Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 62




Sau khi bị dạy dỗ một trận, Hoài Hâm cuối cùng cũng xin đầu hàng.

Cô ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay Úc Thừa, cùng anh đi dạo dọc theo con đường ở ngoài trời.

Anh trông thấy túi mua sắm trên tay cô, bèn hỏi, "Vừa nãy em mua gì thế?"

"Không có gì ạ, chỉ mua một món phụ kiện xinh xinh thôi."

Macao về đêm vô cùng náo nhiệt và nhộn nhịp, chỉ riêng phần ánh sáng từ những ánh đèn màu rực rỡ cũng đã có thể tô điểm khung cảnh trở nên xinh đẹp và xa hoa hơn. Hoài Hâm trông thấy khu hồ nhân tạo bên dưới khách sạn Wynn Palace đã bắt đầu biểu diễn water show, cô hào hứng kéo tay Úc Thừa nói, "Mình sang đó xem nhé anh?"

Xung quanh tập trung rất đông người, rõ ràng chẳng phải là ngày lễ gì đặc biệt, nhưng lại rất có không khí lễ hội.

Giai điệu của một bài hát tiếng Anh quen thuộc vang lên, Hoài Hâm ngân nga hát theo nhạc, ánh đèn đủ màu sắc phản chiếu trong đôi mắt cô như vẽ lên một bầu trời đầy sao sáng lấp lánh.

Úc Thừa cụp mắt nhìn cô chăm chú, đôi mắt hoa đào dần trở nên sâu hun hút.

Cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi, đang là độ tuổi xinh đẹp nhất.

Trẻ tuổi, xinh đẹp, hoạt bát, lanh lợi, ngây thơ, lém lỉnh, những tính từ đẹp đẽ nhất đều được hội tụ ở trên người cô.

Anh vốn không có ý định cùng cô chơi trò chơi này, nhưng phải làm sao đây, cứ hễ nhìn thấy cô nhóc hồ ly này, anh lại bắt đầu nảy lòng tham. Muốn có được cô, muốn chiếm lấy cô, muốn thoả mãn dục vọng phá huỷ cô.

Bài hát cũng nhanh chóng kết thúc, sau buổi biểu diễn, đợi đến khi chỗ hồ nước quay lại sự yên tĩnh vốn có, lúc này Hoài Hâm mới nhìn sang anh.

Úc Thừa khẽ nhếch môi, "Về thôi em."

Hoài Hâm quay về phòng khách sạn trong tâm trạng vui vẻ, thong thả cởi áo khoác rồi vắt lên giá áo.

Úc Thừa bảo cô đi tắm trước, cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Hoài Hâm tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, xong xuôi lại khoác áo choàng tắm đi ra.

Cổ Hoài Hâm trắng ngần, nơi cổ áo còn đọng lại hơi ẩm, Úc Thừa lẳng lặng nhìn cô một lúc, không nói năng gì, anh cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy tí tách từ bên trong truyền ra, lúc này Hoài Hâm mới rón rén chạy ra phòng khách, lấy đồ mình vừa mới mua ban nãy ra, ướm thử lên người - chiếc váy hầu gái này khá đẹp, chỉ cần chỉnh lại một chút là có thể mặc được ngay.

Khi Úc Thừa tắm rửa xong đi ra ngoài, đèn trong phòng ngủ đều đã tắt hết. Tuy rèm cửa chỉ kéo hờ một bên, nhưng ánh đèn hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ cũng chẳng thể khiến căn phòng sáng lên thêm chút nào.

Chỉ còn lại ngọn đèn treo tường được chỉnh độ sáng ở mức thấp nhất, ánh sáng lờ mờ soi chiếu hình ảnh trên giường.

Không có người.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt người đàn ông hơi tối đi, bước chân cũng dần trở nên nặng nề hơn, vài sợi tóc ướt rủ trước trán nhỏ nước xuống tấm thảm sậm màu dưới sàn nhà, im lìm không một tiếng động.

"Tiểu Hâm?"

Một đôi tay mềm mại bất ngờ ôm chầm lấy anh từ phía sau, chất giọng ngọt ngào vang lên, "Anh ơi."

Úc Thừa khựng lại trong tích tắc, rồi anh bất thình lình xoay người. Nương theo ánh đèn yếu ớt, anh đã nhìn rõ dáng vẻ của Hoài Hâm vào lúc này.

Cô mặc một chiếc váy viền ren có thiết kế khá phức tạp, nhưng lại mang một vẻ gợi cảm khó nói, có vài chỗ chỉ được may bằng một lớp voan mỏng, độ dài cũng chỉ đến trên gối, lộ ra đôi chân thon dài miên man.

Trên đầu cô cài một đôi tai mèo mềm như bông, đôi mắt đen láy sáng bừng lên trong bóng sáng bóng tối của căn phòng.

"Em đoán anh thích cởi từng thứ một, thế nên lúc nãy em đã chọn một kiểu phức tạp nhất..."

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị người ta bế thốc lên, cả người ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Người đàn ông phủ người xuống, đôi môi mơn man bên má cô rồi mút thật mạnh, để lại những dấu ấn đầy nóng bỏng.

Hoài Hâm chỉ thoáng đờ ra vài giây, rồi lập tức choàng tay ôm lấy cổ anh.

"A Thừa..."

Âm cuối như quện lại, yêu kiều và gợi cảm.

Úc Thừa hơi khựng lại, anh gần như cắn chặt răng bật thốt lên một câu, "Em gọi anh là gì?"

Màn đêm sâu thẳm đầy tĩnh lặng, phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt diệu bên ngoài cửa sổ. Đứng trên tầng cao, đảo mắt nhìn xuống bên dưới chỉ thấy từng dòng xe cộ nhộn nhịp như đan cài vào nhau. Nhưng vì bầu không khí yên tĩnh của hiện tại khiến khung cảnh đèn hoa rực rỡ ngoài kia càng thêm náo nhiệt. Hoài Hâm ngước nhìn thành phố hoa lệ giữa biển ánh sáng lung linh trước mặt mình. Úc Thừa lại nhoài người sang hôn cô, chỉ sợ cái miệng bé xinh kia lại bất thình thình thốt lên những lời động trời nào nữa, nụ hôn mãnh liệt tựa cơn thuỷ triều cuồn cuộn không dứt.

Anh chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, lỏng lẻo, nương theo ánh trăng, Hoài Hâm nhìn thấy rõ đường cong cơ bắp săn chắc nơi lồng ngực của anh, tựa như rãnh núi đổ một chiếc bóng kéo dài xuống đồng bằng.

Đây không phải lần đầu tiên cô chứng kiến nguồn sức mạnh này của anh, thực ra trước đây cô đã từng được trải nghiệm vài lần, khi ấy bọn họ chỉ thiếu một bước nữa thôi là đã xuôi theo dục vọng, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà kéo dài đến tận ngày hôm nay.

Chuyện này đúng là kỳ lạ -- quan hệ giữa bọn họ giống như tình yêu của những cặp đôi bình thường khác, phát triển mối quan hệ từng bước từng buớc một, không gấp gáp, không nóng vội. Ngón tay Hoài Hâm luồn vào mái tóc đen nhánh của anh, âm thầm nghĩ về giả thiết nếu ban đầu cô chọn cách này để trói buộc anh, liệu kết quả sẽ ra sao?

E là anh sẽ chẳng thèm để ý đến cô, tựa như khi làm việc ở Printer vậy, tuy có ý với cô, nhưng anh vẫn luôn tỏ ra lịch sự và giữ chừng mực, không hề có bất cứ hành động suồng sã nào.

Một tay gà mờ như cô nếu không nhờ lối tiếp cận đặc biệt của mình thì cô vốn chẳng phải là sự lựa chọn của anh.

Suy nghĩ này bỗng tan biến trong tích tắc, bởi vì dù ban đầu bọn họ có thế nào, thì bây giờ cô cũng đã thành công. Môi son hé mở, màn đêm chỉ vừa mới chớm, Úc Thừa lại phủ người xuống hôn lấy cô, lần này là một nụ hôn an ủi đầy dịu dàng.

Ngón tay thon dài lướt qua, anh cất giọng gần như khản đặc, "Em bé à, anh đã cho em vô số cơ hội."

Đúng vậy, rất rất nhiều cơ hội, gần như không thể đếm xuể.

Bao gồm cả khi xem trình diễn water show lúc nãy, anh vẫn muốn cho cô thêm một cơ hội, nhưng cô lại không sợ chết mà cứ nhất quyết đâm đầu vào, cứ một hai phải dùng chất giọng quyến rũ thế này để gọi tên anh.

Sự náo nhiệt về đêm của khách sạn Wynn Palace như bị ngăn cách bên ngoài ô cửa sổ, dù là khung cảnh phồn hoa thịnh vượng nhưng vẫn không có sức hút bằng nền trời thăm thẳm. Âm thanh vải vóc ma sát vào nhau cũng chẳng hề vui tai, một luồng hơi lạnh bỗng chốc ập đến, tựa như những cơn gió bên ngoài biển khơi, lúc bấy giờ Hoài Hâm đã co rúm người lại. Nhưng một khi đã bước vào sòng bạc thì cô đã chẳng còn đường lui, hoặc là tán gia bại sản, hoặc là thắng đến cùng.

Giày cao gót khẽ khàng lay động, bắp chân mảnh khảnh đung đưa theo từng nhịp sóng nhấp nhô. Macao phồn hoa nhộn nhịp là thế, trên bàn bài có biết bao kẻ say vẫn đang điên cuồng gào thét đặt cược, chất lỏng đỏ sậm sóng sánh trong những chiếc ly chân cao, phản chiếu ánh sáng rực rỡ của nơi xa hoa hào nhoáng.

Đời này của Úc Thừa đã đi qua biết bao nhiêu nơi, anh chưa từng lưu luyến bất kỳ người phụ nữ nào, cũng chưa bao giờ tìm thấy cảm giác thuộc về trên người của bất kỳ ai. Anh luôn có thể dễ dàng rời đi, ví như từ Hong Kong sang New York, lại từ Boston trở về Bắc Kinh, nơi đâu cũng có dấu chân của anh, nhưng không có nơi nào có thể khiến anh dừng bước.

Anh từng nói mình sẽ không lầm tưởng giữa thích và yêu, cũng sẽ không lầm tưởng ham muốn nhất thời thành khát vọng được ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng có thật là thế không?

"A Thừa..."

Có thật là thế không? Hoài Hâm không kiềm lòng được lại gọi tên anh, tựa như lần nhuốm men say trong bữa tiệc đêm ấy, một mình hoang mang, bối rối lang thang giữa biển người.

Giờ đây cuối cùng cô cũng đã được nhìn thấy vết sẹo của anh, nằm ở mặt trong cánh tay trái, vết sẹo hơi gồ lên, tựa như một tấm huy chương vẫn mãi chưa lành. Tay Hoài Hâm run lên, cẩn thận áp lòng bàn tay lên vị trí ấy, động tác khẽ khàng như sợ làm anh đau.

Ánh mắt sâu hun hút của người đàn ông hơi nheo lại, khoá chặt đuôi mắt đỏ hoe của cô, phần tóc trước trán rũ xuống tạo thành một cái bóng mờ, giọt mồ hôi chực chờ rơi xuống cuối cùng cũng bứt ra, mạnh mẽ đáp xuống cổ cô, tưới đẫm làn da cô.

Ranh giới giữa yêu và thích đôi khi rất mơ hồ, cũng giống như tình yêu và tình dục không thể nào tách rời. Thật ra anh đã bắt đầu lầm tưởng, ngay cả chính bản thân anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào.

Có lẽ ranh giới ấy rất mỏng manh, nhưng lúc này đây sự tồn tại của nó lại hiện lên rất rõ ràng.

Úc Thừa kéo cánh tay đang vòng qua cổ mình xuống, giơ một tay lên mạnh mẽ siết chặt cổ tay cô, hạ tầm mắt ngắm nhìn cô từ trên cao. Nét ngây thơ hồn nhiên đôi lúc lại lém lỉnh thường ngày giờ đây đã biến mất, trên gương mặt cô chỉ còn lại chút ánh sáng chập chờn từ những ngọn đèn bên ngoài cửa sổ. Thật ra cô nào biết rằng, từ khoảnh khắc vừa đẩy cửa bước vào Printer và nhìn thấy cô lần đầu tiên, trong đầu anh đã bắt đầu chớm nở suy nghĩ phải phá huỷ cô.

Anh chẳng phải hạng tốt lành gì, nhưng nếu cô đã trêu vào anh, thì đương nhiên phải nhận lấy hậu quả.

Anh sẽ không để cho cô có cơ hội hối hận.

Yes, all we're looking for is love from someone else.

A rush.

A glance.

A touch.

A dance.

A look in somebody's eyes to light up the skies.

Giai điệu nhạc phim La La Land loáng thoáng vang lên từ nơi nào đó, nhịp điệu nhịp nhàng như xuyên thẳng vào lòng Hoài Hâm, có thứ gì đó đang gào thét, chiếm đóng tâm trí của cô.

"Chính nó, tình yêu là thứ mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm từ ai kia.

Một thoáng vội vàng.

Một ánh nhìn lướt qua.

Một cái chạm thật khẽ.

Một điệu nhảy nhẹ nhàng.

Anh chỉ muốn lưu giữ khoảnh khoắc khó quên này, để nó có thể mãi mãi được như thế.

Cause all that I need's this crazy feeling.

Vì tất cả những gì anh cần chính là cảm giác điên rồ này.

The rat-tat-tat of my heart.

Cứ bập bùng trong tim anh.

Think I want it to stay.

Với ý nghĩ muốn được như thế mãi mãi."

Hoài Hâm chưa từng biết hoá ra đêm lại dài như thế, nhưng dù là Macao hay Bắc Kinh cũng đều là chốn phồn hoa như nhau, cô vốn thuộc về nơi thế này, cũng giống như cô rồi sẽ si mê một người đàn ông giống như anh vậy.

Hai ngày trước đó trời nắng rất đẹp, nhưng sau nửa đêm nay trời lại bắt đầu đổ mưa.

Một trận mưa rào kéo đến, tiếng mưa rơi lúc bổng lúc trầm, nước mưa thi nhau gõ tí tách lên khung cửa sổ, ánh đèn màu rực rỡ bên ngoài cũng dần trở nên mơ hồ. Lớp cửa kính như được phủ lên một lớp sương mù, màn mưa ẩn hiện trong đêm đen dày đặc, nặng nề.

City of stars

Thành phố ngàn sao.

Are you shining just for me

Có phải em chỉ toả sáng cho riêng mình tôi

City of stars

Thành phố ngàn sao

There's so much that I can't see

Vô vàn đến mức tôi chẳng thể nhìn thấu

Who knows

Có ai biết rằng

I felt it from the first embrace I shared with you.

Tôi đã phải lòng em ngay từ cái ôm đầu tiên đôi ta trao cho nhau

That now our dreams They've finally come true

Đến nay, giấc mộng của đôi ta cuối cùng đã trở thành sự thật.

Cơn mưa ngày một nặng hạt, bên ngoài căn phòng như đang rung lên ầm ầm, át cả tiếng nhạc du dương. Đám đông bên dưới chạy tán loạn như kiến vỡ tổ, từng chiếc ô vội vã bung lên, vai kề vai, toàn bộ đều rơi vào tầm mắt Hoài Hâm. Tiếng mưa bên ngoài vang vọng lại, như thể giội thẳng vào lòng cô.

Ánh sáng từ toà nhà chọc trời phía xa xa vẫn luôn toả sáng dù cho màn đêm dần sâu, sức sống của thành phố hào nhoáng và xa hoa này vẫn luôn hưng thịnh, khung cảnh mờ ảo giữa màn mưa tầm tã qua khung cửa sổ sát sàn cũng không khác mấy so với Bắc Kinh, Thâm Quyến, và Hong Kong.

Đều là chốn phồn hoa thịnh vượng bậc nhất.

Cơn mưa rào đã dần tạnh, sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời bên ngoài trở nên trong vắt, hệt như ngày hôm qua, như thể mọi thứ đều trở lại nguyên dạng.

Hoài Hâm nằm nghiêng người, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng, bỗng có một đôi tay từ phía sau vươn tới, ôm chặt cô vào lòng.

Cả người cô run lên, khi nụ hôn dịu dàng của anh rơi xuống, trái tim cô bỗng chốc được an ủi bởi cảm giác thoả mãn như ngày hôm qua.

Hai người cứ ôm nhau như thế, dịu dàng và bình yên, lặng lẽ nằm bên nhau một lúc lâu, đến khi trái tim đang nhảy nhót liên hồi của Hoài Hâm dần quay lại trạng thái bình thường, cô mới xoay người lại, vùi vào lòng Úc Thừa với hai vành tai đỏ lựng.

Sau những chuyện đã xảy ra, cô chỉ thấy sự mong đợi và suy nghĩ về anh quả nhiên không khác mấy so với những gì cô nghĩ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Quân tử, nhã nhặn, lịch sự đều chỉ là tỏ vẻ bên ngoài, cũng giống như lớp quần áo đang phủ dưới sàn kia vậy.

Giọng Hoài Hâm khản đặc, cánh tay mảnh khảnh chống lên ngực anh, cất giọng ấm ức như lên án, "Cái tên xấu xa nhà anh."

"Ừ." Người đàn ông khàn giọng khẽ cười, đưa tay vỗ về đường cong nơi sống lưng hơi gồ lên khuất sau lớp chăn mỏng, cưng chiều đáp lại, "Anh là đồ xấu xa."

Hoài Hâm cắn môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Thế anh ôm em đi."

Cô nhõng nhẽo cọ vào cổ anh, Úc Thừa nhếch môi, ôm cô vào lòng càng chặt hơn, "Được rồi."

Tối qua gần như mất ngủ trầm trọng, cả ngày hôm nay Hoài Hâm mệt đến độ chẳng muốn động đậy. Úc Thừa đã lên lịch tối nay sẽ qua đêm ở một homestay của vịnh Bamboo, nhưng cô lại muốn lên đường trễ một tí.

Sau khi được anh ôm đi tắm rửa sạch sẽ, Hoài Hâm nằm ì trên giường giết thời gian. Cô giống hệt một bà nhỏ, bắt Úc Thừa bưng cơm rót nước tận miệng. May là anh đang rảnh, thế nên cũng chịu khó chiều theo ý cô, mặc cô kiêu căng hống hách làm mình làm mẩy.

Nhưng quả thực là tình hình hôm nay của Hoài Hâm không thể ra ngoài được, Úc Thừa nhẹ nhàng vuốt ve phần cổ của cô, mập mờ than thở, "Đúng là không thể chịu được giày vò."

Cái tên này...

Hoài Hâm trừng mắt lườm anh, giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, còn anh lại cười tươi rói chọc vào má cô, "Tối nay anh đưa em ra ngoài đi dạo nhé."

Hoài Hâm chẳng thèm đoái hoài đến anh, Úc Thừa càng nhích lại gần, cất giọng trầm thấp đầy gợi cảm, "Em bé ơi?"

"..."

"Đừng giận anh nữa nhé?"

Hình ảnh khi cô dán sát bên khung cửa sổ sát sàn nghe tiếng mưa rơi bỗng chốc như có công tắc nào đó được bật mở, anh liên tục gọi cô là em bé, thế nên Hoài Hâm cứ nghe đến cái tên này lại vô thức nhớ lại cảm giác lúc ấy.

Anh là thế.

Xấu xa lồ lộ, nhưng lại rất đỗi dịu dàng.

Hoài Hâm lật người lại, ngửa đầu nhìn anh, một lúc lâu sau, cô dang hai tay về phía anh, ngắn gọn ra lệnh, "Bế em."

Úc Thừa khom người, đỡ lấy eo thon của Hoài Hâm, cô thuận thế ngoặp hai chân lại ôm lấy anh, khi anh vừa đứng dậy, cô đã đu gọn lên người anh.

Để điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho cô, anh đứng ôm cô nâng nâng hạ hạ một lúc, rồi hỏi, "Xin hỏi quý cô đây muốn làm gì?"

"Em muốn đi tới sofa."

Anh ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh, nựng mặt cô một cái, "Rồi muốn làm gì tiếp?"

"Ngồi một lúc đã."

Không muốn làm gì cả, cô chỉ muốn yên lặng ngồi một lát.

Nắng chiều lưu luyến chẳng chịu rời đi, Hoài Hâm gác đôi chân trần lên đùi Úc Thừa, cặm cụi gõ bàn phím viết tiểu thuyết. Linh cảm của cô tựa như suối phun, hiếm khi nào nó lại ồ ạt kéo đến như thế, từng con chữ như được mọc thêm cánh, liên tục xuất hiện trên màn hình.

Úc Thừa cũng chẳng nhàn rỗi, anh cầm điện thoại bắt đầu check mail - dù có đang trong kỳ nghỉ phép cũng không lơ là công việc trong công ty, huống chi mọi chuyện bên phía Hong Kong lúc nào cũng cần phải để mắt tới.

Một buổi chiều nhàn nhã cứ thế trôi qua, đến giờ cơm tối, bọn họ gọi người mang đồ ăn đến tận phòng, sau đó tiếp tục ngồi trên sofa xử lý cơm tối.

Vì vẫn giữ lại phòng khách sạn này, nên hai người chỉ soạn vài món đồ dùng cần thiết rồi xuất phát đến homestay đã đặt trước.

Phong cảnh bên ấy đẹp cực kỳ, hai người họ vốn đã lên lịch trình sẽ ở lại đây hai ngày một đêm, nhưng kế hoạch bất ngờ thay đổi, coi như đã phí mất cả ngày hôm nay.

Sang đến nơi cũng đã hụt mất thời gian ngắm cảnh đẹp nhất, Hoài Hâm lại tiếp tục vùi vào sofa, cất giọng đề nghị, "Mình xem phim nhé anh."

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, hàng mi dài khẽ chớp, lọn tóc xoăn bên tai trông đáng yêu một cách khó hiểu.

Úc Thừa hiển nhiên chẳng phản đối, anh hôn lên khoé môi cô, rồi cầm remote mở TV.

TV ở homestay không có nhiều phim để chọn như ở nhà, nhưng có thể kết nối với điện thoại. Thế là Hoài Hâm đặt máy tính sang một bên, chọn bộ Một thuở tình thơ.

Flipped, bộ phim kể lại câu chuyện tình dưới cây tiêu huyền của một cặp đôi gà bông.

Kỹ thuật quay vô cùng đặc biệt, theo lối tự thuật của ngôi thứ nhất, hơn nữa còn dùng góc nhìn của hai nhân vật để cùng miêu tả một sự việc, vì có cảm nhận khác nhau nên tất nhiên sẽ có hiểu lầm, bên cạnh đó cũng xen kẽ những cảnh ngọt ngào và ấm áp.

Khiến Hoài Hâm nhớ nhất chính là phân cảnh Juli ngồi trên cây tiêu huyền, cô nhóc nói rằng mình có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn đang mở ra trước mắt, ánh hoàng hôn đỏ rực như nhuộm cả một góc trời, dường như những đám mây ở đường chân trời cũng đang bốc cháy.

"Nhiều người đã quen sống trong thế giới bình lặng, trong nhung lụa hay là sự hào nhoáng. Cho đến một lúc nào đó họ gặp được một người thật sự toả sáng, và khi ấy, họ sẽ thấy không có bất cứ ai có thể so sánh được."

Có lẽ là thế.

Có đôi khi rung động chỉ là một cảm giác trong nháy mắt. Đối với Hoài Hâm, đó cũng chính là khoảnh khắc khi cô ngẩng đầu nhìn về phía Úc Thừa trong phòng họp hôm ấy.

Xem hết bộ phim, Hoài Hâm vẫn còn đắm chìm trong cảm giác bồi hồi đến tận vài phút, cô nhìn sang người bên cạnh một lúc, anh nhoài người sang, dịu dàng phủ xuống môi cô.

Đây là một nụ hôn không hề mang theo bất cứ ham muốn nào, một nụ hôn như biến mất khỏi thế giới hiện tại, quay về sự ngây thơ trong sáng của thuở còn thơ.

"Hoài Hâm." Úc Thừa gọi tên cô.

"Dạ?"

Đôi mắt sâu thẳm chất chứa một loại tình cảm dịu dàng, anh nhìn xoáy sâu vào mắt cô, "Chỉ muốn cho em biết rằng, ở bên cạnh em, anh thật sự rất vui."

***

Jeongie:

Những phân cảnh "tắt đèn" thế này có thể khiến trí tưởng tượng của toy bay vọt lên ngọn cây, chẳng hạn như, cửa sổ sát sàn phủ một lớp sương mù không phải vì đọng nước mưa... =)))))