Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 347: Tận thế cầu sinh 12




“Đây là cô Thẩm nói cho tôi biết.” Tuy rằng trước kia ông ta cũng có đoán, nhưng cuối cùng là do Thẩm Tiêu gật đầu xác định.

“À.” Tầm mắt Chử Đình không khỏi nhìn về phía Thẩm Tiêu đang rót nước ở cách đó không xa, lòng nói cô gái này thật đúng là không coi mình là người ngoài, lập tức khiến cho anh từ chưa kết hôn thành đã kết hôn: “Đúng vậy, tình cảm của chúng tôi rất tốt.”

“Chú ơi làm sao hai người ở bên nhau vậy?” Lâm Đồng mới 12 tuổi đã biết rất nhiều chuyện, cô bé có cảm giác rất tốt với cặp người yêu này, vì thế nhịn không được hỏi: “Trước kia hai người là ai theo đuổi ai?”

Vấn đề này có hơi vượt mức.

Nhưng Chử Đình làm sao có thể bị làm khó: “Ồ.” Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh nói: “Cô ấy theo đuổi chú.”

‘À…” Lâm Đồng dựng lên lỗ tai nhỏ nhiều chuyện.

“Đúng vậy. Cô ấy thèm nhỏ dãi sắc đẹp của chú, thường xuyên tỏ ý tốt với chú. Trời lạnh sưởi ấm cho chú, bị cảm lạnh nấu nước gừng cho chú, còn luôn làm đủ loại món ăn ngon, nuôi miệng của chú đến mức kén chọn. Sau đó, thế mà chú cảm thấy hình như cô ấy còn có chút đáng yêu, đành chấp nhận sự theo đuổi của cô ấy.”

Khi Thẩm Tiêu bưng nước trở về, thấy mấy người bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, trên mặt đều mang theo tươi cười. Cô đặt nước tới trước mặt Chữ Đình, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy, vui vẻ thế.”

“Chú đang nói với ông cháu em chuyện trước khi hai người kết hôn.” Lâm Đồng nhìn thấy Thẩm Tiêu cười tủm tỉm đáp.

Thẩm Tiêu uống một ngụm: “Ồ thế à? Anh ấy đã nói những gì?”

Chử Đình đang muốn mở miệng, lại bị Thẩm Tiêu dùng cơm nắm ngăn chặn miệng anh, sau đó anh chợt nghe Lâm Đồng đáp: “Chú Chử nói tay nghề nấu nướng của chị cực kỳ giỏi, lúc trước khi theo đuổi chú ấy, ba bữa làm món ăn khác nhau đa dạng. Những món ăn này nuôi khẩu vị của chú ấy thành kén chọn, cuối cùng không ăn nổi những món ăn của đầu bếp khác.”

“Phải không…” Thẩm Tiêu cười đến nghiến răng.

“Vâng. Còn nói bởi vì chị đối xử với chú ấy cực kỳ tốt, khiến chú ấy cảm động, mới chấp nhận sự theo đuổi của chị.”

“Ha ha.” Thẩm Tiêu tiếp tục cười.

Chử Đình: “...”

Cũng may lúc này có một thông báo của trung tâm mua sắm cứu vớt anh: “Anh ăn no rồi.”

Thẩm Tiêu Nước mắt nhìn anh một cái: “Mới xuống dưới đã no rồi?”

“Phải, vốn cũng không quá đói.” Chử Đình sờ mũi: “Anh muốn lên lầu trong phòng bếp còn nấu nước gừng, phải lên xem mới được.”

Cái cớ này người ngoài không nghe ra gì, nhưng Thẩm Tiêu lại biết trên lầu nào có nấu canh gì, lấy trình độ mặt dày của Chử Đình, hẳn là không đến mức vì chút việc nhỏ ấy cảm thấy xấu hổ mà lên chọn bỏ chạy, vì vậy chính là thật sự có chuyện gì: “Vừa khéo em cũng no rồi.” Cô rất phối hợp nói với hai ông cháu nhà họ Lâm. “Vậy chúng tôi lên lầu trước. Lần sau gặp lại.”

“Được.”

Khi hai người tiến vào thang máy, vì thang máy chỉ phục vụ khách ba tầng trên cùng, hơn nữa lúc này đều đang ở dưới lầu ăn uống, không ai lên lầu, cho nên khi bọn họ đi lên, bên trong chỉ có hai người bọn họ.

“Bên khách sạn tìm anh qua đó vì chuyện gì?” Thẩm Tiêu hỏi.

“Bọn họ muốn khách sạn ổn định, hi vọng tôi có thể an phận chút, nếu có cần, yêu cầu tôi cũng ra một phần sức.” Chử Đình nói. “Những người đấy cũng chỉ nói những chuyện đó với tôi, còn lại, có lẽ bọn họ sẽ không nhiều lời.”

“Xem ra bọn họ cũng biết, tình thế tiếp theo sẽ càng ngày càng ác liệt.”

“Phải. Nếu chỉ là mưa có lẽ còn có thể nắm trong lòng bàn tay, nhưng nếu không chỉ đơn giản là mưa…” Chử Đình dừng lời muốn nói. Trước mắt mà nói, trời mưa sẽ không làm cho tận thế, nhất định là sau khi trời mưa có thứ gì đó xuất hiện: “Nói tóm lại, vừa đi vừa nhìn.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Trở lại phòng, khi vào cửa hai người đều lưu ý sợi tóc phía dưới, sợi tóc không đứt, nút thắt cũng không bị động vào, hẳn là không ai đi vào.

Sau khi vào cửa, Chử Đình đầu tiên là quan sát bên trong bên ngoài căn phòng một chút. Lại cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi xác định khu vực bọn họ thường xuyên hoạt động không có thêm gì mới, mới dẫn Thẩm Tiêu vào phòng.

“Bán đấu giá Diệu Thanh Đan có lẽ phải hủy bỏ.” Chử Đình nói.

“Vì sao?” Thẩm Tiêu nhớ rõ hội đấu giá còn có thời gian nửa tháng.

“Có người vừa mới liên hệ tôi, đề xuất muốn lén mua đứt viên đan được này.” Chử Đình nói: “Ông ta nguyện ý ra giá 700 vạn tích phân.”

Thẩm Tiêu hít một ngụm khí lạnh, 700 vạn, hai người cô và Chử Đình dù là ai nhận được số tích phân này, hiện tại có thể trực tiếp sống lại. “Giá cao như vậy?” Mong muốn trong lòng cô và Chử Đình Là đừng thấp hơn 500 vạn là được, người này nâng giá cả lên cao hơn 200 vạn.