Triệu Hoán Thần Binh

Chương 230: Chúng ta không phải là ma thú




- Cho dù có thể tìm được, cũng không nhất định thích hợp với ở đây. Ta cảm giác ma thú hắc ám ở đây đều mang theo ma tính siêu cường. Đến lúc đó đừng nói là tìm được thứ chúng ta muốn, chúng ta sợ rằng đã thật sự đi đời nhà ma rồi.

Khắc Lạp Phu lại suy sụp nói.

Khắc Lạp Ngạo phiền muộn, nhỏ giọng thầm thì:

- Ta luôn cảm thấy tiểu tử họ Vu so này giảo hoạt hơn bất kỳ người nào khác. Vì sao tiền bối kia chỉ tìm hắn mà không tìm chúng ta. Dù thế nào năng lực rèn của chúng ta cũng cường đại hơn hắn. Lão nhân, ta thật sự không hiểu...

Lời còn chưa nói hết, hắn đã ngây người.

- Lão, lão, lão...

- Lão cái bà ngoại à. Ta có già như vậy không? Ngươi có phải cả ngày chỉ mong ta chết già hay không?

Khắc Lạp Phu tức giận nói.

- Mau nhìn đi. Nơi đó hình như là nhân loại!

Khắc Lạp Ngạo kêu lên.

- Nhân loại nào?

Khắc Lạp Phu xoay đầu lại, chợt kinh sợ thiếu chút nữa cằm cũng rơi xuống.

- Mau đuổi theo!

Hai người lùn điên cuồng lao ra. Tuy rằng sương mù màu đen khiến người ta đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng bạch quang phía xa kia lại nhìn thấy rất rõ ràng. Sau đó bạch quang giống như hình người kia đột nhiên từ phí xa chạy tới. Bạch quang hình người càng lúc càng gần. Từ phía xa nhìn như sẽ đuổi tới...

- Gào...

Tiếng rống giận gần như khiến hai người chấn động choáng váng.

Khắc Lạp Phu lập tức dừng bước lại:

- Ma thú lục giai, chạy mau, hắn phát hiện ra chúng ta rồi.

- Bạch quang hình người!

- Bây giờ còn bạch quang cái đầu ngươi ấy. Chạy thoát thân quan trọng hơn!

Cha con người lùn xoay người lại lao đi. Phía sau liên tục có tiếng gầm thét giận dữ, rõ ràng đang chạy về phía bọn họ. Không biết phải chạy bao xa, âm thanh phía sau mới dần dần rời xa. Hai cha con nằm trên mặt đất thở hổn hển. Khắc Lạp Phu nói:

- Đều là tại tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi. Bạch quang hình người nhất định là một nhân loại. Nhất định là tiền bối thợ rèn dẫn hắn vào. Nếu không ma thú lục giai sao lại không công kích hắn. Hỗn tiểu tử!

- Có lẽ không...

- Ta làm mẹ ngươi ấy. Không cái gì mà không. Nếu không phải ngươi nghi ngờ linh tinh, có lẽ chúng ta đã có thể sớm phát hiện ra bạch quang hình người!

Khắc Lạp Phu cảm thấy phiền muộn a:

- Ta lại làm mẹ ngươi. Nhất định là bởi vì ngươi nghi ngờ linh tinh, nên tiền bối thợ rèn mới không tìm tới chúng ta.

- Ngươi cũng làm đã nhiều năm như vậy, còn làm không đủ sao?

Khắc Lạp Ngạo nói thầm.

- Ngươi nói cái gì?

- Không, không có gì. A, đây là âm thanh gì vậy?

Khắc Lạp Ngạo vội hỏi. Đột nhiên hắn dường như nghe được chấn động gì đó, vội vàng bay qua, áp tai xuống mặt đất lắng nghe.

- Hình như có thứ gì đó đang tới gần. Chẳng lẽ là con ma thú lục giai vừa nãy. Nó còn chưa từ bỏ ý định sao?

- Làm sao có thể như vậy được? Các loại ma thú sẽ không rời xa lãnh địa của mình. Có lẽ là ma thú nào khác.

Hai cha con cẩn thận quan sát. Am thanh càng lúc càng lớn. Đúng vào lúc này, bọn họ hình như thấy một bóng đen thật nhỏ thật nhanh chạy về phía bên này. Sương mù thật sự quá dày. Nếu không phải đã sống ở đây thích ứng gần một năm, thật sự sẽ không cảm nhận được!

Vu Nhai liều mạng chạy. Mẹ nó, ma pháp trận ngũ giai cao đoạn quả nhiên giết không được ma thú lục giai. Bây giờ đã hoàn toàn chọc giận nó. Cho dù nó bị cắt ra mấy khối thịt cũng không phải là loại Linh Binh Sư hắn có thể đối phó. Ngoại trừ trốn, hắn không có con đường thứ hai.

- A, phía trước là thứ gì?

Vu Nhai đột nhiên thấy hai thứ màu đen ở phía trước, rất giống nhân loại, nhưng lại quá lùn. Trong lúc nhất thời Vu Nhai thật sự không ý thức được đó là người lùn. Cần gì quan tâm đó là thứ gì, chạy thoát thân trước...

- A, hai thứ này cũng bắt đầu chạy. Tốc độ không chậm. Rất tốt. Đúng là trời cũng giúp ta!

Vu Nhai đang lo tìm được thứ gì đó có thể dẫn dắt ma thú lục giai phía sau rời đi. Con ma thú này biết mình là hình người. Hắc hắc, hai thứ không biết tên này vừa vặn có thể thay thế. Hắn không chút do dự đuổi theo.

Lấy tốc độ của Vu Nhai, muốn đuổi theo không phải quá khó.

- Lão nhân, vì sao ma thú lục giai này lại đuổi theo chúng ta?

Khắc Lạp Ngạo rất muốn khóc.

- Có quỷ mới biết được. Rõ ràng không là con vừa nãy.

- Hai vị ma thú tiên sinh, cám ơn!

Đột ngột, phía sau truyền đến tiếng cám ơn. Sau đó bọn họ liền thấy một bóng đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Sau đó thân thể nhanh chóng lắc một cái, kích động phóng về một hướng khác.

Khắc Lạp Phu và Khắc Lạp Ngạo đồng thời ngẩn người. Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc đã biết vì sao ma thú lục giai muốn đuổi theo bọn họ. Ngay lập tức bọn họ kêu lớn:

- Chúng ta là người lùn, không phải là ma thú!

- Ta nhổ vào. Đuổi theo tới nơi kìa. Chạy mau!

Cha con người lùn bi thương chạy như điên. Khắc Lạp Phu thực lực là Hoàng Binh Sư nhị đoạn, hơn nữa sau khi đi vào mới từ Linh Binh Sư đột phá lên. Khắc Lạp Ngạo cũng chỉ là Linh Binh Sư ngũ đoạn mà thôi, đâu phải là đối thủ của ma thú lục giai.

- A, hai ma thú vừa nãy dường như muốn nói gì đó?

Vu Nhai đã lưu lại, lợi dụng lực lượng của vòng hắc ám che giấu khí tức. Ma thú lục giai bị phía trước hai ma thú thấp hấp dẫn, cũng không phát hiện ra hắn:

- Hình như là người lùn?

- Đúng vậy, Phong Doanh hình như cũng nghe được, hình như thật sự là người lùn!

- Người lùn. Hóa ra đó là người lùn. Đáng chết!

Vu Nhai cuối cùng mới có phản ứng. Dù sao hắn không thuộc về thế giới này, có đôi khi dễ quên mất dị tộc.

- Mau đuổi theo!

- Nhân loại a, ngươi đang ở đâu, nhanh ra đây đi. Chúng ta là người lùn a, không phải là ma thú!

Khắc Lạp Phu cũng rất muốn khóc. Nếu như có thể nói hắn thật sự muốn băm thây loài người kia thành vạn đoạn. Nhân loại giảo hoạt, đây là kẻ điển hình nhất nhất.

- Nhân loại, ba người chúng ta liên thủ, không phải có khả năng giết chết con ma thú lục giai này sao?

Khắc Lạp Ngạo kêu lên theo.

Con ma thú phía sau càng lúc càng gần. Nếu tiếp tục như vậy nữa, bọn họ thật sự sẽ xong đời. Các cơ quan trong lãnh địa có lẽ có thể giết chết nó. Nhưng muốn vậy, bọn họ phải có cơ hội chạy về mới được chứ? Bạch quang hình người phía trước chạy quá nhanh đi.

- Thất Tinh Đoạn Nguyệt, chém!

Quả nhiên là người lùn. Vu Nhai không do dự ra tay. Thất Tinh Thần Kích thế như chẻ tre, đâm thẳng vào vết thương đã bị ma pháp trận cắt qua, sau đó bị ma lực lục giai đánh văng ra, thiếu chút nữa khiến Vu Nhai cùng Thất Tinh Thần Kích mất đi liên hệ. May là hắn đã sớm có sự chuẩn bị, hoàn toàn dung hợp huyền khí cùng Xích Thố hợp với nhau. Huyền Binh bản mạng chính là một phần không thể tách rời của thân thể hắn.

Ầm...

Vu Nhai bay ra ngoài. Đồng thời ma thú lục giai cảm giác được sự đau đớn xoay người xông qua tấn công, bỏ qua hai người lùn phía trước. Cha con Khắc Lạp Phu rất nhanh liền lui ra. Sau khi do dự một chút, bọn họ lại cầm cây búa lên đánh xuống.