Trạm Thị Vương Triều

Trạm Thị Vương Triều - Chương 3-2




Vào giữa trưa, khi mặt trời chói chang nhất trong ngày, bên trong thư phòng của vương phủ, Trạm Tuân nhìn Điền Phù đang quỳ rạp trên mặt đất, trông cực kỳ chật vật, nhếch khóe môi, nở nụ cười lạnh lẽo: "Bổn vương biết Điền đại nhân hiểu rất rõ các hình thức tra tấn của vương triều, đến nỗi từng khiến những tên cướp ngoan cường khét tiếng cũng phải cung khai toàn bộ, bổn vương rất bội phục. Chỉ là giờ không biết nên bắt đầu dùng loại nào để Điền đại nhân có thể mở lời được đây?"

Điền Phù không khỏi rùng mình, hắn dựa vào một thân bản lĩnh tra tấn người khác để thăng tiến trên con đường làm quan, biết rõ những loại khổ hình kia tàn nhẫn thế nào, vì thế vội vã dập đầu, cầu khẩn: "Vương gia muốn làm gì tiểu nhân cũng được, nhưng thật sự tiểu nhân không hiểu ngài muốn biết điều gì, tiểu nhân đến đất Đoan này cũng chỉ để làm cái chức thái thú bù nhìn mà thôi."

Trạm Tuân cười khẽ: "Thật là bù nhìn sao? Hừ, chuyện đến nước này bổn vương cũng không vòng vo với ngươi làm gì. Ta đều nắm giữ mọi thứ ở đất Đoan, những tử sĩ thám báo mà ngươi ngầm chiêu mộ kia, rồi toàn bộ những kẻ thân tín của ngươi, tất cả đều là người của bổn vương đây. Là bổn vương đã bày mưu đưa bọn hắn tới gần ngươi."

Điền Phù xụi lơ ngã phịch trên đất, tuyệt vọng than: "Nếu đã thế, vương gia còn muốn hỏi điều gì?"

Thấy bộ dạng hắn như vậy, Trạm Tuân khinh thường: "Bổn vương chỉ muốn biết, làm cách nào ngươi biết được kế sách mà bổn vương tính giúp Đoan phi?"

Cả người Điền Phù gần như không còn sức sống: "Ngày mà công chúa sinh bệnh, tiểu nhân vừa hay gặp mặt phụ thân Đoan phi, nghe hắn lỡ lời nói ra. Tiểu nhân liền cho bồ câu đưa tin về kinh, mấy ngày sau thì nhận được mật chỉ ra lệnh gϊếŧ Đoan phi, giá họa cho vương gia, để Lý Lãng có đủ lý do đưa quân tới đánh. Nếu bên cạnh tiểu nhân đều là người của ngài, như vậy hẳn vương gia cũng biết, ngài không ra tay ngăn cản, tức là cũng có ý diệt trừ Đoan phi, tiểu nhân chẳng phải đã giúp ngài rồi sao?"

Trạm Tuân lắc đầu: "Quả nhiên như bổn vương dự đoán. Nếu bổn vương muốn gϊếŧ Đoan phi, có vô số cách, cần gì phải chọn cách tầm thường nhất như thế hả? Bổn vương là muốn tương kế tựu kế, định lấy lý do này một lưới bắt hết đám người Mẫn Thuân phái tới Đoan kia. Đáng tiếc lại không ngờ, Mẫn Thuân đặc biệt huấn luyện thái giám thành sát thủ. Triều Tấn đã bại hoại thế này, mà Mẫn Thuân vẫn có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, xem ra vẫn có chút thủ đoạn. Bổn vương phải lần nữa xem kỹ lại Mẫn Thuân rồi."

"Thì ra thế. Nếu tiểu nhân phái người ám sát Đoan phi, những kẻ đó đương nhiên sẽ ngay lập tức bị bắt sống, chỉ cần thích khách ấy cung khai ra tiểu nhân, vương gia có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ tiểu nhân. Thủ đoạn của vương gia cũng không kém bao nhiêu đâu." Điền Phù bi ai nói, "Tiểu nhân không cầu được tha mạng, chỉ là trong nhà còn một đứa con trai chưa tới ba tuổi, mong vương gia có thể cho thằng bé một con đường sống."

"Ngươi biết hai tên thái giám kia trước khi chết đã nói thế nào không?" Trạm Tuân thuật lại chuyện tối qua một lần, sau đó âm lãnh cười bảo: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Bổn vương cũng không dám coi khinh trẻ nhỏ. Vệ Tự." Trạm Tuân vừa hô một tiếng, lập tức một thị vệ cao lớn tiến vào, quỳ gối đợi lệnh. Trên gương mặt Trạm Tuân đầy sát khí, ra lệnh: "Một người cũng không để lại." Thị vệ kia lĩnh mệnh, kéo Điền Phù đi. Sau một hồi, lại có hai vợ chồng trung niên bị đẩy mạnh vào.

Trạm Tuân bưng trà lên nhấp một ngụm, quan sát hai người đang quỳ kia. Nam tử thì dù cúi đầu, nhưng con mắt cứ liên tục đảo quanh. Còn nữ nhân thì vẻ mặt bi thương, có điều lại không hề sợ hãi. Trạm Tuân cố ý nói giọng khinh miệt: "Hai người các ngươi chính là cha mẹ của Đoan phi? Nguyên nhân mà Đoan phi chết, bổn vương đã bảo người nói rõ cho các ngươi rồi. Cũng đúng thôi, các ngươi cho nàng mạng, giờ lại muốn đòi mạng của nàng, cũng coi như công bằng."

Nữ nhân kia quả nhiên không chịu nổi, lắc đầu đấm đất, kích động phẫn nộ kêu: "Hoàng phi gặp chuyện, vương gia phải nên theo lẽ công bằng mà hành pháp, há có thể để hung thủ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."

"Ngươi, ngươi, ngươi, đồ nữ tiện nhân này..." Nam tử hoảng sợ chỉ vào nữ nhân, rồi sợ hãi thưa, "Vương gia, tiểu nhân thật chỉ vô ý."

"Vô ý?" Nữ nhân sầu thảm, "Được rồi, mọi việc nên trách ta, là ta hại con gái. Ngày ấy nếu không phải vì ta quá đau buồn trước bệnh tình của công chúa, thì làm sao khiến con gái bởi không đành lòng mà nói rõ hết mọi chuyện với ta, như thế cũng sẽ không bị tên súc sinh như ngươi nghe lén được. Rõ ràng là ngươi sợ con gái không hồi cung, làm đứt đường vinh quang phú quý của ngươi, cho nên mới nói cho Điền Phù. Mấy năm qua, ngươi đã ỷ vào thế lực của Điền Phù làm ra bao nhiêu chuyện thất đức, nhận biết bao nhiêu bổng lộc của hắn, bây giờ còn làm hại con gái, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi."

"Đồ nữ nhân điên này..." Nam nhân kia đang định vung tay đánh nữ nhân, Trạm Tuân lạnh lùng hừ một tiếng, liền sợ tới mức quỳ ngay ngắn lại.

Trạm Tuân cố ý hỏi nữ nhân, "Ám sát hoàng phi là tội diệt tộc, phu nhân không sợ sao?"

Nữ nhân đỏ mắt phẫn hận đáp: "Xin vương gia cứ định đoạt."

Khi nữ nhân đã tuyệt tình quả nhiên sẽ ngoan độc, Trạm Tuân rất hài lòng: "Nếu thế, bổn vương liền gϊếŧ cả nhà Lý thị. Bổn vương chuẩn bị xây dựng một am ni cô cho Đoan phi, phu nhân tới đó làm người túc trực bên linh cữu đi. Còn công chúa, bổn vương sẽ chăm sóc."

Nữ nhân dập đầu tạ ơn, cũng không thèm liếc nhìn một lần tới gã chồng đã mềm nhũn như bùn bên cạnh, nhanh chóng rời đi. Trạm Tuân ra lệnh cho người đi bắt cả nhà nam nhân kia nhốt vào trong ngục, rồi quay về nội viện nghỉ ngơi. Khi về đến nơi, thấy Mẫn Tiên Nhu đã tỉnh, chỉ là luôn đờ đẫn chẳng nói một lời nào, còn Trạm Hi đang ở bên giường, lấy đủ loại đồ chơi mà mình thích nhất ra dụ đỗ Tiên Tiên. Tức Mặc Dao rất lo lắng trước tình trạng này của Mẫn Tiên Nhu, kéo Trạm Tuân qua một bên, nhỏ giọng bàn. Nào ngờ Trạm Tuân chẳng hề để ý, còn cười bảo: "Nàng biết không, mẫu thân Đoan phi vì muốn báo thù cho con gái, không tiếc xin diệt sạch cả nhà chồng. Nữ tử nhà này có sự cứng rắn được di truyền đấy, đừng nên lo lắng." Tức Mặc Dao giận đến quay lưng đi, không muốn để ý tới vương gia nữa.

.

Ba ngày sau, Tần Nguyên vội vàng đến gặp Trạm Tuân thông báo, Mẫn Thuân lấy cớ Đoan vương mưu hại hoàng phi, lòng tạo phản quá rõ ràng, lệnh cho Lý Lãng đem hai mươi vạn đại quân tiến thẳng tới tấn công Đoan. Tần Nguyên cực kỳ lo lắng, bất chấp việc mình tuổi tác đã cao, nhất quyết đòi đích thân đi bảo hộ thành. Trạm Tuân biết lão tiên sinh một lòng muốn bảo vệ mình, chỉ đành đồng ý, sau đó hai người cùng tỉ mỉ bàn luận tìm ra kế sách, rồi Tần Nguyên mới chịu ra về.

Trạm Tuân vừa về nội viện, lập tức sai người nhanh chóng thu thập hành trang, Tức Mặc Dao cảm thấy không ổn, hỏi: "Mình đang làm gì thế?"

"Nàng hãy đưa Hi nhi và công chúa tới núi Tê Ngô chơi đi." Dù biểu hiện nói chuyện của Trạm Tuân rất bình đạm, nhưng sao có thể giấu được người thương. Tức Mặc Dao tức giận nói: "Mình đừng gạt thiếp, có phải Mẫn Thuân lấy cớ Đoan phi rồi gây khó dễ không? Mình sợ chẳng may có chuyện, muốn đưa chúng ta đi tị nạn chứ gì." Nói rồi nước mắt bắt đầu tuôn như mưa.

Trạm Tuân ôm chầm người thương, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng, thở dài: "Ta thích sự thông tuệ của nàng, nhưng cũng có lúc thật hận sự thông tuệ đó. Nàng không thể giả vờ ngốc nghếch một chút sao?"

Cuộc trò chuyện ấy bị hai đứa nhỏ nghe được, Mẫn Tiên Nhu đột nhiên cất lời: "Xin vương gia hãy đưa Tiên Nhu về cung đi. Bổn cung sẽ đi giải thích mọi chuyện với phụ hoàng." Trạm Hi hét lớn: "Không chịu, con không muốn Tiên Tiên đi."

Dù thông minh đến đâu cũng chỉ mới là một đứa trẻ năm tuổi, làm sao hiểu hết được lòng dạ khó lường của người lớn. Trạm Tuân thầm thở dài, dịu giọng nói với Mẫn Tiên Nhu: "Dù cố tránh đến thế nào, chuyện này cũng sẽ xảy ra thôi." Trạm Tuân ôm lấy con gái: "Hi nhi hãy cùng mẫu thân và Tiên Tiên đi thư viện Thái Dịch. Chỉ cần thắng trận này, Tiên Tiên của con sẽ không cần phải đi đâu nữa."

Trạm Hi dùng sức gật đầu, vung vung nắm tay nhỏ bé: "Phụ vương nhớ chừa lại mấy kẻ xấu cho con, con sẽ đánh bay bọn chúng."

Trạm Tuân cười ha hả, "Phụ vương sẽ để lại cả triều Tấn cho con."

Tức Mặc Dao nhìn hai mẹ con mà lòng thật chua xót. Nàng rất muốn người thương sẽ rời đi cùng mình, nhưng nàng cũng biết Trạm Tuân chính là rường cột của quân Đoan, khi chiến sự đến thì càng cần phải lưu lại, để giữ vững lòng quân. Huống chi, khi người thương đã quyết định việc gì, thì đều khó thay đổi.

.

Đêm ấy khi bóng tối phủ khắp toàn thành, có mấy chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy ra từ vương phủ. Núi Tê Ngô vừa cao lại vừa có địa thế hiểm trở, còn cách núi tuyết rất gần, nên mùa hè có khí hậu vô cùng mát mẻ. Thư viện Thái Dịch được xây ở một nơi cực kỳ tuyệt mật trong núi, bốn phía đều dày đặc người ngầm canh gác, cùng vô số cạm bẫy và cơ quan, nếu không có lệnh của Đoan vương, căn bản không thể đến gần. Viện chủ Tức Mặc Uyển chính là tỷ tỷ ruột của Tức Mặc Dao, còn là người đã tự tay nuôi nấng Tức Mặc Dao trưởng thành, nên tình cảm của hai người cũng tựa như mẹ con. Người ngoài khi gặp Tức Mặc Uyển đều cảm thấy kỳ quái, tại sao mười mấy năm trôi qua, mà dáng vẻ của viện chủ lại chẳng hề già đi, vẫn hệt như cô gái chỉ mười bảy, mười tám tuổi. Thật ra vì người tộc Hữu Hoàng mười năm mới lớn thêm một tuổi, chỉ mới qua hai mươi mấy năm, nên Tức Mặc Uyển cũng chỉ lớn thêm hai tuổi. Huống chi người tộc Hữu Hoàng vốn có thân thể thần tiên, dung mạo sau khi trưởng thành đến tuổi hai mươi sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Vì thế, nếu dựa theo cách tính của tộc Hữu Hoàng, Tức Mặc Dao thực ra chỉ mới hai tuổi, còn Tức Mặc Uyển cũng chỉ vừa mười bảy tuổi.

Tiểu Trạm Hi cực thích vị di nương này, nên có chút quấn quýt nàng, như thế thành ra lạnh nhạt với Mẫn Tiên Nhu. Sau bữa cơm chiều, Trạm Hi nhốn nháo đòi được ở chung một phòng với Mẫn Tiên Nhu, Tức Mặc Dao thật hết cách, đành thỏa hiệp. Trạm Hi cực kỳ vui vẻ, có điều Mẫn Tiên Nhu lại chỉ nằm co người trên giường rầu rĩ không vui. Trạm Hi thấy thế cũng buồn, chạy tới kéo ống tay áo của Mẫn Tiên Nhu, chu miệng nhỏ hỏi: "Tiên Tiên làm sao thế?"

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Mẫn Tiên Nhu đều là vẻ buồn tủi đáng thương, nước mắt cứ như những hạt trân châu rơi lách tách, "Mẫu thân đã không cần ta nữa, Hi Hi cũng không cần ta."

"Đâu có, ta cần Tiên Tiên mà." Khuôn mặt nhỏ của Trạm Hi nhăn lại, cũng vạn phần uất ức.

Mẫn Tiên Nhu khóc rấm rức: "Hi Hi chỉ thích chơi với di nương của Hi Hi, đâu có để ý tới ta."

Trạm Hi vươn bàn tay nhỏ bé, loạn xạ lau khô nước mắt cho Mẫn Tiên Nhu, "Vậy sau này ta không chơi với di nương nữa, chỉ chơi với Tiên Tiên thôi, được không?"

Mẫn Tiên Nhu nín khóc mỉm cười, "Thật chứ?"

"Thật."

Nghe hai đứa nhỏ trò chuyện, Tức Mặc Dao đứng ngoài cửa cũng không khỏi mỉm cười.

Quả nhiên kể từ đó Trạm Hi với Mẫn Tiên Nhu luôn như hình với bóng. Trẻ con vốn không biết sầu lo, còn Tức Mặc Dao bởi vì lo lắng cho Trạm Tuân, cũng không có tâm trí đi quan tâm đến hai đứa nhỏ, dù sao nàng biết lúc nào cũng có ám vệ đi theo bảo vệ, sẽ chẳng thể xảy ra chuyện gì được. Trạm Hi hệt như ngựa hoang bị mất cương, dẫn theo Mẫn Tiên Nhu chạy khắp nơi trong núi. Có một ngày, hai đứa nhỏ hái mang về rất nhiều quả dại, vui vẻ tưng bừng chạy tới dâng cho Tức Mặc Dao và Tức Mặc Uyển. Tức Mặc Dao thấy trên quả dại nào cũng bị cắn một miếng, tò mò hỏi: "Ai ăn vụng đây?"

Trạm Hi kiêu ngạo đáp: "Con không ăn vụng, đó là nếm thử đấy. Trái nào ngọt mới đưa cho mẫu hậu và Tiên Tiên ăn."

Tức Mặc Uyển trêu ghẹo: "Vậy phần của di nương đâu?"

Trạm Hi nghiêng đầu nhỏ, nhìn Mẫn Tiên Nhu, thấy Tiên Tiên của mình gật đầu mới nói: 'Đương nhiên có cả phần của di nương nữa." Hành động kia của Trạm Hi đều bị Tức Mặc Dao thấy hết. Lúc bọn trẻ chạy chơi nơi khác, mới quay sang hỏi Tức Mặc Uyển: "Tỷ tỷ có nhìn thấy duyên phận giữa Hi nhi và Tiên Nhu không?"

Tức Mặc Uyển cười: "Muội muội quên rồi ư? Tộc Hữu Hoàng của chúng ta chỉ có nhiệm vụ giúp Trạm thị kéo dài huyết mạch, còn lại đều không thể nhúng tay. Tuy tỷ mang tiên thể, nhưng cũng không thể làm trái quy định này. Hi nhi còn nhỏ, hết thảy tùy duyên đi." Tức Mặc Dao biết chẳng thể hỏi ra được gì, đành thở dài.

.

Thoáng cái đã qua ba tháng, Tức Mặc Dao ngày càng lo lắng cho Trạm Tuân, tới nỗi đêm đến cũng trằn trọc khó ngủ, vì thế phủ thêm áo khoác, cứ ngơ ngác ngồi nhìn ngọn nến đỏ cháy đến thẫn thờ. Bỗng có một vòng tay quen thuộc ôm chặt nàng vào lòng, nước mắt Tức Mặc Dao tức thì chảy xuống, miệng thì thào: "Oan gia, còn biết nhớ đến mẹ con thiếp sao?" Trạm Tuân cũng không đáp lời, mà trực tiếp hôn lên đôi môi ngày nhớ đêm mong, vừa đẩy người thương ngã xuống giường, vừa vội vàng xé rách quần áo: "Nhớ muốn chết luôn đây."

Sau một phen mây mưa cuồng nhiệt, Tức Mặc Dao cố gắng bình ổn lại hơi thở gấp gáp, không kịp để ý thân thể rã rời, vội hỏi thăm: "Tình hình thế nào rồi?"

Trạm Tuân thấy thê tử đến hơi thở còn chưa kịp điều chỉnh đã sốt ruột hỏi, hiểu được những ngày qua nàng có bao nhiêu âu lo cho mình. Trạm Tuân cũng biết nếu không chịu nói rõ sẽ chỉ làm người thương càng lo nghĩ, nên dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn mịn của người trong lòng, mong giúp người thương nhanh chóng hồi sức, rồi mới chậm rãi cất lời: "Tuy Triệu Nham là viên tướng trẻ, nhưng lại có thể bảo vệ thành rất chặt chẽ, bất kể Lý Lãng có khiêu khích thế nào đều chẳng buồn đáp trả, không rời khỏi thành nửa bước. Trong khi Lý Lãng chưa tìm được biện pháp, mà Mẫn Thuân cứ ba phen bảy bận hạ chỉ bắt công thành, cho dù có là đệ nhất mãnh tướng triều Tấn, không chiếm được thiên thời địa lợi, thì làm sao thi triển nổi binh pháp mưu lược? Nếu cứ nhất quyết tiến công, không nói tới việc sẽ hao binh tổn tướng, mà còn có thể bị Mẫn Thuân tức giận, đòi cắt chức điều tra. Lý Lãng này cũng là một vị tướng tốt biết bảo vệ binh sĩ, bị Mẫn Thuân ép quá, lại không muốn thuộc hạ chết uổng, nên viết cho Triệu Nham một phong thư, đề nghị Triệu Nham phối hợp diễn một vở kịch, để cho hắn giả công thành. Phong thư này ta đã cất giữ cẩn thận, không chừng tương lai có thể dùng nó tạo ra bất ngờ thú vị đấy. Có điều Triệu Nham này cũng đủ tuyệt tình, mặc kệ Lý Lãng có giả công thành hay thật công thành, chỉ cần tấn công, sẽ vẫn như cũ dốc toàn lực chém gϊếŧ, sau đó tình hình lại tiếp tục lâm vào thế giằng co. Tần tiên sinh phân tích với ta, hiện giờ ở triều Tấn khắp nơi đều có người đứng lên khởi nghĩa, Bắc Địch thì rục rịch, Mẫn Thuân còn muốn dùng Lý Lãng để bình định giữ gìn đất đai, sẽ không muốn để mười mấy vạn quân hao tổn dần tại nơi này, nên trận chiến sẽ không thể kéo dài lâu được. Ông ấy đề nghị ta hãy viết một tấu chương cho Mẫn Thuân, đưa cho Mẫn Thuân một bậc thang, đổ hết mọi tội lỗi trong vụ của Đoan phi cho Điền Phù, giúp lão có cớ lui binh là ổn. Còn khuyên nhủ ta, là đại trượng phu thì có thể co, có thể giãn." Trạm Tuân buồn cười: "Là tiểu nữ tử như ta thì mới có thể co, có thể giãn ý chứ."

Mặc dù Tức Mặc Dao đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn không phải người có thể dễ dàng bị lừa, "Thế còn tiểu công chúa?"

Trạm Tuân qua loa đáp: "Thì bảo để tiểu công chúa ở lại đây mười năm giữ hiếu cho mẹ."

Tức Mặc Dao bật dậy, lớn giọng hô: "Mình vẫn còn muốn huấn luyện con bé thành quân cờ, chờ đến khi con bé lớn lên lại đưa về cung sao?"

Trạm Tuân vốn không muốn bàn luận tiếp vấn đề này, đành vui cười bảo: "Xem ra phu nhân vẫn rất còn sức, nếu thế, thì đừng cô phụ đêm xuân." Dứt lời lại đè người lên.