Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng Tại Dị Giới

Chương 118





Những kí ức ngày trước lại hiện lên trong đầu, Lâm Tiểu Ngư vẫn luôn đứng bên bờ hồ đợi.

Bắt đầu từ sáu giờ sáng, tới tận hơn mười một giờ đêm, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng quen thuộc từ trong đoàn người, từng tia hi vọng hiện lên trong mắt cô, sau đó lại trở thành thất vọng.

Mãi tới mười hai giờ tối, hắn vẫn không tới.

Viên tinh thạch màu xanh trong tay bỗng trở nên rất chói mắt, Lâm Tiểu Ngư có chút hồn bay phách lạc, sau đó viên tinh thạch xanh từ trong tay cô rơi xuống, “tõm” một tiếng rơi vào trong hồ.

Nghe thấy tiếng động Lâm Tiểu Ngư nháy mắt phản ứng lại, không hề do dự nhyar vào trong hồ.

“Có người nhảy xuống hồ rồi!”Mấy tiếng kinh hô xung quanh vang lên, một vài sinh viên không do dự nhảy xuống, rất nhanh, Lâm Tiểu Ngư được mọi người kéo lên từ trong hồ, rõ ràng tâm trạng cô có chút không đúng, mà trong tay cô vẫn nắm chặt viên tinh thạch canh đó.

Tối hôm đó cô được đưa tới bệnh viện, nằm trong bệnh viện ba ngày liền.

Đợi tới khi trở lại kí túc, Lâm Tiểu Ngư viết lên nhật ký: “Tối đó không gặp được, sau này cũng không thể gặp nữa ư?”Cô dần dần thay đổi, nụ cười trên mặt biến mất, bắt đầu đăng ký ngày càng nhiều lớp học.

Cô thích đi một mình trong sân trường.


Cô vẫn không nhịn được mà nhớ tới Diệp Tinh, rõ ràng cấp hai, cấp ba mọi người đều đi qua cùng nhau rất tốt đẹp, sao bỗng dưng lại tách ra?Có lúc cô sẽ ôm một quyển sách, sau đó ngồi trên ghế đá im lặng đọc.

Có lúc đọc mệt rồi, cô sẽ ngồi ngây ra đó một mình.

Có lúc cô cũng sẽ mở điện thoại ra, im lặng nghe nhạc.

Bài hát cô thích nghe nhất là “Bạch Nguyệt Quang.

”Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng.

Mỗi lần nghe thấy bài hát này, trong mắt cô sẽ có một dòng nước mắt không ngừng chảy xuống.

Trong lòng cô thật ra vẫn luôn ôm một tia hi vọng, bóng dáng quen thuộc đó sẽ trở lại.

Cô mong đợi chàng trai đó sẽ đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, sau đó nói xin lỗi: “Tiểu Ngư, anh trở lại rồi, xin lỗi, trước đây anh có việc rời đi lâu như vậy.

”Sau đó bản thân sẽ giả vờ tức giận, để Diệp Tinh dỗ mấy ngày, cuối cùng bản thân cố ý bày ra bộ mặt phụng phịu, tức giận tha thứ cho hắn.

Nghĩ rồi nghĩ, có lúc trên mặt cô sẽ xuất hiện nụ cười, nhưng lúc cười, nước mắt cũng không ngừng chảy dài trên mặt cô.

Có lúc nghĩ lễ cô cũng trở về quê, sẽ tới chỗ cái cây khắc trên cô và Diệp Tinh đó.

“Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, vĩnh viễn ở bên nhau.

”Cô sẽ lặng lẽ vuốt v e năm chữ đó.

“Thật sự sẽ ở bên nhau ư?” Lâm Tiểu Ngư lẩm bẩm nói.

Thời gian luôn trôi qua một cách vô tình, sẽ không dừng lại vì bất kì ai, người mà cô chờ đợi vẫn luôn không trở lại, chớp mắt đã qua hai năm.

Tới một ngày, ngày tận thế đen tối giáng xuống, mọi người hoảng sợ, đại học Thượng Hải bọn cô nghỉ vô thời hạn, cô theo quân đội trở về Tô Châu, lúc này Tô Châu đã bị phá hỏng rất nhiều, không biết từ đâu xuất hiện một sinh vật rất đáng sợ, bắt đầu điên cuồng công kích con người.

“Tiểu Ngư, Tô Châu không thể ở lại nữa, chúng ta phải rời đi.


” Ba nói với cô.

Tới khi đi qua nhà Diệp Tinh, cô bỗng nhiên bảo ba cô đơi một lát, lúc này nhà Diệp Tinh mở cửa, cô muốn vào xem một chút.

Nhưng vào chưa được một phút, bên ngoài đã truyền tới một tiếng kêu khiếp sợ, không biết mấy con quái thú từ đâu chạy tới, tập kích đoàn người.

Cô hoảng loạn chạy ra, nhưng lại ngây ra, quái thú tập kích, dẫn tới vài người tử vong, ba mẹ cô cũng là một trong số đó.

Cơ thể Lâm Tiểu Ngư run lên, khó mà tin khung cảnh trước mắt.

Cô bò lên người ba mẹ mình, khóc lớn, nếu không phải mình trì hoãn một phút này, ba mẹ cô sẽ không gặp phải tập kích.

Tình yêu của cô mất rồi, mà tình thân của cô cũng đã mất ngay tại giây phút này.

Tối đó, một mình cô khóc tới tối, tối đen như đêm, lạnh lẽo thấu xương.

Một mình cô đi theo quân đội, cô độc đi trong ngày tận thế đen tối đầy rẫy nguy cơ này.

Tình cảm còn sót lại trong lòng cô đều bị phong ấn.

Cô trở nên ngày càng lạnh lùng.

Cô lấy được cơ duyên trong ngày tận thế đen tối, bắt đầu vùng lên nhanh chóng.


Năm thứ hai Tô Châu bị dị thú tấn công, một cô mặc áo chống đạn màu xanh, trên lưng đeo một khẩu súng dài màu xanh xuất hiện ngang trời, chém giết tất cả dị thú xuất hiện ở Tô Châu.

Băng Vương, là một trong mấy cường giả Vương cảnh nổi dậy nhanh nhất trong ngày tận thế đen tối, là sự tồn tại mà vô số người kính sợ.

Đã chẳng còn mấy người biết tên cô, trên mặt cô không có bất kỳ biểu tình gì, dường như trời sinh đã như vậy.

Chỉ có cực ít người còn nhớ khuôn mặt này, nhưng mà, nhưng trong kí ức của bọn họ khuôn mặt đó luôn mang theo vẻ tươi cười, đó là một cô gái trông rất đáng yêu, không thể nào liên hệ được với cô gái lạnh lùng đến mức tận cùng này.

Thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai biết.

Nhưng, trong ngày tận thế đen tối không tìm thấy hi vọng này, còn ai quan tâm tới người khác đã trải qua điều gì?! Bức tranh dường như trở nên ảm đạm, trước cái cây khắc tên hai người đó, một bóng dáng mơ hồ đột nhiên xuất hiện rồi dần dần trở nên rõ ràng.

Đó là một cô gái mặc áo chống đạn màu xanh, trên lưng đeo một khẩu súng trường, lúc này cô đang im lặng nhìn cái cây.

Phía xa, một bóng dáng chầm chậm đi tới.

.