Trang Chủ, Mượn Một Chút!

Chương 9




Huyền Ngọc rút ra cự vật vẫn còn cứng rắn như cũ, nhanh chóng lấy một cây bạch ngọc hình trụ (s*x toy á) lấp kín hoa huy*t, Nhạc Điềm còn chưa kịp phản ứng lại, cúc huyệt lại lần nữa bị thao mở!

“Trang chủ…… Huyền Ngọc……” Nhạc Điềm khóc lóc xin tha, “Cầu xin ngươi…… Từ bỏ……”

“Đêm nay là trừng phạt,” Huyền Ngọc đã bắn một lần càng thêm kéo dài, cự vật dưới háng dần dần đứng thẳng rồi lớn hơn nữa, “Ta nhất định sẽ làm ngươi vĩnh viễn không quên đêm nay!”

Thọc vào rút ra kịch liệt đem dịch nhầy bôi trơn ở phía trước đánh thành nước văng khắp nơi, ‘bạch bạch’ một vòng dịch nhầy dính ở huyệt khẩu, giống như tinh dịch, đáng tiếc là chỉ sợ đêm nay hậu huyệt không được buông tha.

Huyền Ngọc không ngừng biến hóa góc độ đâm thọc, hung hăng đỉnh vào mỗi một tấc thịt ruột, cuối cùng tìm được một chỗ nhô lên.

“!!!” Nhạc Điềm trợn to mắt không nhịn được thét chói tai, cổ họng căng chặt lại như thất thanh. hoa huy*t cắn lấy cây trụ ngọc hút vào bên trong, hậu huyệt càng xoắn chặt cự căn hơn!

“Đâm sâu như thế, trừ ta ra, còn ai có thể thỏa mãn ngươi được.”

Người song tính thể chất đặc thù, luôn có hai bộ phận sinh dục, điểm sướng trong hậu huyệt bị tử cung đẩy vào bên trong, nếu không phải Huyền Ngọc thiên phú dị bẩm, sợ là vĩnh viễn cũng không thể làm Nhạc Điềm cảm nhận được hậu huyệt bị thao sướng là như thế nào.

Nếu tìm được điểm sướng rồi, Huyền Ngọc liền không ngừng dùng quy đầu cường tráng hung ác đâm vào chỗ đó!

“A!! A!! Quá kịch liệt! Không cần!!”

Nhạc Điềm bị trang chủ nắm lấy tóc ép cúi đầu, nghe được một câu mệnh lệnh lãnh khốc: “Mở mắt ra!”

Nhạc Điềm không dám phản kháng, thuận theo mở bừng mắt, lại nhìn thấy cự vật đang điên cuồng ra vào, cái bụng nhỏ bằng phẳng trắng nõn của cậu bị đỉnh nhô lên một khối!

“A a a!” Nhạc Điềm điên cuồng thét chói tai, đôi mắt lại giống như bị dính vào chỗ kia không dời tầm mắt đi chỗ khác được, trơ mắt nhìn cự vật lần lượt va chạm ra vào trong cơ thể cậu, tiếp theo đó là bụng nhỏ bị cự vật hung ác đỉnh đến nhô lên!

“Ta sẽ chết! Ta nhất định sẽ chết!” Nhạc Điềm điên cuồng lắc đầu, thị giác đánh sâu vào làm thế giới của cậu đều muốn sụp đổ!

“Dù có chết cũng là bị ta thao chết!” Huyền Ngọc buông ra đầu Nhạc Điềm, bắt lấy đầu gối cậu ép cong xuống, làm cho cặp mông vểnh nâng lên, cúc huyệt ở kẽ mông bị lộ ra, đang bị cự vật của hắn mạnh mẽ thao vào trong!

“A a a a!” Điểm sướng kia nào chịu được hành động thao tàn nhẫn mãnh liệt như vậy, tiểu côn th*t cương cứng nhịn không được, không chịu được mấy lần đâm liền bắn ra luôn. Nhạc Điềm sống sờ sờ bị thao bắn.

Huyền Ngọc hung mãnh thô bạo lại tàn nhẫn thao mấy trăm cái, rút ra cây trụ ngọc rồi lại hung hăng đâm vào hoa huy*t vô cùng nhanh! Bụng Nhạc Điềm đã hơi trướng bắt đầu có độ cong nhô lên rõ ràng.

“Uống nước.” Huyền Ngọc nhét trụ ngọc trở lại, nâng Nhạc Điềm đang xụi lơ thành một đoàn dậy, đút cho cậu một chén nước.

“Từ bỏ…… từ bỏ……” Nhạc Điềm thất thần nghẹn ngào nỉ non, há to miệng uống sạch một ly.

“Lần này ngươi mua xuân tình tán này thật ra cũng không tồi, lần sau cần phải cẩn thận chút.”

Xuân tình…… Tán?

Hai mắt Nhạc Điềm dần dần khôi phục thần trí, chén nước trong tay này, còn không phải là cái ly cậu mới vừa vào cửa liền bỏ thuốc vào hòa với nước sao!

“A!” Nhạc Điềm liền hét lên một tiếng ném bỏ cái ly, rút thân mình bò về phía sau. “Ta chịu không nổi…… Ta thật sự chịu không nổi……”

Huyền Ngọc bắt lấy đôi chân cậu đang đá loạn, từng chút từng chút đem người kéo trở về.

“Ngươi chịu không nổi, nhưng ta còn chưa có tận hứng.”

“Lần này sẽ không lại buông tha ngươi.”

Nhạc Điềm vừa khóc kêu vừa bị kéo vào lốc xoáy dục vọng, có xuân dược trợ hứng, Nhạc Điềm chìm trong tình ái kịch liệt vẫn chưa bị hôn mê.

Đêm nay cúc huyệt vừa mới được khai bao lại bị thao hơn ba lần, vừa hồng vừa sưng sáng lên ánh nước, tựa hồ chỉ cần đụng nhẹ cũng bị phá hư.

“Không sao cả còn có chỗ này.” Huyền Ngọc ở trong ánh mắt hoảng sợ của Nhạc Điềm rút ra trụ ngọc trong hoa huy*t, hoa huy*t bị lấp đầy ba lần bắn tinh dịch bụng phập phồng, như là một con mèo nhỏ bị cho ăn quá no, cái bụng nhỏ phình phình trướng trướng mượt mà đáng yêu.

Nhưng hoa huy*t bị rót tràn ngập tinh dịch rốt cuộc cũng không chịu được cự vật dữ tợn.

Dục vọng thô to cứng rắn hung mãnh đâm vào hoa huy*t, nhắm ngay chỗ sâu trong tử cung tàn nhẫn thao! Quá nhiều bạch trọc bị đâm đến phun ra ngoài!

“Mỗi lần đều bắn ở bên ngoài, lần này bắn vào sâu bên trong cho ngươi.”

“A! Không! Từ bỏ!!” Nhạc Điềm khóc đến nước mắt chảy đầy mặt, xuân tình tán làm thân thể cậu vô cùng hưng phấn, hoa huy*t gắt gao cắn cự vật không buông, ngay lúc cự vật đâm sâu vào trong còn mở rộng ra hoan nghênh.

Tiểu côn th*t đã bắn qua ba bốn lần đỏ rực, đáng thương hề hề theo thân thể bị va chạm mà đong đưa.

“Ưm a a a!” Cực đại quy đầu đỉnh tiến vào sâu bên trong, tử cung lại lần nữa bị cự vật đến thăm!

Huyền Ngọc sảng khoái mà thở dài, cơ bắp eo càng căng chặt đỉnh sâu, hung mãnh thọc vào rút ra tử cung nhỏ bé kia!

Tử cung bị thao nhận lấy khoái cảm quá mức kịch liệt, Nhạc Điềm thất thần mà nhìn chằm chằm trần nhà, toàn thân giống như chỉ còn lại phần dưới thân thừa nhận cự vật đang ra vào của Huyền Ngọc, giống như không tự mình làm chủ được, bản thân cậu sinh ra chính là để cho trang chủ thao, là dâm huyệt thỏa mãn dục vọng của trang chủ.

Tinh thần cùng thân thể nhận cùng lúc hai kích thích làm Nhạc Điềm hoàn toàn thất thần, há miệng phun đầu lưỡi, trong miệng vang lên thanh âm rên rỉ thét chói tai, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, chảy đến phần cổ.

Huyền Ngọc thích muốn chết biểu tình bị thao hư đến thất thần này của cậu, cự vật dưới háng lại trướng to vài phần, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, mãnh liệt thọc vào rút ra mấy chục cái, toàn bộ quy đầu cắm vào tử cung, đứng vững ở chỗ sâu bên trong bắn ra!

Bụng Nhạc Điềm trướng lớn giống như mang thai mấy tháng, lại không có sức lực giãy dụa chỉ có thể hét lên, phát ra một tiếng khẽ gọi, sau đó liền nằm liệt trên giường.

Bị một bàn tay kéo lên, Nhạc Điềm vô lực ngẩng đầu: “Còn…… muốn tới sao……”

Trả lời cậu chính là hành động hắn nắm lấy eo thon, tàn nhẫn áp eo cậu ngồi xuống cự vật.

“Ô……” Nhạc điềm đến sức lực rên rỉ cũng không còn. Sau đó dựa vào lồng ngực trang chủ, eo nhỏ bị bắt lấy, ngồi ở trong lòng ngực hắn bị thao tàn nhẫn.

Tiểu côn th*t bắn quá nhiều, mã mắt sưng đỏ đến một giọt cũng không bắn ra được nữa, tiểu côn th*t run lên, chảy ra một cột nước màu vàng.

Nhạc Điềm bị thao đến não không thể tự hỏi được gì, nhìn chằm chằm côn th*t đang nhô lên ở trên bụng, bị thao đến đứt quãng nói: “Nước tiểu…… tè ra quần……”

Huyền Ngọc tất nhiên cũng thấy được, nhưng nghe thấy giọng cậu nói không mang theo tia cảm xúc nào mà như đang thuật lại, tay hắn nắm lấy eo thon, càng thêm dùng sức nâng lên thân thể cậu, hung hăng áp xuống cự vật! Đôi tay mạnh mẽ bóp phần eo thon lưu lại hai cái dấu tay xanh tím.

“A…… A…… A……” Nhạc Điềm giống như một nhạc cụ dâm mĩ, mỗi khi bị thao đến tử cung, liền phát ra một tiếng rên rỉ dâm đãng, tiểu côn th*t cũng bắn ra vài giọt nước tiểu.

Lại một lần bắn vào trong tử cung, bụng Nhạc Điềm đã rất lớn, tử cung bị căng lên có chút đau đớn, bạch trọc trộn lẫn dâm dịch không ngừng trào ra ngoài khi cự vật kia mềm xuống.

Huyền Ngọc đẩy Nhạc Điềm nằm xuống, kéo phần mông cao lên, làm toàn bộ eo lưng Nhạc Điềm đều treo trên không, cơ hồ như đứng chổng ngược lên.

Bạch trọc vì ảnh hưởng trọng lực nên không một giọt nào chảy ra được, Nhạc Điềm suy yếu mà vuốt cái bụng tròn xoe của mình, nhỏ giọng nỉ non: “Trang chủ không được…… Ta ăn không vô nữa……”

Cự vật bị lời nói kích thích cứng trở lại, trở nên vừa to vừa lớn, liền tư thế này từ trên mà thao thẳng đi xuống!

“A…… Muốn chết…… sắp bị thao xuyên……” Tay nhỏ của Nhạc Điềm vô thức sờ đến chỗ cổ họng mình, tựa hồ như đang xác nhận có phải bị thao tới chỗ đó rồi hay không, bị thao đến không biết chính mình đang nói cái gì, thân thể chỉ có thể trực quan cảm thụ kêu to.

Huyền Ngọc bị cậu câu dẫn đến đôi mắt đỏ lên, không rên một tiếng mà dùng dương v*t cứng như sắc thao mạnh, hận không thể dùng dương v*t hắn đóng đinh cậu trên giường, thao chết cậu.

Một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, chiếu lên lông mi dính vài giọt nước mắt của Nhạc Điềm. Cậu hơi hơi mở mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghẹn ngào nói: “Trời đã sáng……”

Lại lần nữa bắn đầy trong tử cung, Huyền Ngọc thao đến rất là tận hứng, tâm tình thật tốt trả lời: “Ừm, trời đã sáng.”

Ánh mắt Nhạc Điềm trì độn chuyển hướng sang nhìn nam nhân đã tàn sát bừa bãi cậu một đêm “Trang chủ…… Ngài còn muốn sao……”

“Từ bỏ…” Huyền Ngọc rất thích bộ dáng nhu thuận lại câu nhân này của cậu, biết cậu thật sự không thể nào bị thao nữa, liền khẽ hôn lên trán cậu “Ngủ đi.”

“Được……” Nhạc Điềm nhắm mắt lại, nháy mắt liền hôn mê đi.

Một tia cảm giác cuối cùng, giống như có đồ vật lạnh lẽo thật lớn nào nhét vào hoa huy*t sưng to nóng rát của cậu……

***