Triệu Hoán Thần Binh

Chương 73: Dã nhân từ đâu tới




- Ngoại trừ Lữ huynh ra, nữ tử đeo mặt nạ này cũng rất lợi hại. Đáng tiếc, hình dáng của nàng phát triển có hơi chậm.

Ngụ ý của hắn chính là lát nữa còn phải chờ xem. Lát nữa nếu thắng, bọn họ còn muốn đưa ra điều kiện quá đáng hơn, mà không phải lời đã nói như lúc trước khi bắt đầu cuộc chiến đấu, chỉ cần giao ra người đã chọc giận bọn họ là được rồi.

Đương nhiên, bọn họ chắc hẳn cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng. Bọn họ sẽ không thật sự yêu cầu Thủy Tinh và Tiễn Linh đi theo bọn họ mấy buổi tối. Dù sao Lữ Nham vẫn khiến cho bọn họ rất bận tâm.

Đây cũng là sự nuối tiếc trong lòng bọn họ. Chí ít lần này tiếc nuối thôi. Trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán tới lần sau.

- Kế tiếp là ai?

Bên trong tổ Kỳ Binh chỉ còn lại một mình Răng Lớn với thực lực trên Chưởng Binh Sư. Ngoại trừ hắn ra, không ai có khả năng ra tay. Tâm tình mọi người đều rất nặng nề.

Cho dù Răng Lớn thắng thì sao? Trận kế tiếp phải đánh thế nào, phải làm sao đây?

Lúc này trong đầu mọi người đều hiện lên một người. Đó chính là gia hỏa đáng chết kia. Hắn đột nhiên biến mất khỏi Lạc Tinh Thạch. Nếu như hắn tới, còn có hi vọng.

- Người điên kia, đồ điên đáng chết kia, sau khi khi dễ người một nhà liền chạy. Bây giờ bị người ngoài đánh tới cửa vẫn chẳng biết đang ở đâu. Thật là đáng chết!

Phần lớn trong lòng mọi người đều thầm mắng.

Từ lần trước, sau khi Vu Nhai phát điên đánh ép Liệp Thủ, đã bị mọi người ngầm gọi thành người điên. Chủ yếu là vì khi hắn đối phó với Liệp Thủ phát ra lực lượng điên cuồng quá đáng sợ.

Chỉ có điều gọi không vài ngày liền quên. Ai bảo hắn ngày thứ hai sau khi hắn bị phạt đi tới Lạc Tinh Thạch tự kiểm điểm người đã không thấy tăm hơi. Nếu không phải hiện tại tình thế quá nguy cấp, ai còn sẽ nhớ tới người qua đường này. Không ai phát hiện ra cách đó không xa, một dã nhân mặt đen, y phục rách nát chính là người điên mà bọn họ đang cần gấp tìm loạn thầy thuốc.

Răng Lớn ra sân, trên mặt vẫn là vẻ thật thà chất phác. Trên người hắn lại tràn ngập chiến ý. Người thành thật không phải không thể trở thành chiến sĩ. Khi lên chiến trường, bọn họ đều có thể giết người, hơn nữa khả năng giết và sức sống càng mạnh hơn.

Quang ảnh lóe lên. Một cái bánh răng cực lớn đường kính 1, 2 thước được Răng Lớn nắm trong tay. Hắc Đen phía đối diện cũng chuẩn bị xong. Hắn cầm hai cái Lưu Tinh Chùy. Lưu Tinh Chùy trên xích sắt cực lớn bị hắn ném lên, phát ra những tiếng vù vù. Hắn liếm môi một cái cười nói:

- Đây là thứ Huyền Binh gì vậy. Quá khôi hài. Hôm nay lão tử sẽ bẻ toàn bộ răng trên bánh xe của ngươi ra!

Ầm...

Lưu Tinh Chùy gào thét lao tới. Răng Lớn giơ bánh răng lên đón đỡ.

Ầm.

Một tiếng động lớn vang lên. Răng Lớn liên tục lui về phía sau hai bước. Mỗi bước chân giẫm lên đều lộ ra dấu chân rất sâu. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lại đưa bánh răng lên, rất nhanh đã xông về phía trước.

Ầm ầm ầm...

Những tiếng động không ngừng vang lên. Lưu Tinh Chùy không ngừng va chạm với bánh răng, lại khiến Răng Lớn liên tiếp lui về phía sau. Mỗi bước đi đều rất khó khăn.

Trong lòng mọi người đều thầm cầu nguyện cho Răng Lớn ngàn vạn không thể thua. Đúng lúc này, mọi người phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Hắc Hùng đối diện đột nhiên biến chiêu. Lưu Tinh Chùy bắt đầu có điều biến hóa, không còn là trực tiếp đập xuống một cách không đầu óc nữa. Cước bộ của hắn cũng bắt đầu tiến về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Hình như chưa bắt đầu, Răng Lớn đã phải thua. Chênh lệch quá rõ ràng.

- Cho dù ngươi biến thành rùa, ta cũng có thể đập khiến ngươi thành tàn phế, hắc hắc.

Hắc Hùng cười hắc hắc nói, lại vung cây chùy lên, bắt đầu điên cuồng đánh về phía Răng Lớn với các loại góc độ khác nhau. Răng Lớn hoàn toàn không có sức đánh trả, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, cố gắng thay đổi bước chân.

Nếu quả thật bị đập trúng, sợ rằng đời này của Răng Lớn thật sự kết thúc, trừ khi có ma pháp sư cường đại giúp hắn trị liệu.

Tâm tình Vu Nhai cũng có chút phiền muộn. Hắn tất nhiên không muốn người thật thà cao lớn này có chuyện gì. Nhưng kì binh tự nhiên có chỗ thiếu hụt thật sự quá lớn. Không có công pháp tương ứng, đừng nói là hiện tại không có chiến kỹ để đối phó, cho dù có chiến kỹ, cũng chỉ nghiên cứu sơ qua mà thôi, sao có thể đấu với loại binh khí truyền thống này. Hoàn toàn không có phần thắng. Đây không phải là nỗi bi ai của kì binh dòng chính sao?

- Răng Lớn...

Đúng lúc này, người phía bên tổ Kỳ Binh kinh sợ kêu lên. Hóa ra cuối cùng Răng Lớn chịu không nổi Hắc Hùng điên cuồng đánh xuống, quỳ ngồi dưới đất, chỉ còn chừa lại bánh răng giống như tấm lá chắn ngăn cản trước người hắn.

Một ngụm máu tươi phun ra. Trên bánh răng nứt ra một khe hẹp. Một khối răng cưa cũng bị đánh rơi. Hắn cũng bị nội thương.

- Ha ha ha, kết thúc. Bảy trận thắng bốn. Chúng ta thắng!

Hắc Hùng cười hắc hắc nói, Lưu Tinh Chùy vẫn không ngừng xoay quanh. Âm thanh xé gió này giống như lời nguyền đòi mạng. Người tổ Kỳ Binh hoàn toàn tuyệt vọng.

Lẽ nào sẽ kết thúc như vậy sao? Răng Lớn ngay cả sức đánh trả cũng không có?

- A...

Đột nhiên, Răng Lớn gầm lên một tiếng đầy giận dữ. Trong lúc bất chợt hắn giơ bánh răng lên xông ra ngoài, giống như một con trâu trực bị thương, khiến tinh thần của đám người tổ Kỳ Binh chấn động. Nhưng Hắc Hùng chỉ cười lạnh đáp trả một câu:

- Giãy dụa khi hấp hối!

Lại một tiếng động vang lên. Răng Lớn bị đập mạnh, thân thể bị bánh răng ép xuống, càng thê thảm hơn so với vừa nãy. Đám người của tổ Kỳ Binh đều nhắm hai mắt lại. Dưới mặt nạ, Thủy Tinh hình như cũng rơi nước mắt.

Đúng vậy, ngay cả nàng cũng từ bỏ. Toàn bộ tổ Kỳ Binh giống như bị một trận gió lạnh thổi qua. Trên mặt mỗi người tràn ngập sự bi thương. Trước đây ngay cả bị khi dễ, bọn họ cũng không có cảm giác này.

Lữ Nham đang muốn ra tay, nhưng đám người Thái ca lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, ngăn cản đường đi của hắn.

Răng Lớn vẫn không từ bỏ. Hắn khó nhọc đứng lên. Hắn vẫn còn sức lực. Trên mặt hắn đã bị đập đã xuất huyết. Máu đỏ nhỏ lên chiếc bánh răng cực lớn, giống như bánh răng cũng đang khóc. Đây chính là nỗi bi kịch chắc chắn sẽ xảy ra của loại binh khí không phải là binh khí này.

- Bỏ Huyền Binh của ngươi xuống. Sử dụng nắm đấm của ngươi mà đánh!

Đúng lúc này, trên chiến trường chợt truyền đến một giọng nói. Mọi người đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy một gia hỏa mặc quần áo rách nát, trên người còn dùng lá cây màu đen che đậy, trên gương mặt đen bóng giống như quỷ xuất hiện ở cửa thôn. Giọng nói của hắn rất khàn, cảm giác như đã vài ngày không uống nước. Toàn thân giống như... A, giống như kẻ điên đi lại trên đường phố của dân nghèo tại Bắc Đấu Thành vậy.

- Dã nhân từ đâu tới, cút cho ta!

- A, lẽ nào ngay cả dã nhân, tổ Kỳ Binh các ngươi cũng thu nhận sao? Thật không hổ danh là sâu mọt trong tiểu đoàn Tinh Binh.

- Ha ha, tổ Kỳ Binh thật sự quá khôi hài, lại có dã nhân.