"..."
Hoài Hâm phải siết thật chặt chiếc điện thoại trong tay mới có thể giữ được nó. Cô trộm nghĩ, nếu như vừa nãy cô cầm theo ly sữa thì e là lúc này nó đã vỡ tan tành nằm dưới đất mất rồi.
Úc Thừa ở sát vách.
Úc Thừa ở ngay sát vách nhà cô.
Hoài Hâm chầm chậm hít thở thật sâu, đưa tay mở cửa kính chống trộm.
Cô muốn tìm một căn hộ gần nhà anh. Trước đó cô còn sợ Úc Thừa không nhận được ám hiệu của mình, bây giờ mới nhận ra, đỉnh thật, hóa ra sếp nhà cô lại là thủ khoa môn đọc hiểu.
Quá ư là xuất sắc!
Tầm mắt của cô vô thức bị thu hút quay trở lại trên người Úc Thừa.
Có lẽ là mới vừa đi bàn một dự án quan trọng nào đó trở về, hôm nay anh đóng cả cây vest cực kỳ chỉn chu, đôi chân thon dài, dáng người vai rộng eo hẹp, áo khoác đã được cởi ra vắt trên khuỷu tay, chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm ôm sát lấy cơ thể, đường nét rắn rỏi trên cánh tay cũng được khoe ra.
Cà vạt được thắt rất tinh tế, từng chiếc cúc trên áo gile xám đậm được cài lại kỹ càng, tôn lên vòng eo đầy mạnh mẽ.
Dáng người khiến người ta như say như mê.
Hoài Hâm kìm lòng không đặng khẽ liếm môi, người đàn ông đang nhét tay vào túi chợt tiến lên nửa bước, phong độ cất giọng, "Nhà mới đẹp quá, liệu tôi có thể vào tham quan một chút được không?"
Lúc này Hoài Hâm mới phát hiện anh còn mang theo một chai rượu vang, cô nhướng mày, "Đây là gì thế?"
"Quà chúc mừng chuyển nhà đấy." Đuôi mắt Úc Thừa nhếch lên, cười tủm tỉm đáp lại, "Hàng xóm mới đâu thể sang tay không được."
"Ồ, ra là thế." Hoài Hâm ngân dài giọng, dừng một lúc rồi nghiêng người sang một bên, "Mời anh vào nhà."
Bên môi giới quả thật rất có tâm, chuẩn bị cho cô hẳn hai đôi dép mang trong nhà dùng một lần, Hoài Hâm mở tủ giày ra mới biết.
Vừa khéo đang cần dùng tới, cô bèn lấy nó ra.
Người đàn ông vắt áo vest lên thành ghế sofa, lại tiện tay đặt chai rượu vang lên bàn trà.
Anh rất có chừng mực, không tiếp tục tiến sâu vào hành lang cũng như nơi riêng tư như phòng ngủ, anh chỉ đi lòng vòng trong phòng khách tham quan. Nhưng dù là thế, Hoài Hâm vẫn có cảm giác rằng mình đã để anh bước vào lãnh địa của mình.
Cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ, tính xâm lược quá rõ ràng.
Hoài Hâm cố gắng lờ đi cái cảm giác này, đi tìm một cái ly sạch rót nước mời anh.
"Anh ngồi sofa chơi chút nhé."
Úc Thừa nghe lời cô ngồi xuống. Hoài Hâm rót một ly nước ấm mang đến cho anh, nhìn anh cúi đầu nhấp một ngụm, cô bỗng lên tiếng, "Anh Thừa ơi."
"Hửm?"
"Căn hộ kế bên nhà anh vừa đúng lúc cho thuê sao?" Cô mỉm cười, cất giọng mềm mại, "Đúng là khéo thật đấy."
Úc Thừa nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Khóe môi anh khẽ cong lên thành một nụ cười thoải mái, đồng ý với lời cô, "Ừm, công nhận khéo thật."
Úc Thừa đặt ly nước xuống, ánh mắt dời sang chiếc TV với màn hình cực lớn được treo trên tường. Hoài Hâm nương theo tầm mắt của anh, thế là cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô cầm remote mở TV, cười nói, "Em chưa kịp kiểm tra cái này, không biết có dùng được không nữa."
"Ừ, nhà tôi cũng có một cái." Úc Thừa vắt chéo chân, thoải mái tựa lưng vào ghế, "Có thể chọn phim theo yêu cầu*."
* VOD (Video On Demand): là một hệ thống cho phép người dùng lựa chọn và xem nội dung video theo ý thích của mỗi cá nhân.
Quả nhiên, giao diện trên màn hình chính hiện lên một loạt phim và chương trình có thể tuỳ ý lựa chọn. Hoài Hâm hào hứng lướt đến mục phim ảnh, tìm một hồi lại chuyển sang mục phim có điểm đánh giá Douban cao.
"Kho phim ở đây cũng nhiều phết."
Có không ít bộ phim khá quen thuộc, thậm chí có vài bộ cô và Úc Thừa đã từng xem cùng nhau.
Hoài Hâm vừa thong thả lướt xuống tìm phim vừa nói, "Ấy, anh xem Green Book chưa? Em thấy đánh giá hình như cũng khá ổn đấy."
"Tôi xem rồi." Nụ cười trên mặt Úc Thừa như mang theo ẩn ý sâu xa, "Ấn tượng khắc sâu."
"Ồ? Sao thế ạ?" Cô khẽ chớp hàng mi, thẳng thắn đón lấy ánh mắt của anh.
Úc Thừa nhìn cô, thong thả đáp, "Cảm thấy tính cách của nhân vật chính rất thú vị, tôi thích cái cảm giác thoải mái và thư giãn mà bộ phim mang lại."
Lòng Hoài Hâm ngứa ngáy, vờ bình tĩnh quay đầu đi, lại lướt thêm vài trang.
Úc Thừa nhếch môi, không nói gì thêm. Bầu không khí hiện tại hơi yên tĩnh, chẳng hiểu sao lại có cảm giác mờ ám.
Qua một lát, anh bỗng lên tiếng, "Lát nữa em có bận gì không?"
Anh khoác tay lên thành sofa, cách cô một đoạn không xa không gần, giọng nói vừa trầm vừa ấm. Lúc anh nói chuyện, quả táo Adam dịch chuyển lên xuống, vẽ lên một đường cong rõ ràng.
Gợi cảm chết người.
Anh không hề nhìn cô, song Hoài Hâm lại có cảm giác như đang chìm trong không gian mờ ám kia.
Rõ ràng là chưa uống ngụm rượu nào, nhưng dường như cô đã ngà ngà say mất rồi.
Hoài Hâm nuốt nước miếng, khẽ hỏi lại, "Không ạ, còn anh thì sao?"
Úc Thừa nhìn sang cô, chầm chậm nở nụ cười, đáp, "Tôi cũng thế."
Hoài Hâm ồ lên một tiếng. Cô giả vờ tập trung lướt nhìn danh sách phim, "Thế... anh có muốn xem phim không?"
"Được." Giọng nói ở bên cạnh ung dung truyền đến, "Xem phim gì?"
"Once upon a time in America được không?" Hoài Hâm nhớ trước đây anh từng nói mình chưa xem phim này, cô trộm lướt qua phần hiển thị thời lượng bốn tiếng của bộ phim. "Hay mình xem bộ này nhé?"
Úc Thừa không có ý kiến, "Được."
Trong phòng khách đèn đóm sáng trưng, không thích hợp để xem phim điện ảnh, nhưng nếu tắt hết đèn thì lại quá tối. Hoài Hâm thấy mừng vì đã mang cây đèn đứng dáng cao từ ký túc xá sang đây. Sau khi tắt đèn trần, ánh sáng màu da cam ấm áp phủ một lớp sáng mờ ảo trong căn phòng, rất có không khí.
Cô không mang theo đồ mở chai, nhưng trong tủ của căn hộ đã được chuẩn bị sẵn đồ mở nút chai và mấy cái ly đế cao dành để uống rượu. Hoài Hâm đưa hết cho Úc Thừa, cô không nói lời nào, nhưng anh lại hiểu ý cô, tự nhiên mở bình rượu vang kia, trước tiên rót vào bình thuỷ tinh để cho rượu được "thở"* một chút.
* Tức là cho rượu tiếp xúc với oxy trong không khí để quá trình oxy hóa làm cho rượu vang ngon hơn, thơm hơn.
Đây là một bộ phim của của Ý được sản xuất vào năm 1984, thế nên chất lượng video không được cao cho lắm. Nội dung kể về những bang gangster ở Mỹ từ thập niên 20 đến thập niên 60 của thế kỷ 20, hình tượng nhân vật và cốt truyện khá phức tạp, tuy nhiên bên cạnh đó cũng có rất nhiều phân đoạn hút mắt khán giả.
Vì phần mở đầu là phần dẫn truyện nên mạch phim hơi chậm, nghệ thuật kể chuyện của phim thời xưa khác hẳn so với hiện giờ, có vài đoạn Hoài Hâm xem không vô, thậm chí còn thả hồn bay đi nơi khác.
Úc Thừa cũng đã nhận ra, anh mỉm cười liếc sang cô, "Em không thích Bố già, đương nhiên cũng sẽ không thích bộ phim này."
Quả đúng là thế.
Thực ra cô chọn bộ phim này là vì lòng riêng, chứ không hẳn là vì yêu thích đề tài này.
"Nếu em muốn chúng ta có thể đổi sang bộ khác." Anh nói.
Trong căn phòng mờ tối, trên màn ảnh, một người phụ nữ vừa bị bắn chết, máu me bắn tung toé khắp nơi.
Hoài Hâm cúi đầu mỉm cười, "Không cần đâu."
Ngoại trừ những phân cảnh chém chém giết giết mà đám đàn ông yêu thích kia, bộ phim này còn có không ít tình tiết tình cảm, thế nên cô thấy không có gì cần phải đổi, trái lại còn mang theo chút mong chờ.
"Thật ra em khá là thích khung cảnh đường phố Mỹ vào thế kỷ 20 trong phim này, có cảm giác hoài niệm về quá khứ."
"..."
"Với lại..." Hoài Hâm thản nhiên nhoài người sang, nhích lại gần anh hơn, hàng mi khẽ chớp đầy ngây thơ, "Em cũng chẳng phải chỉ xem mỗi phim."
Mí mắt Úc Thừa hơi động.
Động tĩnh rất nhỏ, nhưng vì khoảng cách gần nên khoảnh khắc ấy đã lọt vào tầm mắt của Hoài Hâm.
Dường như anh đã cười, ánh mắt cũng tiến lại gần cô hơn một chút.
"Thế à."
Giọng nói ghìm thật thấp thong thả vang lên, những tia sáng cũng chuyển động theo động tác của anh, Úc Thừa cụp mắt nhìn cô, hàng mi dài như cánh quạt, mắt hai mí rõ ràng, dáng mắt hoa đào cực kỳ hút hồn.
Hôm nay anh không đeo kính, vì thế Hoài Hâm có thể nhìn thấy mấy chi tiết này càng rõ nét hơn.
Có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi, nhịp tim của cô cũng bắt đầu nhảy múa. "Đấu mắt" một lúc, Hoài Hâm đầu hàng cụp mắt trước, sau đó lại điềm nhiên nhìn về phía màn hình.
Tiếp tục xem phim.
Một đám thanh thiếu niên ở khu Do Thái New York sống bằng nghề trộm cắp, cướp bóc và buôn lậu, bọn họ lớn lên cùng nhau, vào sinh ra tử bên nhau. Trong đó có hai người cầm đầu tên là Noodles và Max.
Du côn trên phố hành xử thô tục, Noodles và Max ẩu đả đánh nhau, lại còn giao du với gái chẳng kiêng nể gì. Lúc hàng mày cau lại, Hoài Hâm chợt nhớ ra Úc Thừa đang ngồi bên cạnh, cô cố gắng ghìm lại ngay lập tức.
Mình không thể phản ứng quá gay gắt như chưa từng thấy việc đời bao giờ được.
Cô cắn môi, tiếp tục trợn mắt xem phim.
Ở một bên sofa ẩn trong ánh sáng mờ tối kia, khóe mắt người đàn ông thoáng lướt qua nét mặt của cô, bờ môi nhẹ nhàng cong lên, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Cánh tay khoác trên thành ghế sau lưng Hoài Hâm cũng lặng lẽ hạ xuống thấp một chút.
Chàng thanh niên Noodles nhìn lén Deborah thoát y qua một khe hỡ, khung cảnh ấy tuy mờ ảo nhưng lại cực kỳ tươi mát, tấm lưng trơn mịn của thiếu nữ xinh đẹp như được phủ thêm một lớp ánh sáng thần thánh. Noodles trợn trừng mắt, hàng mi run run.
-- Mọi tình yêu đều bắt đầu từ những rung động nguyên thủy nhất.
Hoài Hâm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ý đồ ban đầu của hành vi vô sỉ này của Noodles chẳng khác gì hành vi muốn tìm hiểu sâu thêm về con người bí ẩn mang tên Úc Thừa của cô.
Tuy phân đoạn này chẳng xi nhê gì với anh, nhưng cô lại rất muốn bịt mắt anh lại, không cho anh xem nữa, bởi vì tình huống này như đang lột trần tâm tư của cô ở ngay trước mặt anh, một cách trần trụi.
Đương lúc lòng nóng như lửa đốt, lòng bàn tay bỗng dưng chạm phải thứ gì đó vừa cưng cứng vừa lành lạnh, ngay sau đó giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
"Em có muốn uống một ly không?"
Hoài Hâm nhận lấy ly rượu, khẽ chạm ly với anh, sau đó ngửa đầu nốc một hơi.
Cô uống quá nhanh nên bị sặc, Úc Thừa nhoài người sang vỗ nhẹ lên lưng cô hòng xoa dịu, thuận thế ôm lấy vai phải của cô.
Hoài Hâm cảm nhận vị cay nồng nơi đầu lưỡi, cô khẽ liếm môi, ngay sau đó, dư vị ngọt ngào dần lan tỏa.
Úc Thừa giúp cô đặt ly rượu lên mặt bàn bên cạnh thành ghế gần đó. Còn Hoài Hâm nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, sau đó vẫn luôn giữ nguyên tư thế này.
Ở phân cảnh tiếp theo, chính là trong kho hàng chất đầy trái cây, Deborah đã đọc Nhã ca trong Kinh thánh cho Noodles nghe, bọn họ nhìn nhau đầy tình tứ, rồi trao cho nhau một nụ hôn.
Chỉ là một cái hôn khẽ môi chạm môi, không nhuốm tình dục, đôi mắt sáng ngời như hai viên ngọc bích của Debora tựa như một giấc mộng tuy đẹp nhưng dễ bị quấy nhiễu.
Hoài Hâm áp tai lên lớp áo sơ mi trắng của Úc Thừa, hai người chỉ cách nhau một lớp vải mỏng.
Cô cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh sau một ly rượu vang, và cả hơi thở nặng nề trong bóng tối đầy tĩnh lặng. Không ai lên tiếng hay cử động, tựa như chỉ cần làm như thế thì giấc mộng này sẽ được kéo dài lâu thêm một chút.
Thật ra, đối với những người xuất thân từ dưới đáy xã hội như Noodles và Max, bọn họ không có nhiều lựa chọn, thời vận chưa đến thì muốn làm gì cũng khó khăn.
Once Upon a Time in America không chỉ kể về câu chuyện trưởng thành của nhóm thanh niên giang hồ, mà nó chính là một bản sử thi hùng vĩ về gangster, những tiếng súng liên tục và âm thanh lưỡi dao đâm thẳng vào cơ thể cứ ám ảnh bên tai Hoài Hâm, cô rụt vai, thất thần nhìn màn ảnh.
Nơi nào có bạo lực thì nơi đó luôn có đổ máu và sự hi sinh, trước sự áp bức của đám gangster trong khu cấu kết với bọn cảnh sát biến chất, nhóm thanh niên ngông cuồng này đã chọn cách "Ăn miếng trả miếng".
Chàng thanh niên Dominique nhỏ tuổi nhất đã chết dưới họng súng tại đầu phố, tay Noodles nhuộm máu đỏ tươi, cơ thể người bạn nằm trong lòng vẫn còn vương chút hơi ấm.
Vốn có thể toàn thân thoát khỏi nơi đó, nhưng cậu lại cầm dao xông thẳng lên trước, điên cuồng đâm mười mấy nhát lên tên vừa nổ súng kia.
Tựa như có thứ gì đó đâm thẳng vào tim, Hoài Hâm vô thức nhắm chặt hai mắt, tiếng gầm thét, tiếng kêu đau đớn, tiếng xô xát ẩu đả vẫn còn tiếp tục, vọng vào tai Hoài Hâm.
Cùng lúc đó, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng che mắt cô lại.
"Sợ không?" Anh kéo Hoài Hâm vào lòng, dịu dàng ôm lấy cô.
Thuận theo động tác của Úc Thừa, Hoài Hâm hơi ngả người về bên cạnh, áp tai trái lên ngực phải của anh. Tư thế này của cô thoạt nhìn như đang vùi sâu vào lòng anh.
"Ừm." Hoài Hâm rầu rĩ lên tiếng, giọng mũi mềm mỏng như đang nũng nịu.
Úc Thừa vén phần tóc rủ bên má phải cô ra sau, lòng bàn tay phủ lên vành tai lành lạnh. Anh cụp mắt, nhẹ nhàng che tai Hoài Hâm lại, dịu dàng an ủi.
Tình cảnh hỗn loạn, thị giác và thính giác đều đã bị "mất kết nối", cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của người bên cạnh.
Ấm áp, đáng tin cậy, và an tâm.
Hoài Hâm níu chặt lấy áo anh.
Một lát sau, khi nghe anh bảo "xong rồi", cô mới chịu mở mắt.
Cảnh tượng máu tanh đã qua.
Hai tai Hoài Hâm đỏ ửng, nóng bừng bừng. Ánh mắt cô rơi xuống chiếc ly chân cao đặt trên bàn, cất giọng lí nhí, "Em muốn uống rượu."
Úc Thừa đưa ly rượu cho cô, Hoài Hâm rướn người uống cạn ly rượu mới bắt đầu thấy dễ chịu được một chút.
Người đàn ông vừa buông cô ra một thoáng, giờ đây lại kéo cô trở về vào lòng mình vô cùng tự nhiên.
Hoài Hâm không lên tiếng, hai người như ngầm hiểu ý nhau.
Tình hình hiện tại giống hệt như quan hệ của bọn họ, đôi bên đưa đẩy, anh đến em lui, nếu cô muốn thắng thì nhất định phải giấu đi suy nghĩ muốn tiến lại gần anh.
Rượu vào, người bắt đầu nóng lên. Noodles đã được thả tự do sau mười hai năm ngục tù, biến cố đã thay đổi con người. Max tìm đến anh, muốn bắt đầu xây dựng lại bang phái ngày xưa.
Deborah nay đã trổ mã thành một cô nàng xinh đẹp, cô vẫn là nữ thần trong lòng của Noodles. Nhưng Deborah chỉ mơ ước có thể trở thành một minh tinh nổi tiếng, dã tâm hừng hực, cô cho rằng Noodles không thể cho mình thứ mà mình muốn.
Tuy hụt hẫng, nhưng Noodles vẫn vung tay bao hẳn một nhà hàng Pháp sang trọng để hẹn hò với cô, để hai người cùng khiêu vũ trong tiếng đàn du dương của piano và violon.
Noodles đọc Nhã ca trong Thánh kinh cho Deborah nghe, như cô từng đọc cho anh nghe vậy. Trong mắt anh ngập tràn ánh sáng, đong đầy tình cảm dịu dàng, bao năm tháng không được nhìn thấy ánh mặt trời cũng không hề làm giảm bớt tình yêu của anh dành cho cô.
Noodles vuốt ve gương mặt Debora, thầm thì, "Không ai có thể yêu em như anh cả."
Lòng Hoài Hâm nhói lên, cảm giác chua xót dần dần lan tràn.
Tình yêu sâu đậm như thế này sẽ là một trải nghiệm thế nào?
Tuy chưa từng được nếm trải, nhưng cô vẫn có thể đồng cảm với bọn họ, lồng ngực như bị đè nén, vừa khó chịu, lại vừa muốn khóc.
Cảm giác này giống như cảm thấy bản thân không thể có được, nhưng lại cực kỳ hâm mộ, rồi chỉ biết thở dài bất lực.
Thật ra cô cũng đã từng trải qua một vài mối tình, nhưng tất cả đều là trò chơi của tuổi trẻ, chẳng ai thực lòng muốn bỏ ra tình cảm chân thành. Khi ấy cô chỉ thích hưởng thụ cảm giác thoải mái của mối quan hệ "dễ đến dễ đi", chứ không hề quan tâm đến khao khát tận sâu trong lòng mình.
Tình yêu thực sự chính là trao đi sự chân thành mà không cần hồi đáp.
Cô mong sẽ có một người giống như thế xuất hiện, yêu cô đến chết không thay lòng, vĩnh viễn vì cô mà đứng về phía công lý.
Giữa tình cảm và lý trí, dù đúng hay sai, mặc kệ thị phi, cô vẫn luôn là lựa chọn ưu tiên của anh.
Hoài Hâm cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ tìm được người như thế, thế nên cô mặc kệ, cô buông thả bản thân vào trò chơi truy đuổi vô nghĩa này. Rung động, say mê cũng là tình yêu, tuy nhiên nó chỉ là một hình thức hời hợt và sơ cấp nhất mà thôi.
Phía sau gáy như có một luồng hơi thở quét qua, mơn man chậm rãi.
Như cảm nhận được, cô nghiêng đầu sang, tầm mắt chạm phải đôi mắt đang cụp xuống của anh.
Hơi thở trên người anh rất dễ chịu, mang theo hương đàn mộc và hổ phách, hòa cùng mùi rượu vang nồng nàn.
Hoài Hâm như bị mê hoặc, chầm chậm rướn chiếc cổ thiên nga trắng nõn về phía anh.
Hàng mi khẽ run như cánh bướm, khi cô thử rướn người lên, đúng lúc Úc Thừa cũng cúi đầu, đôi môi mềm mại của cô chạm nhẹ lên cằm anh.
Trong bóng tối, đôi mắt đen láy của anh càng sẫm lại, chỉ ánh lên một tia sáng yếu ớt, tựa như ánh trăng phủ lên từng gợn sóng trên mặt hồ, một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, những gợn sóng cũng bắt đầu tản ra.
Hoài Hâm vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, cô vừa hé môi, Úc Thừa liền nghiêng người hôn xuống.
Chỉ là hai cánh môi chạm nhau, lưu luyến như nước, dịu dàng như trăng.
Bàn tay anh áp lên cổ cô, đầu ngón tay thong thả mơn trớn gương mặt cô. Hoài Hâm lại cảm nhận được sự trân trọng và nâng niu từ anh.
Cô hoảng hốt, không hiểu vì sao lại bật khóc.
Úc Thừa từ từ nhắm mắt lại, dịu dàng ngậm lấy môi cô. Khi chạm phải nước mắt của cô, anh chợt khựng lại, rồi hôn lên gò má cô.
Từng chút từng chút một, anh quá đỗi dịu dàng, dùng nụ hôn để xóa đi từng giọt lệ trên mặt cô.
***