Ôn Ngọc chẳng hiểu cái mô tê gì đã bị Diệp Uy ra lệnh: "Giai Thụy, ngươi mang hắn đi!"
Cũng không rõ giữa Diệp Uy và Giai Thụy đã phát sinh đến những vấn đề gì mà một người lãnh khốc vô tình như Giai Thụy lại nghe lời của Diệp Uy nữa. Mà cũng tốt thôi, đây là cơ hội để hắn có thể nói chuyện được với y.
"Giai nhi...Ngươi nói chuyện với ta đi." Ôn Ngọc bị bế ngang hông rồi xách đi, suốt cả quãng đường Giai Thụy cũng chẳng hé nửa lời làm hắn chán chết.
"Buồn nôn quá, đừng gọi ta bằng cái cách đó."
Ôn Ngọc ngước mặt: "Giai nhi..."
"Ngươi! Cố tình đúng không?"
"Sao ngươi lại không để ý đến ta?" Ôn Ngọc uất ức giương đôi mắt buồn bã nhìn y.
"Ta..." Giai Thụy cưỡng không lại vẻ mặt này, trải qua mấy chục năm mà hắn vẫn giữ được cái tâm hồn chó cắn đó sao?
"Ngươi! Đừng nhìn nữa!" Giai Thụy đẩy mặt hắn ra xa: "Ta nhớ ngươi là ai... Cho nên là..."
"Gì?" Câu nói như vực dậy tâm hồn hắn, Ôn Ngọc trừng mắt: "Ngươi nói cái gì cơ?"
"Ta, ta là Đoan Chính."
Ôn Ngọc: "..."
Ôn Ngọc ngây ngốc, thoáng chốc không biết nên nói cái gì tiếp theo, cả người hắn run rẩy dữ dội. Hai mắt bị nước từ đâu làm cho nhòe đi, hắn nấc lên một tiếng: "Ngươi, ngươi..."
"Ta, kể từ khi Vân Lạc và Thuần Nhã nói rằng họ bắt gặp được bóng hình của ai đó xuất hiện trong tâm trí thì ta đã nghi ngờ. Chẳng qua, trong đầu ta những chi tiết này xuất hiện rõ ràng hơn rất nhiều." Giai Thụy cẩn thận đặt hắn xuống, hai tay đặt lên vai hắn hạ giọng: "Ngươi đừng cho mấy người đó biết."
"Đoan, Đoan nhi..." Ôn Ngọc vẫn chưa dứt ra khỏi mớ suy nghĩ nặng nề hỗn loạn. Hắn đưa tay sờ khắp khuôn mặt của y, ngón tay miết nhẹ lên môi đối phương: "Thật sao? Ngươi thật sự..."
"Phải, là ta." Giai Thụy áp mặt mình vào tay hắn, thanh âm mềm mại dễ nghe: "Đừng sợ, ta đã quay lại rồi đây."
Khóe mắt Ôn Ngọc chực trào ra dòng nước nóng hổi, hắn bỗng khóc toáng lên làm Giai Thụy không khỏi giật mình kinh hách: "Đừng, đừng khóc nữa."
"Tại sao? Tại sao lại để ta chờ lâu như vậy? Còn Lạc Hà, Khắc Nhĩ... Sao họ lại không nhớ lại?"
"Ta không biết. Tùy thuộc vào thời gian và họ có muốn nhớ lại hay không thôi."
"Hô hô..." Ôn Ngọc khóc mãi không dứt, Giai Thụy chỉ đành dùng cách khi xưa đánh lạc hướng hắn.
"Tiểu Ngọc của ta, đừng khóc nữa." Giai Thụy kéo hắn đến một chỗ tối, khuất ánh nhìn của người qua lại, y bỗng nhiên thoát y rồi đến trước mặt hắn an ủi.
"Ưm... a..." Ôn Ngọc hoảng loạn: "Ngươi muốn làm?"
"Đúng. Ngươi không muốn sao?"
"Ngươi đừng như thế mà! Ta không muốn lại làm tổn thương ngươi đâu!" Ôn Ngọc cố tình đẩy y ra nhưng không thể, lần đầu tiên hắn cảm thấy chính mình bị mất quyền chủ động một cách nặng nề như thế.
"Sao? Ngươi gặp qua quá nhiều cao lương mĩ vị nên đã thấy ghét bỏ Đoan nhi này rồi?"
"Không có!" Hắn tức thì phản bác. Người này hắn đã đợi rất lâu, làm sao có thể nói chán ghét là chán ghét được chứ? Ôn Ngọc hôn lên mặt y rồi xuống cổ, tiếp theo là cơ ngực đầy đặn.
Ôn Ngọc vui sướng nắn lấy hai đầu nhũ hoa xinh đẹp, giọng khàn khàn: "Đoan nhi hiện tại còn thích ta không?"
"Rất thích." Câu trả lời kèm với tiếng thở dốc khó nhằn, Giai Thụy ngồi lên đùi đối mặt với hắn, tâm trạng có vui nhưng cũng ẩn chứa sự ghen ghét đố kỵ: "Ngoại trừ ta ra ngươi có thể thích những người khác, nhưng tuyệt đối không được phép làm lơ ta!"
"Vâng."
"Không được phép không xem trọng lời nói của ta."
"Vâng."
"Không được..." Nụ hôn sâu thấm vào tâm trí của Giai Thụy làm y xuýt nữa muốn xay xẩm, Ôn Ngọc gặm lỗ tai y: "Tức phụ là chính thê của ta, muốn gì thì làm đó. Không ai dám cản ngươi."
"Nhưng mà..."
"Ta không muốn Đoan nhi bị ủy khuất. Ta muốn họ biết ngươi là người của ai." Ôn Ngọc nắm tay y, hai bàn tay đan xen vào nhau khắng khít. Thấy vậy Giai Thụy chỉ cười xòa: "Đương nhiên là ta không thể cứ thế chịu ủy khuất, chỉ là ta còn vài việc cần phải giải quyết nên mới không muốn nói ra."
"Được, nhưng không thể làm những việc nguy hiểm."
"Ừ." Giai Thụy choàng tay qua cổ hắn, hôn lên trán hắn một cái nữa.Còn chuyện kế tiếp,... Cũng không phải nói gì thêm đâu nhỉ?
...
"Ta về rồi!" Sau ít nhất bốn năm ngày ngao du từ chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng Ôn Ngọc cũng về đến Hoàng cung. Nơi cung Thái hậu, Uyển Dung như người mất hồn. Hai mắt y thẫn thờ nhìn lá Tử Đằng trên cây đang rơi xuống. Ôn Ngọc tò mò đến gần thì bị Thái y kéo lại: "Ôn công tử."
"Vị thái y này?" Ôn Ngọc chào một tiếng rồi hỏi: "Uyển đế có chuyện gì thế?"
"Bẩm Ôn công tử... Uyển đế đã, đã hoài thai hài tử rồi."
"Bum!" Não Ôn Ngọc thật sự sắp nổ tung. Hắn nuốt vài ngụm nước bọt, sau đó mới khó khăn hỏi lại: "Sự, sự thật đó à?"
"Vâng."
Hắn một lần nữa được lên làm Phụ thân ấy sao? Cảm giác này... thực sự khó tả vô cùng nha.
Phất tay ra hiệu cho Thái y lui đi, bản thân thu thập toàn bộ dũng khí lại gần Uyển Dung từ phía sau ôm lấy cổ y: "Uyển nhi."
Giọng nói hắn mềm mại quá thể làm tim y như muốn rạo rực hẳn lên: "Chịu về rồi sao?"
Ôn Ngọc cười ha ha không đáp đưa tay ôm eo y: "Uyển nhi có hài tử như ước nguyện rồi."
Uyển Dung hừ một tiếng giống như không để ý đến hắn nữa quay sang chỗ khác. Nhìn lên bàn đá tất cả đều là những loại trà mà hắn thích nhất. Mấy ngày nay cũng coi như là tháng ngày hạnh phúc nhất của hắn kể từ sự kiện năm đó. Có thể sau này hắn phải điều tra lại vài thứ trong quá khứ thật kỹ, nhưng hiện tại... điều hắn cần làm nhất chính là quản lý cho tốt những ca nhi đã vì hắn mà hi sinh nhiều thứ thế này.
"Uyển nhi có mệt không? Ta đấm lưng xoa bóp cho ngươi nha." Không đợi y gật đầu Ôn Ngọc đã trổ tài với tay nghề điêu luyện làm Uyển Dung thoải mái đến híp mắt.
"Người đã bắt ngươi..."
"Uyển nhi biết rồi à?"
Uyển Dung trả lời: "Chúng còn dám hạ dược ngươi."
"Uyển nhi à, chúng ta... không thể tha cho Thiên tướng quân một lần sao?"
"Không thể." Y đáp dứt khoát hơn hắn nghĩ, dường như đây là câu trả lời đúng đắn nhất của y: "Những người đã bắt ngươi vừa hay, Lạc Minh cũng đã cho người vây bắt rồi."
Nhanh thế! Ôn Ngọc hoảng hốt.
"Ngươi nghĩ sao nếu Trương Dương lên làm Hoàng hậu của Lạc Minh?"
"Nếu hắn muốn vậy." Uyển Dung không quan tâm lắm, chọn một miếng bánh hoa quế đẹp nhất bỏ vào miệng hắn: "Ăn đi, của nàng ta làm."
"Ồ. Trương Quý phi làm bánh hoa quế thực ngon!"
Dưới bóng trăng mờ mờ, góc nghiêng thần thánh của y vẫn mãi thu hút Ôn Ngọc như vậy. Hắn bỗng nhiên vô thanh vô thức cúi người hôn lên má y một cái như chuồn chuồn lướt nước, khẽ thì thầm vào tai y những lời hoa mỹ đúng bản chất hắn: "Uyển đại nhân thật đẹp."
"Hừ, lưỡi cũng quá dẻo rồi."
Ôn Ngọc bật cười sau đó đem áo ngoài của mình cởi ra khoác lên người y, cưng chiều đỡ y đứng lên: "Vào trong thôi, trời trở lạnh rồi."
"Ừm."