Trạm Thị Vương Triều

Trạm Thị Vương Triều - Chương 132




Đảo mắt đã tới tiết Thanh Minh, Mẫn Tiên Nhu lấy lý do muốn đi tế mẫu phi lại tới chùa Vân Tịnh một chuyến, còn tự mình khen ngợi công tiến cử của Không Minh đại sư. Có điều lần này nàng không ngủ lại, chỉ ở tầm nửa ngày liền lên đường trở về. Lúc đoàn xe mới vừa vào cổng thành phía Nam thì bị chặn lại, hóa ra có hai đám lưu manh đang đánh nhau vì chuyện bài bạc thắng thua. Hộ vệ của phủ công chúa đương nhiên tới xua đuổi, đám lưu manh thấy tình thế không ổn mới bỏ chạy tứ tán. Một tên lưu manh trong số đó có làn da hơi trắng nõn chợt cuống lên, "Đại ca, bọn nó chạy rồi, miẹ nó, bọn nó còn chưa trả đủ bạc cho chúng ta, mau đuổi theo thôi đại ca."

Một tên lưu manh khác có dáng vẻ hơi thấp bé, làn da ngâm đen, kéo tên trắng nõn lại, bình tĩnh nói: "Được rồi nhị đệ. Chơi bạc cũng giống như làm người, cái gì cũng nên lưu lại ba phần đường sống. Hôm nay bọn nó thua thảm rồi, nếu giờ còn ép nữa, không chừng sẽ làm ra mấy chuyện tồi tệ khác đấy. Nếu như để thanh danh của huynh đệ chúng ta bị vấy bẩn, người ta sẽ nói ra nói vào chúng ta vì mấy đồng tiền lẻ mà ép người khác tới đường cùng, thì liệu sau này ai còn đánh bạc với chúng ta nữa? Lúc đó chúng ta biết chơi thắng ai đây?"


Hai huynh đệ này vốn không có giáo dưỡng, nên nói chuyện rất to, vừa hay những lời ấy truyền vào trong xe ngọc, để Mẫn Tiên Nhu đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy rất rõ. Lòng khẽ động, nàng lệnh Dậu Dương: "Phái người đi tra xét thật kỹ hai huynh đệ này." Từ nhỏ Dậu Dương đã đi theo Mẫn Tiên Nhu nên rất nhanh lĩnh hội được ý tứ, lĩnh mệnh đi ra. Lúc thuộc hạ bên ngoài thình lình nhận được mệnh lệnh như vậy, còn không hiểu nổi có việc gì.

.

Chỉ khoảng một canh giờ sau, Dậu Dương đã tới phục mệnh: "Hai huynh đệ này tên là Chu Văn, Chu Võ, đời đời sống ở kinh thành, là lưu manh vô lại nổi danh phía thành Nam, chuyên tổ chức bài bạc lừa bịp tống tiền. Chỉ có điều, hai người này lại vô cùng hiếu thuận với người mẹ góa phụ." Nàng vừa nói xong, thì nghe thấy Võ Sư Đức ở bên ngoài cầu kiến, liền thoáng liếc nhìn công chúa, thấy nàng khẽ gật đầu mới đứng dậy ra truyền cho vào.


Võ Sư Đức cười tiến vào, khom người thi lễ, "Công chúa, Triệu Phúc Toàn này vậy mà rất có lòng, đưa tới cho chúng ta hẳn hai tờ thánh chỉ trống." Có thể thấy tâm trạng ông đang rất tốt, hai tay dâng thánh chỉ lên cho Thân Cúc.

Mẫn Tiên Nhu nói: "Ông đến thật đúng lúc. Lát nữa Dậu Dương sẽ dẫn ông đi gặp hai người. Ông mang bọn họ vào vương phủ tới gặp bổn cung, đừng để những người khác phát hiện."

Võ Sư Đức suy nghĩ một chút, nói: "Ở trong thành, chúng ta có một cửa tiệm tơ lụa dùng làm nơi liên lạc bí mật, tôi sẽ dẫn hai người kia vào đó, rồi giả dạng thành người giúp việc trộn lẫn với vài người giúp việc khác theo xe Dậu Dương cô nương vào phủ. Bất kể ai nhìn thấy cũng đều chỉ coi là người đưa tơ lụa tới cho công chúa thôi, tuyệt đối sẽ không nhận ra điều gì bất thường."


Sau khi nhận được sự đồng ý của Mẫn Tiên Nhu, Võ Sư Đức mới cùng Dậu Dương rời đi.

.

Lúc dùng xong bữa tối, thì ông dẫn hai huynh đệ kia vào. Người là ca ca lập tức quỳ xuống lạy, chỉ có người là đệ đệ thì vẫn còn nhìn Mẫn Tiên Nhu tới ngây người, không hề có phản ứng. Người ca ca thấy thế liền sợ hết hồn, liều mạng đấm thật mạnh vào đầu gối đệ đệ, lúc này người đệ đệ bị đau mới quỳ, đầu cũng bị ca ca đè nghiến xuống đất. Hai huynh đệ không dám thở mạnh.

Tất cả những hành động ấy chỉ diễn ra chớp nhoáng, nhưng lại khiến mắt Mẫn Tiên Nhu lóe lên ý muốn gϊếŧ người, có điều cũng mau chóng kiềm lại, "Nói vậy hẳn hai huynh đệ các ngươi đã biết bổn cung là ai. Trong tay bổn cung có một tương lai xán lạn, không biết hai người các ngươi có nguyện ý nắm lấy?
Ca ca Chu Văn vội vàng phục lạy liên hồi, "Nguyện ý nguyện ý, tiểu nhân nguyện ý."

Mẫn Tiên Nhu sai Thân Cúc đưa cho bọn họ một túi bạc, "Bổn cung muốn các ngươi lẫn vào Ngự Lâm quân, đi làm lính canh cổng thành, hơn nữa phải ở Tây Hoa Môn, và sau này không được đánh bạc nữa." Giọng điệu nàng bỗng lạnh lùng, "Đã bước chân vào vương phủ, sẽ chẳng có đường lui. Là người của bổn cung thì tuyệt đối không được phép phản bội, nếu không..." Nàng dừng lại, Võ Sư Đức lập tức tiếp lời: "Thế gian này muốn một người biến mất dễ như trở bàn tay, có điều chỉ cần các ngươi làm tốt, thì ngày sau nhất định sẽ được vinh hoa phú quý cả đời."

"Huynh đệ tiểu nhân cũng chỉ vì không còn đường sống mới phải làm những việc mất mặt kia. Nếu công chúa đã cho cơ hội, nhất định huynh đệ tiểu nhân sẽ tận tâm báo đáp, tuyệt đối chỉ nghe lệnh của công chúa thôi. Mong công chúa yên lòng." Chu Văn gấp đến độ lời cũng nói thành lộn xộn, nhưng ý tứ thì khá rõ ràng.
Mẫn Tiên Nhu không nhiều lời, sai người dẫn hai huynh đệ kia đi, y theo cách cũ trở về tiệm tơ lụa, đợi đến nửa đêm không còn bị ai giám thị mới thả cho về. Chu Võ xoa bóp túi tiền, cười hì hì nói, "Còn tưởng rằng bị bắt cóc chứ. Hóa ra là được thần tài rớt từ trên trời xuống mời."

Chu Văn lập tức giật phắt lấy túi tiền, "Số tiền này cũng không phải là thứ tốt dễ lấy, là đặt cược bằng đầu đấy. Khó có được quý nhân coi trọng chúng ta, chúng ta phải tận tâm làm cho tốt. Từ hôm nay trở đi, có hành động gì cũng phải cẩn thận."

"Đại ca, đệ hiểu mà. Ván bài này cái chúng ta đặt không phải tiền mà là mạng. Nếu thắng, chúng ta sẽ được thăng chức rất nhanh, còn nếu thua, thì mười tám năm sau lại là một hảo hán." Chu Võ vỗ ngực, hào khí ngất trời, "Chỉ là giờ chúng ta phải làm sao để thành lính?"
Chu Văn ước lượng tiền trong túi, cười, "Dùng bạc nịnh bợ người xin việc, ai mà không biết làm."

Chu Võ vươn tay đoạt lại túi tiền, mở ra nhìn rồi cười nham hiểm cực kỳ vô lại, "Đại ca, ca thấy công chúa chưa? Nếu như ---" còn chưa nói dứt đã bị Chu Văn tát một cái thật mạnh. Chu Văn hung tợn nhìn trừng trừng, "Tao cho mày biết, có những chuyện có nghĩ cũng không được nghĩ."

Trước nay Chu Võ vẫn rất sợ huynh trưởng, uất ức kêu: "Chỉ là nói thôi mà."

"Họa từ miệng mà ra. Mày muốn chết thì cút xa ra, đừng có làm liên lụy tới tao và mẹ." Chu Văn rất tức giận. Trong đêm đen, hai người hoàn toàn không biết toàn bộ những lời đối thoại ấy của mình đã bị người của Võ Sư Đức đi theo nghe hết.

.

Sau khi nghe người mình về bẩm báo, Võ Sư Đức cảm thấy công chúa làm việc này thật quá thừa, sáng sớm đã tới xin cầu kiến, kể lại một lần tất cả những gì biết được tối qua, rồi hỏi: "Công chúa, trong Ngự Lâm quân chúng ta cũng có người, sao người phải dùng hai tên lưu manh không đáng tin ấy?"
"Bổn cung biết ông thắc mắc..." Mẫn Tiên Nhu cũng kể lại những lời mình nghe được lúc ở trong xe ngọc, "Là một tên cờ bạc mà vẫn giữ được sự thanh tỉnh, chỉ cần cho hắn cơ hội, không chừng sẽ nhận được kết quả bất ngờ. Còn tên huynh đệ kia của hắn, ông phải cho người giám sát kỹ."

"Tôi sẽ cho người thời khắc theo dõi hai huynh đệ đó, chỉ là..." Võ Sư Đức khó hiểu, "Chỉ dựa vào mấy lời hắn nói thôi sao? Công chúa, thế không phải rất qua loa ư? Hơn nữa chỉ là loại lính gác cổng thành nho nhỏ thì nào đáng công chúa phải tiêu hao tâm lực."

Chỉ vừa sáng sớm nên Mẫn Tiên Nhu cảm thấy rất mệt mỏi khi phải giải thích nhiều, có điều giọng của nàng vẫn bình thản, "Ông chưa từng nghe câu tục ngữ, quản xa không bằng quản gần sao? Ông đứng xem thường lính gác cổng thành, có khi cửa thành được mở ra đúng lúc lại quyết định tình hình toàn cục đấy. Bổn cung biết trong Ngự lâm quân có người của chúng ta, hơn nữa chức vị còn không thấp. Nhưng chính vì thế mà chỉ cần gió thổi cỏ lay thôi những người ấy liền bị giám thị, Mẫn Thuân Mẫn Huyễn cũng chẳng phải kẻ ngu. Lúc này dùng kẻ lưu manh không quyền không thế mới an toàn nhất. Ông không cần lo lắng bọn hắn phản bội, với tình hình của bọn hắn bây giờ, bổn cung tin bọn hắn cũng không tìm được con đường khác."
"Công chúa lo xa nghĩ rộng. Chỉ là ở lớp dưới cùng của kinh thành chúng ta cũng có sắp xếp đủ loại người, việc này hoàn toàn có thể phái người của chúng ta đi làm là được." Võ Sư Đức càng thêm không rõ.

"Bổn cung muốn nuôi trồng thế lực của riêng mình." Mẫn Tiên Nhu đáp một câu khiến cả mặt Võ Sư Đức tái nhợt.

Nét mặt của Mẫn Tiên Nhu vẫn như thường, "Đây cũng là một trong những nguyên nhân bổn cung ở lại kinh thành. Tương lai khi thiên hạ thuộc về Trạm Hi, hẳn sẽ có rất nhiều nghị luận. Nếu nàng còn cưới bổn cung, thiên hạ ngoài dậy sóng, thì những kẻ thư sinh nghèo kiết cổ hủ kia sao có thể đồng ý? Tuy bổn cung tin vào năng lực của Trạm Hi, nhưng bổn cung cũng tuyệt không muốn để Trạm Hi phải một mình hứng chịu muộn phiền. Cho nên nhất định bổn cung phải có thế lực, để bọn họ làm kẻ lên tiếng thay bổn cung, là lực lượng đối kháng của bổn cung với người đời. Tử Đoan." Mẫn Tiên Nhu gọi một tiếng, Võ Sư Đức bỗng cảm thấy sau lưng thoáng lạnh, quay đầu thì thấy có một người. Võ Sư Đức biết nữ tử này, đó là thị nữ bên người Đoan vương.
Mẫn Tiên Nhu cười ý vị thâm trường: "Bổn cung giữ nàng bên mình chính là để nàng có thể bẩm báo chi tiết tất cả những gì diễn ra ở đây cho Trạm Hi biết. Võ tiên sinh có dị nghị gì không?"

Công chúa làm thế này là muốn nói cho ông biết, Trạm Hi biết rất rõ việc nàng cần nuôi trồng thế lực của riêng mình, hiện giờ Võ Sư Đức quả thật đã kính nể công chúa sát đất. Nghĩ cũng phải, công chúa là người Đoan vương yêu thích, chắc chắn sẽ không có việc ngài ấy bỏ quên công chúa để hùa theo triều thần, nhưng tự mình ra mặt đối kháng thì rất không tốt. Có điều nếu là phe thế lực của công chúa ra mặt, hai phe thần tử tự tranh chấp lẫn nhau, lúc ấy hai người bọn họ chỉ cần đứng ra hòa giải là ổn, ai cũng vừa lòng. Aiz, đây chính là thuật cân bằng của đế vương. Võ Sư Đức không do dự nữa, quỳ xuống cung kính dập đầu: "Thuộc hạ nguyện dốc sức làm trâu làm ngựa cho công chúa." Câu nói này đã thể hiện rõ lập trường của ông.
Mẫn Tiên Nhu rất hài lòng, có một sự thật là nếu Trạm Hi giành được thiên hạ, sẽ chẳng thể có khả năng vứt bỏ hết được đám quan lại tiền triều. Trong xây dựng tân triều, việc ổn định lòng người rất quan trọng, chắc chắn phải bắt đầu từ việc sử dụng một phần người của triều đình hiện nay. Thu phục được Võ Sư Đức, cũng giống như nắm được trong tay toàn bộ những thế lực mà ông ta giao thiệp trong kinh thành, việc này đồng nghĩa đã có một đám người sẽ tận trung với nàng, cho nàng lợi ích rất lớn. Tâm tình của Mẫn Tiên Nhu rất tốt, tính bướng bỉnh cũng nảy sinh: "Hiện nay ở kinh thành đã chẳng có việc gì để làm nữa rồi."

Võ Sư Đức vui mừng quá đỗi, "Công chúa muốn về Đoan?"

"Chưa phải thời cơ." Câu đáp của Mẫn Tiên Nhu làm Võ Sư Đức ngay lập tức xụ mặt. Nàng buồn cười nhìn vẻ mặt đổi tới đổi lui của Võ Sư Đức, "Bổn cung cũng nói cha con Mẫn gia không phải kẻ ngu. Nếu bây giờ bổn cung bỗng nhiên biến mất, thì tất cả những người đã có tiếp xúc với bổn cung đều sẽ bị nghi ngờ, chẳng phải vậy sẽ khiến mọi sắp xếp trước kia trở thành kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ sao? Bổn cung biết trọng trách của Võ tiên sinh rất nặng nề, mấy ngày qua may nhờ có tiên sinh giúp đỡ. Kỳ thật chuyện bổn cung có ở lại kinh thành này bày mưu tính kế hay không cũng không quá quan trọng. Không có bổn cung, Võ tiên sinh vẫn có thể chuẩn bị mọi chuyện rất tốt." Trong lòng Mẫn Tiên Nhu rất rõ, với thủ đoạn của mình, Trạm Tuân nhất định có thể bài bố được mọi việc trong kinh thành chu đáo. Giờ Mẫn Tiên Nhu đã hiểu, mục đích thật sự của Trạm Tuân chỉ là muốn tách nàng và Trạm Hi ra rèn luyện riêng, bây giờ các nàng vẫn được Trạm Tuân bảo vệ, nhưng tương lai khi trở thành chủ thiên hạ, mọi công kích ngấm ngầm hay công khai đều sẽ càng ác liệt hơn, khi ấy chỉ có thể tự dựa vào chính mình. Chẳng qua việc nàng tự nuôi dưỡng ra thế lực riêng chắc chắn vượt khỏi dự liệu của Trạm Tuân. Mẫn Tiên Nhu rất đắc ý.
Võ Sư Đức không biết những suy nghĩ đó của Mẫn Tiên Nhu, chân thành nói: "Công chúa sai rồi, nếu không phải có công chúa ra mặt, thì Liễu Ngọc Lăng và Triệu Phúc Toàn há sẽ dễ dàng tin tưởng chúng ta? Việc ấy dù cho thuộc hạ có tự thân xuất mã cũng không làm được. Rồi việc của Trĩ Nhi, nếu không phải nhờ công chúa tinh ý, ai sẽ phát hiện ra điểm yếu này? Công chúa đến kinh thành làm vài việc nhìn chỉ như râu ria vụn vặt, nhưng thật ra lại có liên quan tới toàn cục sau này. Huống chi nhờ có công chúa trấn thủ ở kinh thành, Mẫn Thuân mới thả lòng đề phòng với vương gia, việc này đối với vương gia hữu ích vô cùng. Những chuyện ấy quả thật chỉ có công chúa mới có thể làm được. Thuộc hạ không sợ phải gánh trách nhiệm nặng nề, chỉ là thật sự không đành lòng nhìn vương gia phải tiếp tục chịu nỗi khổ chia ly, mong công chúa sớm trở về Đoan."
Mẫn Tiên Nhu khó được khẽ thở dài, "Bổn cung cũng muốn sớm được trở về, chỉ là nên về khi nào? Về thế nào đây? Chẳng lẽ để bổn cung giống như Trạm Hi phải trèo đèo lội suối, dẫn theo một đám người bí mật vượt núi non? Dù thế cũng nên chọn thời gian phù hợp, chờ lúc Mẫn Thuân ốc cũng không mang nổi mình ốc, thì bổn cung sẽ trở về."

"Xin hỏi công chúa, vậy khi nào mới là thời cơ tốt?"

"Cái này còn phải chờ xem thân thể của Mẫn Thuân chống đỡ được đến khi nào."

Võ Sư Đức tỉnh ngộ, chờ Mẫn Thuân bệnh nặng, việc đoạt vị sẽ trở thành đại sự hàng đầu, khi ấy cho dù trời có sụp, Mẫn Huyễn cũng chẳng có tâm tư đâu mà quan tâm đến Mẫn Tiên Nhu. Ông thầm cầu nguyện, mong sao Trĩ Nhi mau chóng vét sạch cơ thể của Mẫn Thuân.