Tráo Đổi Vương Phi

Tráo Đổi Vương Phi - Chương 11: Vĩnh Phi Biến mất(1)




Nhìn sâu vào ánh mắt tức giận của Nguyệt, Hoài Thương nói với nàng với ý châm chọc.



- Lại tức giận vì hắn sao ? Ta thấy nàng nên tử bỏ tình cảm của mình đi nếu hắn thực sự trân trọng nàng sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy.



- Chàng câm miệng cho ta….Chàng thì biết gì chứ ? Nếu không phải vì thân phận này không phải vì xuất thân này ta chắc chắn hơn ả Vĩnh phi kia gấp trăm lần. Nàng ta có gì hơn ta kia chứ ? Có hơn chăng chỉ là nàng ta sinh ra đã là phượng hoàng cao quý còn ta đến Thích ai, yêu ai cũng không do mình quyết định. Nếu sinh ra ta cũng có thân phận xứng với chàng , nếu ta không bị ràng buộc chàng nhất định sẽ yêu ta.



- Vậy sao ? Ta thấy Vĩnh Phi cũng không phải một nữ nhân bình thường. Vừa nói hắn vừa nở nụ cười trên môi, nàng hẳn là người thú vị. Nhưng thật tiếc nàng lại trở thành đệ muội của hắn rồi hắn không muốn lại một lần nữa khiến Tử Khương bị thương tổn. Một lần là quá dủ rồi.



- Câm miệng…chàng chờ mà xem ta đây mà không đối phó với ả ta không phải là Nguyệt…Nàng tức giận hét lên



- Nàng đụng đến nàng ta thì cũng xem như trở mặt cùng ta, nhớ lấy điều đó. Hoài Thương nói rất nhẹ nhàng không có chút gì tỏ ra uy hiếp thế nhưng lại vô cùng nghiêm túc. Chỉ nhìn tình cảm của Khương đệ hôm đó có thể thấy nàng ấy đối với đệ đệ này có bao nhiêu quan trọng. Hắn muốn Tử Khương hạnh phúc, mẫu thân hắn đã nợ Di nương và Khương nhi quá nhiều rồi, hắn muốn đệ đệ này hạnh phúc.



Tử Khương dù khuôn mặt không lộ vẻ gì thế nhưng sau khi vào thư phòng hắn mỉm cười thực sự cười chứ không phải nụ cười giả tạo trên mặt hắn. Nàng thật đáng yêu…Đáng Yêu ? Hắn như bị dọa bởi hai chữ này…khuôn mặt lại trở nên sắc lạnh. Chẳng phải đã hạ quyết tâm không đặt tình cảm lên nàng rồi sao là thế nào mà đã quên ngay như thế.



Mộng Nhật dĩ nhiên không biết phu quân nàng tâm trạng rối bời vì trong tâm hắn đang kịch liệt giao chiến. Nàng chỉ cảm thấy hắn có thể sẽ giận nên lại đi nấu canh nguôi giận cùng hắn nhận lỗi.



- Vương , Vương phi đang nấu canh. Hành bước vào đồng thời cũng báo lại hoạt động từ vương phi. Chẳng phải muốn biết chỉ cần hắn đi qua sẽ biết sao, cớ gì cùng ở trong phủ lại bắt hắn thông báo nàng đang làm gì



- Ồ thứ canh đó cũng không ngon lắm nhưng sao nấu lại vất vả thế chứ ? Kẻ nào đã dạy nàng nấu thứ kia ? Ngày đó hắn đã quay lại phòng bếp uống hết chỗ còn lại trong nồi. Dù rất khó uống thế nhưng nó là tâm ý của nàng thế nên hắn nhắm mắt uống hết trong sự ngạc nhiên đến không tin được của ba thuộc hạ cận bên. Thiết trợn mắt há mồm, Vương trước nay chẳng phải rất kén ăn đó sao, chỉ nhìn thôi cũng thấy bát canh kia chẳng mấy ngon lành thế nhưng…thế nhưng…mà thực không thể tin được…



- Vương, Lưu đầu bếp nói, thực ra thì đó là món dễ làm nhất rồi. Chứ những món kia toàn là thứ khó tìm, cứ theo tính cách của Vương phi rất dễ sẽ lên núi lấy Yến hay xuống biển bắt bào ngư, đào củ cải là đơn giả nhất. Lưu đầu bếp vài lần khuyên nàng dùng củ cải có sẵn thế nhưng vương phi nói phải tự tay làm mới có lòng thành. Nghe Tinh nói Tử Khương bỗng thấy cảm giác ngọt ngào ấm áp lan tràn.



Mộng Nhật hạnh phúc cầm chén canh củ cải đã hầm hết hai canh giờ vui vẻ hướng thư phòng đi đến. Chén canh này xem ra học nấu cũng phải, vừa gả về vương phủ mà nàng đã chọc giận phu quân đến hai lần. Thế nhưng khi nàng tiến vào thư phòng cũng là khi hắn đang cùng ba thuộc hạ Hành Tinh Thiết mật đàm.




- Vương gia, hiện tại chúng ta mặc dù không lo ngại bọn họ đối phó nhưng mà phòng trước vẫn hơn.Tinh ở một bên can gián. Nghe đến đây, bước chân đang bước tiếp của Mộng Nhật dừng lại…Xem ra nàng đã đến không phải lúc, đang định quay mình bước đi nàng lại vô tình nghe tiếp câu chuyện.



- Phải đó, mặc dù nói lấy vương phi với mục đích dùng thân phận nàng làm lá chắn cho chúng ta thề nhưng đó chỉ là kế sách trước mắt. Hành cũng nhanh miệng bổ xung.



Thiết ở một bên không nói gì hắn chỉ biết lần nào hắn mở miệng đều khiến chủ nhân tức giận thế nhưng lần này không thể không hỏi :



- Vương, ta nghĩ vương phi nghe hết những gì nãy giờ chúng ta nói rồi, có cần diệt khẩu nàng không ? Võ công hắn cao nhất nhưng mà đầu óc cũng chậm nhất không bao giờ làm được thứ cao siêu như là suy đoán ý nghĩ của chủ nhân nhà hắn chi cho mệt. Hỏi thẳng chẳng phải rất tốt sao vừa biết chính xác cần làm gì vừa khỏi phải ở đó hao tổn đầu óc mà nghĩ xem chủ nhân nghĩ gì.



Tử Khương tối sầm mặt lại thậm chí vẻ tươi cười kia ngày thường hắn hay khoác lên cũng biến mất tăm hơi. Ánh mắt như quỷ thần nhìn chằm chặp vào Thiết như thể muốn nghiền nát từng khớp xương hắn thực đáng sợ. Thiết rùng mình, nhăn mặt đau khổ hắn có phải lại nói sai gì nữa rồi không…sao mà lần nào hắn mở miệng cũng thật là thảm thế này…



Tử Khương rất nhanh đuổi theo bắt lấy nàng khi thấy lệ nàng rơi đầy mặt hắn bất giác cảm thấy lúng túng… Khi thấy hắn đuổi theo nàng Mộng Nhật có phần hi vọng hắn sẽ phủ nhận những gì nàng vừa nghe thấy.




- Ta nghe cả rồi…..Nàng thương tâm nói lệ lại rơi vì cảm giác ê ẩm này.



- Thật xin lỗi….Ta chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu lấy nàng sẽ không ai dám động đến Vương phi của ta, ta cũng được Triệu quốc chống lưng…lại vừa chịu trách nhiệm được cùng nàng…Thế nên…. Hắn càng giải thích càng cảm thấy không ổn ….Không ổn chút nào nhưng không ổn ở đâu thì hắn không rõ….thật kỳ lạ, những gì hắn nói đều là sự thật…thế nhưng vì sao lại khó nói đến nhường ấy… Hắn lấy nàng vì lợi dụng, đúng thế hắn không thể phủ nhận điều đó. Dù biết đó là sự thật nhưng sao nói ra lại đau đến thế, làm tổn thương nàng cũng khiến tim hắn đau đớn.Tử khương không nhận ta hắn trước giờ hắn chưa từng giải thích cùng ai thế nhưng lại một mực đuổi theo giải thích cùng nàng, chẳng qua là không biết phải giải thích thế nào cho nàng hiểu….



- Chịu trách nhiệm…Chàng biết…Biết…Nàng ngỡ ngàng không dám tin…Hắn nhận ra nàng…Nhận ra nàng sao ?



- Ta biết…Là ta nhận nhầm muội muội nàng…Thực xin lỗi…thế nên ta đã bàn cùng Trầm Thiên đổi tân nương về…



- Vậy cố ý xin ban hôn với muội muội ta cũng không phải chàng để ý nó…Nàng có chút nhẹ lòng hơn nhưng lý do hắn lấy nàng cũng chỉ vì thân phận nàng có lợi cho hắn và vì muốn cùng nàng chịu trách nhiệm. Chỉ nghĩ thế cũng khiến nàng rất đau rồi…Thấy nàng nhíu mày lệ vẫn rơi khiến hắn chẳng biết nói thêm gì ngoài ba chữ :




- Thực xin lỗi…



- Đừng nói xin lỗi… Ta ghét nghe câu ấy…Nàng nức nở gào chỉ nghe ba chử thực xin lỗi kia nàng lại thấy tim như thắt lại…Cứ như hắn với nàng không có yêu thương chỉ có trách nhiệm và ấy này….



- Ta ghét chàng….Nàng đau đớn hung hăng nói ra những lời kia…Vì hắn làm nàng đau quá…rất đau….nàng thoát khỏi vòng tay hắn rồi vụt chạy mất…. Hắn đờ ra , ba câu " ta ghét chàng " kia của nàng như con dao nhọn xuyên thấu trái tim hắn khiến hắn đau đớn không thôi . Tinh ở một bên thấy thế liền phi thân đuổi theo Hoàng Phi mà không cần phân phó của chủ tử.



Mộng Nhật mặt đầy lệ chạy khỏi Thọ Vĩnh phủ, chẳng phải nàng đã biết hôn nhân trong hoàng tộc luôn là thế sao. Tất cả đều là hôn nhân có tính toán có mưu lợi, vì sao lại bị sốc khi nghe được sự thật kia chứ. Là vì hắn đối với nàng dịu dàng chu đáo sao, không phải vậy . Nam nhân trên giường chẳng phải luôn dịu dàng với nữ nhân của họ hay sao ? Dù họ không yêu, dù chỉ để thỏa mãn, họ vẫn có thể dịu dàng. Những thứ này nàng chẳng phải đều được học qua từ Kỹ viện rồi thế nhưng lại trong phút chốc quên mất mà tự lừa dối bản thân mình.



Khi bình tĩnh hơn Mộng Nhật mới phát hiện ra mình không biết đã chạy ra khỏi Thọ Vĩnh vương phủ tử khi nào và đứng trước một nơi xa lạ. Nàng chính thức bị lạc từ ngày gả vào Thổ quốc nàng cũng chưa chính thức dạo quanh nơi này. Đi đâu ra khỏi phủ cũng dùng đến kiệu phu cùng xe ngựa nên không biết đường là việc hiển nhiên mà thôi. Trên người lại không đem theo bạc nàng làm thế nào để trở về ? Nàng có thể trước thuê kiệu đến phủ rồi mới bảo nha hoàn trả tiền.



- Kiệu phu, cho ta đến Thọ Vĩnh vương phủ. Nàng hướng kiệu phu nhẹ giọng nói.



- Đưa bạc rồi hãy nói chuyện tiểu cô nương. Hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng nói.



- Đến đó ta sẽ nói quản gia trả bạc cho ngươi…



- Bằng vào ngươi sao ? Cho xin đi, chỉ là nha hoàn thôi cũng muốn ngồi kiệu. Hắn nói rồi lườm nàng một cái bỏ đi. Lúc này Mộng Nhật mới nhớ ra nàng đang mặc một y phục của nha hoàn phòng bếp mặt mày cũng hết sức lem luốc bởi tro bếp. Khẽ thở dài nàng không phải không muốn trở về mà với bộ dáng hiện thời của nàng cũng không có cách trở về.



Tinh thở dài nhìn vương phi của họ bị kiệu phu đuổi đi, hắn cũng tự cười mình thật ngốc tiền của mình đã bị nữ nhân kia tịch thu mất cả rồi. Hắn đáng ra phải đề phòng nàng khi biết nàng xuất thân là sơn tặc mới phải.



Tinh đang định hiện thân đưa vương phi về phủ thì có bất ngờ xảy ra… Bọn họ bị phục kích theo như thân thủ của những kẻ nơi này cho thấy bọn họ đều là cao thủ. Lần này xem ra hắn gặp rắc rồi lớn.