ, thì thấy mặt cô dâu ướt đẫm lệ. Hắn rất khó chịu, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp, "Ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ còn nhớ tới thanh mai trúc mã của ngươi?"

Giọng của Liễu Ngọc Lăng đầy nghẹn ngào, bi thương đáp, "Nếu Hoàng gia đã có ý nghi ngờ thiếp thân, thì thiếp thân xin nguyện dùng cái chết để chứng minh cõi lòng." Nói rồi, lao mạnh đầu đụng vào góc bàn.

Mẫn Huyễn không ngờ nàng sẽ làm vậy, kinh ngạc định ngăn lại nhưng chẳng kịp, thấy cả người Liễu Ngọc Lăng mềm oặt, liền vội chạy tới ôm nàng lên giường. Nhìn trên vầng trán nhẵn nhụi của mỹ nhân đã chảy máu tươi, Mẫn Huyễn đặt tay dưới mũi nàng thăm dò, mặc dù hơi thở yếu ớt nhưng vẫn có, nên yên lòng. Mỹ nhân lúc này như nhành liễu yếu ớt để Mẫn Huyễn vạn phần thương tiếc, không khỏi thở dài dịu dàng nói: "Nàng đây là tội tình gì? Có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng ra, bổn cung cũng không phải người không thông tình đạt lý."


Liễu Ngọc Lăng nỗ lực mở mắt, nước mắt lăn dài, "Hoàng gia đối với Ngọc Lăng tình thâm ý trọng, nếu Ngọc Lăng còn không biết phân biệt, vậy chẳng phải còn không bằng loài heo chó sao? Chỉ là Ngọc Lăng... Ngọc Lăng quả thực có chuyện rất khó nói."

Mẫn Huyễn cười an ủi, "Từ hôm nay, bổn cung đã là phu quân của nàng, ông trời của nàng, còn cái gì mà không nói được chứ?"

Liễu Ngọc Lăng giống như rất kinh ngạc nhìn chằm chằm Mẫn Huyễn, rồi đột nhiên chẳng buồn để ý tới vết thương, vội vàng nhảy xuống giường quỳ gối bên chân Mẫn Huyễn, giống như đã hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Hoàng gia, Ngọc Lăng thật ra là, thật ra là có..."

Mẫn Huyễn thấy nàng cứ ngập ngừng ấp úng, không kiên nhẫn hỏi: "Đến cùng là nàng có chuyện gì? Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng cứ vậy là sao?"


"Có... chuyện khó nói ạ." Trên mặt Liễu Ngọc Lăng đầy tràn vẻ cực kỳ xấu hổ, "Thiếp thân có bệnh không tiện nói ra."

"Bệnh không tiện nói ra?" Mẫn Huyễn lặng người, "Bổn cung chỉ từng nghe nói nam tử có bệnh không tiện nói ra. Nàng là nữ tử, còn có bệnh gì mà không tiện nói ra đây? Không phải là không thể sinh đẻ đi? Nếu thế cũng không sao, thị thiếp của bổn cung đông đảo, không thể sinh đẻ cũng không phải chuyện gì lớn." Nói rồi liền cúi người muốn ôm Liễu Ngọc Lăng, nhưng lại bị tránh thoát.

Mặt Liễu Ngọc Lăng đã đỏ bừng, nói cà lăm: "Thiếp thân có, có, có...mùi hôi."

Mẫn Huyễn ngạc nhiên: "Nàng bị hôi nách? Không thể nào, hay là nàng không muốn động phòng cùng bổn cung, nên mới cố ý lừa gạt? Nếu có bệnh như thế, thì sao cha nàng còn dám gả nàng cho bổn cung?"
"Nếu Hoàng gia không tin, thì có thể nghiệm chứng." Liễu Ngọc Lăng hai tay run run, hồi hộp cởi bỏ y phục, lúc cởi hết quần áo trong, chỉ còn lại áσ ɭóŧ thì nàng đã thấy Mẫn Huyễn nhíu mày, mắt lộ ra vẻ chán ghét thì vội vàng khoác quần áo lên.

Mẫn Huyễn cực kỳ tức giận, "Thật to gan, cha ngươi dám gạt bổn cung."

Liễu Ngọc Lăng quỳ trên đất khóc không thành tiếng, "Hoàng gia minh giám, việc này không ai biết cả. Bệnh này của thiếp thân cũng không phải bẩm sinh, mà bắt đầu xuất hiện kể từ ba năm trước, khi mẹ ruột của thiếp thân mất. Vì thiếp thân quá nhớ thương mẫu thân, nên thường tự mình chăm sóc cho chậu hoa cỏ mà mẫu thân yêu thích nhất khi còn sống, nhưng lại chẳng ngờ bị con gì đó không rõ cắn, mà người nổi ngứa. Lúc đầu thiếp thân không để ý, sau khi hết ngứa, thân thể lại dần sinh ra một mùi khác thường. May mà mùi ấy không quá đậm, chỉ cần mặc quần áo có xoa phấn thơm thì người ngoài sẽ không thể phát hiện. Chỉ là, hôm nay là đêm động phòng, thì bất kể có che lấp cỡ nào cũng sẽ lộ ra."
Mẫn Huyễn thấy nàng khóc đầy đáng thương, tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn rất hoài nghi, "Chẳng lẽ nha hoàn bên người nàng không giúp nàng tắm rửa thay quần áo? Như thế nào lại không ai biết? Nàng không đi tìm đại phu xem bệnh sao?"

"Hoàng gia, đâu có nữ nhi nhà nào trên người có loại bệnh thế này còn mặt mũi đi tìm đại phu chứ?" Liễu Ngọc Lăng vô cùng thương tâm, "Bên người thiếp thân cũng chỉ có một nha hoàn là Đào Nhi, bình thường chỉ hầu hạ việc rửa mặt chải đầu. Lúc tắm rửa thì thiếp thân tự cởϊ qυầи áo vào trong nước rồi mới để nàng tới hầu hạ. Bệnh này rất quái lạ, chỉ cần rửa mình thì mùi sẽ tạm thời biến mất, lại thêm thiếp thân cố ý che giấu, nên đến giờ mới vẫn là bí mật."

Mẫn Huyễn biết nhà họ Liễu này cũng không được coi là nhà lớn cổng cao, chẳng qua chỉ là một viên quan chuyên đi nịnh bợ để kiếm lợi, nên có thể hiểu được vì sao bên người Liễu tiểu thư chỉ có một nha hoàn, nhưng hắn vẫn nửa tin nửa ngờ hỏi: "Nếu thế, vậy sao nàng còn viết thư cho thanh mai trúc mã kia của nàng, muốn cùng hắn bỏ trốn?"
"Hoàng gia..." Liễu Ngọc Lăng vừa quẫn vừa thẹn vừa ngượng lại vừa hối, nhỏ giọng khóc ròng: "Mặc dù thiếp thân không phải là tiểu thư khuê các, nhưng dù gì cũng là sinh ra trong nhà dòng dõi thư hương, nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ thì cớ sao làm ra chuyện vô liêm sỉ dường vậy? Vốn thiếp thân định sau khi người Viên gia đưa thiếp thân rời đi, sẽ tìm một am ni cô để thanh đăng cổ phật sống đến hết đời, nào đâu chẳng thể như nguyện, thiếp thân rơi vào đường cùng chỉ đành chết. Nhưng ngày ấy ngẫu nhiên gặp công chúa, thiếp thân như thấy được thần nữ, bất giác kể ra nỗi ưu thương trong lòng. Công chúa khuyên giải thiếp thân, nói rằng Hoàng gia là người rất trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không vì loại bệnh này mà ghét bỏ thiếp thân. Thêm việc dù đêm đã khuya mà hoàng gia vẫn tới thăm thiếp, còn nói những lời thâm tình, lúc ấy thiếp thân mới nguôi dần ý muốn chết. Hoàng gia ngài cũng hiểu, ngài là hậu duệ thiên hoàng quý tộc dáng vẻ đường đường, lại đối xử nhu tình như nước với thiếp thân, ước mong cả một đời của nữ tử cũng đâu có gì hơn điều ấy. Dù có đổi lại bất cứ nữ tử nào khác trong thiên hạ, cũng sẽ chẳng có ai bỏ ngài mà chọn kẻ khác?"
Mẫn Huyễn khi nghe đến đoạn thanh đăng cổ phật đã thấy chán ghét muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng khi nghe được hai chữ công chúa thì tiếp tục ngồi xuống, biết được đánh giá của công chúa về hắn liền không kìm được nở nụ cười tươi, đến cuối lúc nghe đến lời khen của Liễu Ngọc Lăng dành cho hắn thì bao tà hỏa trong lòng chợt chuyển thành thương tiếc. Một đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp bỗng biến thành như vậy, đến cùng là do hắn xui, "Bổn cung coi nàng như một kẻ nhàn rỗi nuôi trong nhà cũng được, chỉ là cái bệnh này của nàng thì..."

Liễu Ngọc Lăng dừng khóc, không đợi hắn nói hết đã vội vã thưa: "Công chúa nói con gái của Tiền đại phu ở Tế Thế Đường phía thành Nam biết chút y thuật, có thể trị bệnh cho thiếp thân. Nữ quyến trong phủ Hoàng gia đông đảo, công chúa sợ thiếp thân bởi có bệnh này mà bị ghét bỏ, cho nên mời thiếp thân đến phủ công chúa trị Đông y. Mấy ngày trước, lúc thiếp thân đến phủ công chúa có gọi Tiền cô nương đến xem bệnh một lần, nàng nói bệnh này là do bị trúng loại nọc độc vô danh mà không đúng lúc chữa trị nên trong người còn sót lại, nhưng hiện giờ nếu chữa vẫn có thể trị hết. Chỉ là do thời gian đã lâu vả lại còn không biết là độc của con gì, nên cần tốn khá nhiều thời gian."
"Công chúa đối với nàng thật tốt." Mẫn Huyễn đột nhiên cảm thấy nữ nhân này cũng có chỗ hữu dụng.

Liễu Ngọc Lăng đỏ mặt: "Công chúa thích chơi cờ, thiếp thân dù bất tài, nhưng coi như cũng có chút kỳ nghệ."

Mẫn Huyễn hài lòng: "Thật ư? Vậy ngày nào đó bổn cung cũng muốn lãnh giáo thử." Hắn không thể gặp công chúa, vậy để nữ nhân của hắn đi gặp đi, như thế dù Mẫn Thuân có muốn trách cũng không trách được. Hắn có chút đắc ý, "Nàng cũng không cần lo sợ, nàng đã vào phủ của ta rồi thì không lý nào lại bị đuổi ra, bệnh thì cứ từ từ trị cho hết. Nàng nên thường xuyên đến phủ công chúa chơi, dù sao công chúa cũng coi như là tiểu cô của nàng, có điều trước khi tới phủ công chúa phải báo cho bổn cung biết. Đêm cũng khuya rồi, nàng nghỉ đi." Lúc Mẫn Huyễn rời đi tâm tình còn rất vui vẻ, hắn nhiều nữ nhân như thế, có thiếu một người cũng chẳng sao.
Tận tới khi tiếng đóng cửa vang lên, thân mình căng cứng của Liễu Ngọc Lăng mới xụi lơ xuống, lại qua thêm một lúc lâu nữa, chân tay nàng mới có chút sức lực. Nàng gắng sức bò lên giường, kéo chăn gấm trùm qua đầu, thật lâu sau, khi cảm giác căng thẳng hồi hộp đã vơi bớt, nàng mới thở một hơi nhẹ nhõm, rồi có chút tự vui vẻ cho mình. Tuy mọi việc đều tiến hành theo kế sách của công chúa, nhưng dù sao cũng phải dựa vào khả năng diễn xuất rất tự nhiên của nàng mới lừa được Mẫn Huyễn. Nghĩ tới đó, nàng cũng ngộ ra rằng, kỳ thật những nam nhân quyền cao chức trọng này cũng chẳng phải loại tài trí hơn người, hay có thần lực nhìn thấu được lòng người khác. Nàng ngửi thân thể mình, có chút ghê tởm, vốn đây không phải mùi sinh ra từ chính cơ thể, nên đương nhiên nàng ngửi thấy rất rõ. Thuốc mỡ tạo ra mùi hôi được chế tạo bằng nguyên liệu chính là cỏ cá tanh, cứ bôi lên người liên tục trong suốt mười ngày thì mùi thối sẽ không phai tận ba tháng. Cũng không biết thuộc hạ của công chúa là những người nào, mà thứ cổ quái gì cũng có. Vị công chúa này cũng chẳng phải người lương thiện, ở lúc mà nàng có chút chán ghét nhìn thuốc mỡ thì công chúa đã nói, "Người chỉ cần quyết tâm, có gì không làm được?" Giờ nàng mới hiểu lời ấy có bao nhiêu đạo lý. Đúng vậy, chỉ cần nàng quyết tâm bảo vệ trong sạch, tương lai nhất định có thể nắm chặt hạnh phúc trong tay. Nghĩ thế, lòng nàng cũng thả lỏng, mí mắt bắt đầu đánh nhau, trong mơ màng ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, mọi việc sau đó lại không được phát triển thuận lợi như Liễu Ngọc Lăng mong muốn. Những ngày tiếp theo, nàng không thể tìm ra cơ hội để nhắc tới cậu thiếu niên kia với Mẫn Huyễn như công chúa yêu cầu, vì hiện giờ Mẫn Huyễn coi nàng trở thành chân chạy vặt truyền lời nhắn và quà cáp cho công chúa. Nàng rất xấu hổ, vài lần tới gặp công chúa mà không biết phải nói gì, cũng không thấy công chúa khiển trách gì về việc này, Liễu Ngọc Lăng càng cảm thấy như ngồi trên đống lửa, như ngồi tại đống than, bắt đầu nghĩ rằng mình đúng là kẻ vô dụng, cảm giác bất lực thất bại chán nản cứ bao trùm nhiều ngày. Trời đã sắp vào đông, mà Liễu Ngọc Lăng vẫn không có tiến triển gì. Hôm đó, Mẫn Huyễn lại kêu nàng cầm mấy món đồ chơi mới lạ tới phủ công chúa, nàng không thể chối từ đành phải đi.
.

Lúc này Mẫn Tiên Nhu đang uể oải cong người nằm trên giường của nàng ở phủ Đoan vương. Nàng cực sợ lạnh, trước kia mỗi khi mùa đông đến, Trạm Hi sẽ luôn ở bên cạnh ôm nàng trong lòng giúp nàng sưởi ấm tay. Năm nay không có Trạm Hi, nàng giống hệt động vật muốn ngủ đông chẳng lên nổi chút tinh thần. Nghe người hầu báo Liễu Ngọc Lăng tới, Mẫn Tiên Nhu bất giác nhíu mày, trời lạnh thế này, nàng thật chẳng muốn đi đâu cả. Do dự một lát, nàng vẫn đứng dậy rửa mặt chải đầu một phen, bao bọc mình thật kín rồi mới ra cửa lên kiệu liễn. Từ xa đã nhìn thấy Liễu Ngọc Lăng đang ngồi chờ trong tiểu đình trên hồ.

Nhìn thấy Mẫn Tiên Nhu, Liễu Ngọc Lăng rất quẫn bách, nàng biết chỉ khi có việc quan trọng cần nói, thì nàng mới được dẫn tới chỗ này. Quả nhiên, sau khi Liễu Ngọc Lăng không yên hành xong lễ, hồi hộp ngồi xuống thì nha hoàn Dậu Dương bên người công chúa liền nói: "Liễu cô nương, công chúa đã sai người liên hệ với tam thiếu gia nhà họ Viên, cô cứ yên tâm, tam thiếu gia Viên gia đã thề thốt sẽ chờ đợi cô về."
Liễu Ngọc Lăng bất ngờ, rồi cảm kích quỳ xuống. Mẫn Tiên Nhu ý bảo nàng đứng lên: "Ngươi cũng đừng tới đây quá thường xuyên, dễ dẫn tới hoài nghi vô nghĩa. Nếu là mệnh lệnh của Mẫn Huyễn, vậy ngươi cứ lấy lý do vì thời tiết lạnh mà thân thể bổn cung không khỏe cần tĩnh dưỡng để từ chối đi. Tiền đại phu ở Tế Thế Đường phía thành Nam quả thật có một cô con gái, nếu ngươi có chuyện gì thì cứ tới gặp nàng. Ngươi đang ở trong lòng địch phải biết nơi chốn cẩn thận, nhưng cũng không cần quá xa cách. Ngươi nên cho nha hoàn của ngươi ra ngoài thăm dò ít chuyện về các cơ thiếp của Mẫn Huyễn, nói không chừng có lúc dùng tới đấy."

Liễu Ngọc Lăng dè dặt gật đầu, xấu hổ nói: "Dân nữ vô năng, chuyện công chúa dặn dò đến nay dân nữ vẫn chưa hoàn thành được."
"Cái đó không trách ngươi, hành sự cẩn thận trái lại nói rõ ngươi là một người biết tính toán, thượng sách đúng là nên chọn thời cơ mà không khiến người hoài nghi." Mẫn Tiên Nhu trấn an: "Cẩn thận lưu tâm là được."

Hốc mắt Liễu Ngọc Lăng ửng hồng, lòng cảm kích như muốn đầy trào. Nàng thấy vẻ mặt công chúa mệt mỏi, biết điều thi lễ cáo lui.

,