Trạm Thị Vương Triều

Trạm Thị Vương Triều - Chương 71




Trong lòng Trạm Hi như có ngọn lửa thiêu đốt, không thể nói rõ là kích động hay phẫn nộ, cũng không biết nên phản ứng với phụ vương và Mẫn Tiên Nhu thế nào. Bộ hai người đều coi mình là con nít ba tuổi sao? Yếu đuối tới mức cần hai người đứng ra bảo vệ? Cổ họng như nghẹn lại, nhả không ra mà nuốt cũng không trôi, Đều là những người chí thân, mình có thể xả lửa giận này với ai được chứ? Trạm Hi chỉ đành khô khốc nói: "Tiên Tiên, nàng đừng giận dỗi tùy hứng nữa, chúng ta cùng đi thôi."

Mẫn Tiên Nhu biến sắc, lạnh lùng nói: "Em chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, thứ có được bất quá cũng chỉ là chút sủng ái của Hi Hi, làm sao có tư cách giận dỗi bậy bạ?"


Tròng mắt của Trạm Hi co lại, khuôn mặt lập tức vặn vẹo, nói mà gần như đang rống: "Nàng nói như vậy là đang đâm dao vào tim ta."

Mẫn Tiên Nhu cực kỳ hối hận, đáng lẽ không nên dùng lời lẽ khó nghe đó để khiến Trạm Hi kích động thêm, có điều đều là người trẻ tuổi da mặt mỏng nên chỉ nhăn nhó chứ không nói ra được lời xin lỗi. Trong lòng nàng thầm nghĩ, Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy, Hi Hi còn oán em? Càng nghĩ càng thêm uất ức, đôi mắt đỏ lên, giọt lệ ngập tràn trong vành mắt như sắp sửa rơi xuống: "Sao Hi Hi lại nói thế? Tình cảm phu thê giữa phụ vương và mẫu hậu của Hi Hi luôn rất sâu nặng, bức thư này là do mẫu hậu Hi Hi viết, nói rằng phụ vương Hi Hi bị thương nặng, nhưng Hi Hi xem đi. Chữ viết trên đó ngay ngắn rõ ràng, nào có chút gì giống như đang bối rối đau buồn? Còn nữa, quan hệ giữa em và Hi Hi đều đã được phụ vương và mẫu hậu Hi Hi cho phép, nhưng trong thư vì sao lại chỉ nhấn mạnh hai chữ Hi nhi mau trở về? Em không tin người trí tuệ như mẫu hậu Hi Hi sẽ phạm phải sai lầm cơ bản đó." Mẫn Tiên Nhu móc ra khăn tay dùng một góc che miệng, tỏ vẻ muốn khóc tới nơi, lại chỉ vào bao thư cũ vàng trên bàn nói: "Ngoài ra, bao thư cũ nát này được làm giả giống hệt với phong thư mà năm đó Lý Lãng tự tay viết cho Triệu Nham. Hi Hi cũng nghe thấy người truyền tin nói rồi còn gì, phụ vương Hi Hi dặn hắn nhất định phải tận tay đưa bức thư này cho em, thế không phải ý bảo rằng em cần lưu lại đây, tìm cách ly gián Mẫn Thuân và Lý Lãng hay sao? Trong lòng Hi Hi cũng hiểu rõ mấy điều đó quá mà, tội gì..." Nói đến đây, cũng không nhịn được nữa bật khóc thút thít.


Trạm Hi vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, nói đầy quyết tâm: "Nàng yên tâm. Nàng không đi, ta cũng không đi."

"Em cần Hi Hi làm vậy sao? Hi Hi là huyết mạch duy nhất của Trạm thị, một mạng của Hi Hi có liên quan đến tánh mạng của biết bao con dân và gia đình? Chẳng lẽ Hi Hi muốn bỏ lại phụ vương và mẫu hậu? Hi Hi làm như vậy chẳng khác nào bảo em phải lập tức đi tự sát." Mẫn Tiên Nhu càng khóc thảm thiết hơn.

Trạm Hi nghe nàng khóc mà lòng muôn vàn chua xót, không nén được nghẹn ngào, "Đừng lo, ta sẽ có biện pháp vẹn toàn."

"Biện pháp gì cơ chứ? Là dùng những ám vệ của Hi Hi? Nói ra chỉ sợ Hi Hi không thích nghe, nhưng những ám vệ kia dù võ công có cao cường tài giỏi như đại la thần tiên, thì cũng không thể một người địch với nhiều người. Đây là địa bàn của Mẫn Thuân, cả Ngự Lâm quân và Thủ Kinh quân khi cộng lại đã tới hai mươi vạn, rồi còn có tường thành cung nỏ, bộ người của Hi Hi làm bằng sắt sao? Định lấy một địch trăm hay lấy một địch ngàn đây?" Nước mắt của Mẫn Tiên Nhu gần như đã thấm ướt hết khăn gấm.


Trạm Hi cũng khống chế không nổi, rơi lệ, "Để nàng một mình ở hang hổ ổ lang này, ta thà rằng chết cho xong."

Nghe nàng nói thế, cả người Mẫn Tiên Nhu chợt mềm nhũn, giống như bị những giọt nước mắt đang rơi kìa hòa tan đi, "Em biết tâm ý của Hi Hi, nhưng Hi Hi cũng phải thấu hiểu lòng em chứ? Em đã từng lập lời thề trước phụ vương Hi Hi, tấm thân này chỉ thuộc về một mình Hi Hi, quyết không phụ lòng Hi Hi."

Mắt Trạm Hi đỏ ửng, vội vàng tiến tới ôm nàng vào ngực, "Cái ta cần đâu phải thân thể của nàng. Nếu ta thật sự chỉ muốn tấm thân ấy, thì cần gì phải chờ tới bây giờ? Tiên Tiên, nỗi lòng của nàng người ngoài không biết, nhưng ta lại rất rõ ràng. Nàng rất tự kiêu cao ngạo, nếu có khó khăn thì đều muốn tự mình chịu đựng cố gắng, chứ tuyệt đối sẽ không nói với người ngoài. Nếu ta không ở bên, lúc nàng mệt mỏi thì biết dựa vào ai đây? Lúc nàng khóc, ai sẽ lau lệ cho nàng? Lúc nàng muốn hờn dỗi, thì phải làm nũng với ai? Nàng nói đi, sao ta có thể nhẫn tâm rời nàng đi được chứ?"
Mẫn Tiên Nhu ôm Trạm Hi thật chặt, như hận không thể hóa thành dây leo quấn chặt đến hòa vào trong máu thịt của nàng.

Trạm Hi thấy người yêu trong lòng vẫn đang khóc như hoa lê trong mưa, gương mặt còn thoáng ửng đỏ, xinh đẹp mềm mại đến nỗi khiến người ta muôn vàn thương tiếc, giống hệt như hồi nhỏ khi nàng rấm rức khóc trong lồng ngực. Bỗng nhiên cả người Trạm Hi sinh ra cảm giác xốn xang nóng rực, ham muốn giống như ngọn lửa chợt cháy bùng mãnh liệt, lý trí phút chốc tan biến, cánh tay vận sức, rồi bế bổng Mẫn Tiên Nhu lên, bước nhanh tới bên giường rồi buông nàng xuống, cúi mình đè lên người nàng rồi hôn thật sâu lên đôi môi anh đào kiều diễm ướŧ áŧ kia.

Mẫn Tiên Nhu bị nụ hôn sâu bất ngờ này làm cho phải khẽ kêu "Ưm" một tiếng, dần dần bị chìm đắm vào trong đó. Nhưng tới lúc vạt áo bị nới lỏng, da thịt dần hiển lộ, cái se lạnh của ban đêm khiến Mẫn Tiên Nhu chợt tỉnh táo, thấy ánh mắt Trạm Hi đen thẳm, nằm trên người nàng với hơi thở dồn dập, liền biết tình thế lúc này rất không ổn, vội vàng dùng sức cắn mạnh vào môi Trạm Hi, ngay sau đó vung tay tát thật mạnh. Mùi máu tươi trên môi và dấu đỏ trên mặt làm Trạm Hi dừng lại, cứ nhìn Mẫn Tiên Nhu chăm chăm, như muốn ngay lập tức nuốt nàng vào bụng.
Mẫn Tiên Nhu nhẹ nhàng vỗ lưng Trạm Hi để nàng bình ổn lại hơi thở, vạn phần nhu tình nói: "Nếu bây giờ em giao tấm thân này cho Hi Hi, vậy sau này em làm cách nào để chứng minh sự trong sạch của em với Hi Hi được đây? Hi Hi cứ yên tâm đi, nếu em còn không thể tự bảo vệ mình, thì tương lai sao có thể cùng Hi Hi sóng vai trị thiên hạ? Nơi này tuy là hang hổ ổ lang, nhưng em chính là người có thể thần phục hổ lang, nếu ai dám sinh sự với em thì... Hừ."

Trạm Hi gục trên người nàng một hồi lâu để lòng bình tĩnh lại, sau đó mới xoay người nằm xuống bên cạnh, ôm Mẫn Tiên Nhu vào trong lồng ngực, "Nói thì nói thế, nhưng sao ta lại có thể không lo lắng được đây?"

"Cùng lắm là chết thôi mà." Ánh mắt Mẫn Tiên Nhu sáng ngời nhìn chăm chú Trạm Hi, "Nếu Hi Hi có tâm, thì hãy cùng em đồng sanh cộng tử là được, cần gì ưu sầu."
Trạm Hi cảm thấy lòng phấn chấn lên hẳn, "Được. Nếu thật sự tới mức đó, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải một mình độc hành trên đường Hoàng Tuyền tới cầu Nại Hà đâu."

Trong lòng Mẫn Tiên Nhu không ngừng trào dâng lên từng hồi ấm áp. Đột nhiên nàng chẳng muốn phải chia lìa với Trạm Hi, thật sự rất muốn được nói với Trạm Hi rằng, Chúng ta hãy cùng đi, nhưng nàng là Mẫn Tiên Nhu, cuối cùng vẫn nhịn được không thốt ra lời ấy, đợi cho giọt lệ trong vành mắt đã rơi hết, nàng mới gắng gượng nở nụ cười hỏi: "Nói đi, phụ vương Hi Hi đã có diệu kế gì để Hi Hi về được bình an?"

Tất cả những biểu hiện vừa rồi của nàng sao giấu được Trạm Hi, nhưng Trạm Hi quá hiểu tính của người yêu, có khuyên nữa cũng chỉ vô dụng, đành đè nén lại sự nghẹn ngào trong giọng nói, cố tỏ ra thoải mái đáp lời: "Nàng đoán thử đi? Ta chỉ nói rời khỏi thành không khó, trở về đây lại càng dễ dàng."
Mẫn Tiên Nhu nói: "Xem chừng tấm Sơn hà xã tắc địa lý đồ mà năm xưa mẫu thân em đưa cho phụ vương Hi Hi đã phát huy tác dụng. Hi Hi không thèm để ý đến việc Mẫn Thuân phong thành, chẳng lẽ vì có mật đạo thông ra ngoài thành?"

Trạm Hi sảng khoái cười lớn, "Liệu có thứ gì giấu được nàng không nhỉ? Mấy năm qua phụ vương ta phái người chạy một lượt khắp thiên hạ để rà soát theo tấm bản đồ này, nên phát hiện ra không ít đường ngang ngõ tắt hoang phế rất ít người biết đến, vì thế bình an ra khỏi thành không có vấn đề gì cả. Với lại xưa kia tổ tiên ta chọn nơi này xây phủ đệ vì rất vừa ý thổ nhưỡng chỗ này. Tòa phủ đệ được xây gần như dựa vào tường thành, và đất đai phía dưới của đoạn tường thành này lại tương đối mềm hơn những nơi khác, có thể đào được địa đạo mà không bị sụp lún. Tuy nhiên chỉ là một địa đạo ngắn ngủn mười trượng mà lại tốn mất mười năm trời cơ đấy."
Mẫn Tiên Nhu cũng dần bình ổn hơn, "Vừa muốn che giấu tai mắt người, vừa muốn thi công đường địa đạo tránh chân móng tường thành cực dày kia, thì mười năm cũng không coi là dài đâu. Chẳng trách hồi còn bé Hi Hi hay nhảy vào hồ nước trong hoa viên sau nhà bơi lội, mẫu hậu Hi Hi bị dọa tới lo đến mặt trắng bệch mà phụ vương Hi Hi cứ cổ vũ liên hồi, xem ra là để con sông đào bảo vệ quanh thành này chẳng thể làm khó được Hi Hi."

Trạm Hi thở dài một tiếng, "Phụ vương vẫn luôn suy tính kỹ hết thảy mọi thứ cho ta, không thì chúng ta cứ cùng đi đi."

"Đừng có suốt ngày thở ngắn than dài như một bà cụ non nữa, chưa già đã yếu thì em không thèm Hi Hi đâu đó." Trong giọng nói của Mẫn Tiên Nhu đã không còn buồn thương, mà còn cất lời trêu chọc Trạm Hi, "Hi Hi đừng trách phụ vương Hi Hi nữa, bởi vì cho dù không có lời ám chỉ ấy thì em vẫn sẽ quyết định ở lại đây. Hiện giờ Mẫn Thuân đang dồn toàn bộ tinh lực vào việc coi chừng Đoan, nếu em thật cùng Hi Hi bỏ trốn, trong tay lão không có bất kỳ quân cờ nào, sẽ càng thêm quyết tuyệt muốn loại bỏ Trạm thị đi. Còn em ở lại đây ngày nào, Mẫn Thuân sẽ được an tâm ngày đó. Bây giờ đang là một cơ hội cực tốt cho chúng ta, Hi Hi cũng biết Mẫn Vĩ dù đóng ở phương bắc nhưng chỉ là thứ vô dụng, còn Phạm Hách lại là kẻ dối trá đa đoan, giữa ông ta và Mẫn Thuân đã nghi kỵ nhau tới cực hạn. Cộng thêm việc năm năm trước Phạm Hách thả cho quân Bắc Địch tiến quân thần tốc đánh về kinh đô, Mẫn Thuân còn nhẫn nhịn được nổi nữa sao? Em chỉ cần tìm một cơ hội, để cho lão rút hai mươi vạn tinh binh ở Nhạn Linh quan về, là tương lai Hi Hi sẽ có thể dẫn quân Đoan một đường thẳng tiến tới kinh thành dễ như bỡn."
Những điều Mẫn Tiên Nhu nói, chả lẽ Trạm Hi không biết, chẳng qua người trẻ tuổi hay tâm cao khí ngạo, dù có ở trước mặt người yêu cũng phải tranh giành lấy điểm một phen, lập tức không phục nói: "Chẳng lẽ ta không đủ năng lực dẫn binh đánh giặc?"

"Nếu đã có thể chỉ cần dùng năm phần sức cũng làm xong việc, thì cần gì phải bỏ toàn lực ra làm gì? Hiện giờ Mẫn Vĩ Mẫn Dục đều có quân đội riêng, Bắc Địch lại như hổ rình mồi, Hi Hi không giữ gìn binh lực, chỉ sợ tương lai sẽ phiền toái trăm bề." Mẫn Tiên Nhu biết chẳng qua là Trạm Hi háo thắng nên mới nói như vậy, bèn nâng tay nàng lên cắn nhẹ.

Trong lòng Trạm Hi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, chầm chậm nói: "Thật muốn đưa nàng rời xa khỏi chốn thiên hạ hỗn loạn này, tìm một nơi yên vui cứ vậy sống hết trọn đời."
Mẫn Tiên Nhu lườm nàng: "Lại nói ngốc nghếch gì đấy. Cả thiên hạ này đâu đâu chả là đất của vua, kẻ đang ngồi trên cao kia không muốn Hi Hi được sống yên ổn, thì dù có phải đào ba thước đất lão cũng sẽ không bỏ qua cho Hi Hi đâu, nên có thể trốn đến nơi nào được chứ? Huống chi ở loạn thế, mạng dân hệt như con kiến, chúng ta ở vị trí này mà không tranh quyền đoạt thế, mà đi chấp nhận làm thường dân thì sẽ có kết cục bi thảm đến mức nào đây?"

"Nàng đừng lo, ta biết nên làm gì mà. Không phải vì thiên hạ hay lê dân bách tính gì cả, mà chỉ vì Trạm thị và vì nàng thôi." Trạm Hi gằn từng tiếng, kiên định dị thường.

"Thuận tiện thêm nhiều thứ khác nữa cũng được mà." Giọng điệu của Mẫn Tiên Nhu chẳng hề che giấu sự đắc ý, dừng một chút rồi nói thêm: "Giờ cạnh em chỉ có Thân Cúc và Dậu Dương thì khó làm việc lắm, hay Hi Hi lưu cả Tử Đoan cho em đi."
Trạm Hi hơi suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đội của Sửu Hoa và Hơi Tịch có khá nhiều người có tài, còn bên hai đội của Mùi Quế và Ngọ Qua thì..."

Đang nói dở thì bị Mẫn Tiên Nhu ngắt lời: "Dù sao bọn họ cũng là ám vệ của Hi Hi, em không cần nhiều như vậy. Nhưng Sửu Hoa và Hợi Tịch có lẽ sẽ hữu dụng đấy, vậy để thêm cả bọn họ cho em nha."

"Nàng biết thân phận của bọn họ?" Trạm Hi rất tò mò.

"Em cũng chẳng ngu xuẩn đến nỗi thế. Phụ vương Hi Hi đặt tên bọn họ như vậy chẳng phải để nói cho em biết sao?" Mẫn Tiên Nhu có chút bất mãn vì Trạm Hi coi khinh mình, "Tên của những ám vệ đó đều được đặt theo mười hai địa chi và số lượng tháng tăng dần, như tháng một là đoan nguyệt, tháng hai là hoa nguyệt, cứ như vậy rồi suy luận ra thôi, đến tháng mười hai là tịch nguyệt, theo quy luật rõ ràng như vậy còn gì. Hừ, phụ vương Hi Hi là cố tình muốn nói cho em biết thì có ấy."
Trạm Hi buồn bực: "Đúng nhỉ? Thế vì sao phụ vương còn không cho phép ta nói với nàng chứ?"

Giọng điệu của Mẫn Tiên Nhu chua xót: "Đây là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường đây này. Phụ vương Hi Hi làm vậy đơn giản để nói cho em biết, những ám vệ này là của Hi Hi, cả Đoan cũng là của Hi Hi, rồi tương lai thiên hạ này cũng là của Hi Hi, để em đừng có được sủng ái mà sinh tính kiêu ngạo."

Trạm Hi bị chọc cười trước dáng điệu cô gái nhỏ này của nàng, khẽ véo mũi Mẫn Tiên Nhu, "Cả nàng và phụ vương ta đều hẹp hòi."

Mẫn Tiên Nhu nghe thấy Trạm Hi gộp cả mình và phụ vương vào nói chung như vậy thì cũng rất vui vẻ. Hai người lại tỉ tê tâm sự âu yếm một hồi, nhìn bóng đêm dần dần buông xuống, Mẫn Tiên Nhu mới đẩy Trạm Hi xuống giường, tự vuốt lại xiêm y, rồi lườm Trạm Hi một cái sắc lẻm, kéo nàng lại rồi tỉ mỉ giúp nàng sửa sang lại xiêm y, sau đó vuốt ngón tay trên vạt áo nàng dịu dàng nói bên tai: "Đi thôi."
Trạm Hi ngơ ngẩn một chút, rồi mím môi kiên định gật đầu, mở cửa phòng ra sai bảo: "Đi mời Vệ Tự và Võ tiên sinh tới đây." Nếu đã quyết định thì cần gì do dự!

= = = = = = = = = = = =

Editor: Vậy là hết  Tết rồi, chúc mọi người mau thoát khỏi tâm lý "sợ làm" sau một kỳ nghỉ dài nha ^^