Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 63




Vì tối hôm qua không được nghỉ ngơi đầy đủ, thế nên hôm nay sau khi lên giường, Úc Thừa rất săn sóc chỉ ôm cô mà ngủ. Song, có lẽ ban ngày đã ngủ đủ giấc, nên đến nửa đêm, Hoài Hâm lại giật mình tỉnh giấc.

Cô vô thức lần tay sang chỗ nằm bên cạnh, không có người.

Ga giường nhăn nhúm chỉ còn sót lại chút nhiệt độ khi gió thổi qua, cơn buồn ngủ của Hoài Hâm đã vơi đi đôi chút, cô bèn ngồi dậy.

Tấm chăn mỏng trượt khỏi đầu vai, như có cảm ứng, xuyên qua tấm rèm thưa màu vàng nhạt, ánh mắt cô bắt trọn bóng dáng cô độc đang tựa lên lan can bên ngoài ban công của người đàn ông.

Hơn hai giờ sáng, anh chỉ khoác hờ một chiếc áo khoác mỏng, đứng bên ngoài gọi điện thoại. Có lẽ là sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cô nên anh hạ giọng rất thấp.

Qua một lúc lâu sau, anh mới buông điện thoại xuống.

Úc Thừa đưa lưng về phía cô nên Hoài Hâm không nhìn rõ nét mặt của anh. Nhưng cô có thể thấy rất rõ những sợi khói lượn lờ lan toả, ngay sau đó mấy ngón tay anh kẹp lấy đốm lửa kia, đưa lên miệng rít một hơi, rồi lại thong thả nhả ra một làn khói.

Trong ánh lửa lập loè, Úc Thừa đưa mắt nhìn về phía xa xăm, cả người như chìm vào màn đêm tối tăm, toát lên vẻ cô độc khó tả.

Trông thấy hình ảnh này, Hoài Hâm lại nghĩ, có lẽ lúc này anh cũng không muốn bất cứ ai đến quấy rầy mình.

Lòng anh nặng nề tâm sự, có lẽ là do có quá nhiều thứ để lo, trên vai gánh vác bao nhiêu chuyện lớn nhỏ. Gánh nặng ấy quá lớn, lớn đến độ khiến khoảng cách giữa anh và mọi người dần trở nên xa hơn.

Ngay lúc này, Hoài Hâm bỗng chốc tỉnh táo trở lại, lý trí cũng đã ùa về.

Cả ngày hôm nay bọn họ cứ quấn quýt bên nhau, sự ngọt ngào và ấm áp dịu dàng như len lỏi phủ lấy cả con tim, khiến cô trong một tích tắc nào đó đã nảy sinh ý nghĩ muốn được vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

Nhưng bây giờ, cô đã tỉnh táo lại. Con người một khi đã nổi lòng tham thì rất dễ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Cửa ban công không được đóng chặt, làn gió rón rén len qua khe hở, thổi vào trong phòng khiến đầu óc Hoài Hâm càng thêm tỉnh táo.

Vì vừa trải qua thân mật da thịt nên cô mới ngỡ rằng hai người đã gần nhau hơn, hơn nữa với nền tảng tình cảm vốn có trước đó, việc cô nảy sinh ảo giác cũng quá đỗi bình thường.

Nhưng sự thật là, bọn họ không phải là đôi tình nhân đang trong thời kỳ cuồng nhiệt, mà chỉ là hai con người cảm mến nhau và tự nguyện lên giường với nhau. Có lẽ, trên phương diện tình cảm, bọn họ vẫn "cần" nhau ở một mức độ nhất định, nhưng nếu chỉ vì một câu nói "Ở bên em anh thấy rất vui" của anh mà cô đã tước vũ khí đầu hàng, thì đó chính là một hành động cực kỳ ngu ngốc.

Cô vẫn chưa giành được chiến thắng cuối cùng, cô không thể lơ là.

Có thể tận hưởng, nhưng vẫn phải có chừng mực; có thể phóng túng, nhưng không thể chìm đắm quá sâu.

Hoài Hâm lại nằm xuống giường, nhìn đăm đăm lên chùm đèn pha lê đã tắt ngúm trên trần nhà.

Sau khi giũ bỏ nỗi lo trong lòng, cô thấy dường như mình cũng đã nhẹ nhõm hơn.

Lúc Úc Thừa trở vào phòng, người trên giường vẫn còn đang say giấc nồng. Anh vừa mới nhận một cuộc điện thoại từ Hong Kong, gương mặt ánh lên vẻ mỏi mệt.

Người đàn ông khẽ khàng nằm lên giường, nhưng vừa mới ngả người xuống, cô đã quấn lấy tấm chăn trở mình một cái, rồi cuộn tròn lăn vào lòng anh.

"Sao rồi anh?" Giọng Hoài Hâm mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, Úc Thừa vỗ nhẹ lên vai cô, trấn an, "Không có gì, em ngủ đi."

Mùi thuốc lá trên người anh không nồng như cô nghĩ, trái lại chỉ thoang thoảng, có lẽ anh đã nán lại ở bên ngoài một lúc mới trở vào phòng. Đúng là một người đàn ông tinh tế đến từng chi tiết.

Hoài Hâm chầm chậm khép đôi mắt lại, khoé môi hơi nhếch lên, trở tay nắm chặt mấy ngón tay anh như muốn an ủi, thỏ thẻ, "Anh ngủ ngon."

Một đêm ngon giấc.

...

Sáng sớm hôm sau, hai người thức dậy trong tiếng chim hót líu lo.

Buổi sáng, họ đến bãi biển Hắc Sa, tranh thủ trời còn sáng chụp được biết bao nhiêu là ảnh đẹp. Úc Thừa mang theo chiếc máy ảnh DSL của mình, bên trong máy vẫn còn giữ tấm ảnh anh chụp cho Hoài Hâm bên hồ Sữa khi ở Đạo Thành.

Thật ra khi ấy là cô cố ý.

Rõ ràng là cô có máy ảnh của riêng mình, nhưng cứ nhất quyết lấy máy anh chụp.

Hoài Hâm đoán có lẽ Úc Thừa cũng đã biết, nhưng anh vẫn luôn dung túng cho mấy trò vặt này của cô.

Bữa trưa được giải quyết ở một nhà hàng món Bồ Đào Nha chính tông gần đó, cá mòi nướng, cơm gà nướng, và cả món cá tuyết muối chiên cùng khoai tây và hành tây toả ra hương thơm nức mũi.

Đến chiều bọn họ đến tham quan thêm những địa điểm khác, nhà thờ Thánh Đa Minh và tháp Macao, sau đó quay trở về khách sạn Wynn. Hai người vốn đã bàn với nhau tối nay sẽ ăn tối trong trung tâm thương mại, nhưng Phó Đình Hựu đột nhiên tìm anh, thông báo rằng một người chú của anh ấy đã đến Macao, bảo Úc Thừa nên đến gặp làm quen.

Úc Thừa đặt điện thoại xuống, ôm lấy Hoài Hâm từ phía sau vô cùng tự nhiên, anh cất giọng trầm thấp, "Anh xin lỗi, vốn dự định cùng nhau nghỉ phép, nhưng anh lúc nào cũng bận rộn công việc."

Cô biết những chuyện này rất quan trọng đối với anh. Những người này, những việc này vốn là một phần không thể tách rời trong cuộc sống của anh.

"Không sao đâu mà, chẳng phải anh Phó nói tối nay sẽ đến casino chơi sao?" Hoài Hâm cười, "Em đợi anh về, rồi mình cùng đi nhé."

Úc Thừa xoay người cô lại, nhìn cô chăm chú một lúc, bình tĩnh gật đầu, "Được."

Mấy hôm trước cô có nghe Phó Đình Hựu nói tối nay cả nhóm bọn họ sẽ sang casino chơi, Hoài Hâm thầm tính thời gian Úc Thừa chuẩn bị quay về, cô thay sang một bộ chiếc váy liền thân phong cách cổ điển màu đỏ rượu, ngồi trước gương bắt đầu trang điểm.

Tầm khoảng tám, chín giờ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vững vàng của người đàn ông.

Có lẽ tìm một vòng ở bên ngoài không thấy cô, nên anh đoán chắc là cô đang ở trong phòng trang điểm.

Chiếc váy màu đỏ này của Hoài Hâm là kiểu váy đuôi cá hai dây bằng nhung cùng với chi tiết thắt eo, phần váy được may xếp ly khá cầu kỳ theo kiểu hoàng gia châu Âu, tựa như một đoá hoa tường vi đang nở rộ. Đồng thời, thiết kế khoét lưng làm lộ ra tấm lưng trần trắng mịn, có thể thu hút mọi ánh nhìn.

Tiếng bước chân của Úc Thừa dừng lại ngay trước cửa.

Hoài Hâm tiếp tục đánh mắt, kiên nhẫn chờ thêm một lúc mới nghe thấy anh lên tiếng.

"Đêm nay em định mặc chiếc váy này sao?" Giọng Úc Thừa hơi trầm xuống, không rõ cảm xúc.

Lúc bấy giờ cô mới ngước lên nhìn anh, hơi nhướng mày, vẻ mặt tựa như một bé hồ ly ranh mãnh, "Đúng vậy."

Anh không đáp lại, chỉ hờ hững nhìn cô một lúc, rồi lại xoay người bước ra ngoài.

Bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng sột soạt, ngay sau đó là tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra, Úc Thừa đã tắm, cũng đã thay đồ xong xuôi.

Khi Hoài Hâm trang điểm xong rồi đi ra ngoài, người đàn ông đang ở trong phòng ngủ thong thả cài khuy măng sét. Anh mặc một chiếc gile hai hàng khuy, phần dây buộc ôm sát người làm lộ ra vòng eo cực kỳ rắn rỏi và nam tính, trông như một quý tộc Anh.

Tầm mắt hai người khẽ chạm nhau trên không trung, Hoài Hâm nhếch môi, ngồi xuống mép giường, thong thả mang giày cao gót.

Đây là một đôi giày mới tinh, cô vừa mua lúc đi dạo phố cách đây không lâu, thế nên gót giày vẫn còn khá cứng, hơi khó mang. Nhưng Hoài Hâm chẳng sốt ruột, cô đứng lên chuyển động mấy đầu ngón chân, vừa khít.

Giờ này cũng đã chín, mười giờ đêm, Hoài Hâm bèn hỏi, "Bọn họ xuống dưới hết chưa anh?"

Úc Thừa ừ một tiếng.

Hoài Hâm đi tới trước mặt anh, nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu, nũng nịu hỏi, "Hôm nay em không xinh à? Sao chẳng thấy anh khen em gì hết?"

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn xoáy vào cô giây lát, rồi anh rủ mi mắt, mỉm cười đáp, "Đẹp lắm."

Anh hơi cúi người, bờ môi kề sát bên tai cô, "Đẹp đến độ anh chỉ muốn giấu em đi, không để cho người khác nhìn thấy."

Hơi thở ấm áp khiêu khích bên gáy Hoài Hâm ngứa râm ran, một màu đỏ ửng lan rộng ra. Hoài Hâm chưa kịp lên tiếng, đã thấy Úc Thừa hờ hững cầm áo vest đang vắt trên khuỷu tay phủ lên người cô.

Bả vai và phần lưng lộ ra bên ngoài đều đã được che lại, Úc Thừa không nói lời nào ôm lấy cô bước ra ngoài.

"..."

Đúng là tính chiếm hữu của đàn ông, Hoài Hâm gắng nhịn cười.

Lúc xuống đến casino đã có năm, sáu người đang chơi poker, thấy Úc Thừa dẫn người bước vào, ai nấy đều vội vàng nhường chỗ.

Hoài Hâm lẳng lặng đảo mắt quan sát một vòng, mấy người ngồi ở đây đều là những gương mặt thân quen mà cô từng gặp trong bữa tiệc trước đó, mọi người đều đang nói chuyện với Úc Thừa, ngay cả Diệp Hồng cũng có mặt.

Vừa nhìn thấy cô, Diệp Hồng thoắt cái đã biến sắc, Phó Đình Hựu bị bao vây giữa đám người, lạnh nhạt đưa mắt về phía anh ta ra hiệu.

Sắc mặt Diệp Hồng lại càng khó coi hơn, ánh mắt cứ chần chừ đảo qua đảo lại giữa Hoài Hâm và Úc Thừa, sau đó anh ta cắn răng, mời Úc Thừa một điếu thuốc trước mặt bao người, "Anh Thừa, chuyện trước đó là lỗi của tôi, xin anh chớ để trong lòng."

Mọi người đều đổ dồn hết sự chú ý sang phía bên này, cũng chẳng còn ai buồn ném chip, chỉ tập trung hóng kịch hay.

"Sao đấy?"

Úc Thừa bắt chéo chân, chẳng thèm để ý đến Diệp Hồng, bàn tay đối phương cứng đờ giữa không trung, anh ta lúng túng giải thích, "Tôi... đã đắc tội anh Thừa."

Lúc này Úc Thừa mới ngước lên, ánh mắt lạnh như băng, "Người cậu nên xin lỗi không phải là tôi."

Xung quanh vang lên tiếng xì xầm bàn tán, Diệp Hồng hít sâu vài hơi, rồi quay sang nhìn Hoài Hâm.

"Cô Lisa." Anh ta chật vật lên tiếng, "Lúc trước là tôi đắc tội cô, hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô."

Cậu ba của tập đoàn Long Hanh bình thường kiêu ngạo thế nào, nhưng bây giờ lại thận trọng, khúm núm như thế, khiến người ta không khỏi cảm thán thói đời đúng là nghiệt ngã.

Hoài Hâm chống cằm hững hờ nhìn anh ta, bình thản đáp lại, "Không có gì."

Lúc này Úc Thừa mới khẽ rướn môi, nhận lấy điếu thuốc trên tay Diệp Hồng.

Diệp Hồng thấy thế, vội vàng nhoài người sang châm lửa giúp anh.

Hoài Hâm trông thấy Diệp Hồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hàng mi rủ xuống giấu đi vẻ u ám nơi đáy mắt, mấy người ngồi bên cạnh đều ngồi yên bất động, hoặc trầm tư hoặc hóng trò hay. Mùi thuốc lá từ phía bên cạnh thoang thoảng lướt qua, Hoài Hâm nheo mắt, đôi mắt cũng cụp xuống vờ như không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt đang cuồn cuộn trên bàn rượu này.

Úc Thừa rít vài hơi thuốc, lại chơi một ván bài, anh ôm vai Hoài Hâm, dán vào bên tai cô thì thầm, "Cược thay anh đi."

Mức cược nhỏ nhất là bốn ngàn, phẩy tay một cái là bay hơn mười ngàn, Hoài Hâm kinh ngạc, "Em sao?"

Úc Thừa cười khẽ, uể oải nhìn xuống, "Ừm, em đấy."

Hoài Hâm ngẫm nghĩ, rồi lại nhoài người sang, rủ rỉ với anh, "Chẳng may em thua sặc máu thì sao?"

Cô không phải không biết chơi, nhưng chơi với bạn bè trong trường toàn là chơi chip ảo, chưa bao giờ động đến tiền thật, nghĩ một hồi mặt mày cô lại nhăn tít.

Úc Thừa nhướng mày, bâng quơ hỏi cô, "Em sợ thua à?"

Lời này như mang theo chút hứng thú, không biết anh đang ám chỉ điều gì, nhưng đã thành công kích thích máu hiếu thắng trong người Hoài Hâm, cô im lặng gom đống chip trước mặt Úc Thừa sang chỗ mình.

Anh mỉm cười, dịu dàng lên tiếng, "Em cứ việc chơi, dù thắng hay thua anh đều chịu hết."

Trò này quan trọng là tính xác suất, nhưng Hoài Hâm chưa từng nghiên cứu đến mấy thứ này, "khẩu vị rủi ro"* của cô chỉ ở mức trung bình, không có máu liều nhưng cũng không đến nỗi quá mức bảo thủ, sau vài ván bài thì số lần thắng thua vẫn nằm trong mức cân bằng.

* Khẩu vị rủi ro (Risk Appetite) là mức độ chấp nhận rủi ro mà nhà đầu tư (cá nhân hoặc tổ chức) sẵn sàng chấp nhận để theo đuổi các mục tiêu của mình.

Kết quả này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Hoài Hâm, cô dần dần cảm thấy hứng thú, cũng lớn gan hơn, bắt đầu ra bài linh hoạt hơn.

Sau khi thua liên tục hai ván, Hoài Hâm lại thắng được một ván. Lần này, cô không những gỡ lại được tiền thua của hai ván trước, mà còn thắng rất đậm.

Cô đổi sang tiền mặt mà tính, tầm phải hơn mấy chục ngàn rồi.

Phó Đình Hựu chỉ cười không nói, anh Mạnh ngồi kế bên anh ấy thì nhướng mày trêu, "Cô Lisa đây đúng là tài không đợi tuổi."

Diệp Hồng nghe thấy thế thì hơi khựng lại, cúi gầm đầu không đáp.

Hoài Hâm nhìn về phía bọn họ, khiêm tốn nói, "Nhờ may mắn thôi ạ."

Đang nói chuyện, cô bỗng có cảm giác bàn tay mình bị người nào đó nắm lấy, thích thú mân mê.

Ngón tay Úc Thừa vừa thon vừa dài trông rất đẹp, bụng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng cọ vào cổ tay của cô, mập mờ trêu chọc.

Lòng Hoài Hâm ngứa râm ran, toan rút tay về, nhưng lại bị anh siết chặt hơn.

Cô đành mắt nhắm mắt mở mặc anh nghịch ngợm, có điều, mấy ván bài sau cô chỉ đặt mỗi tay trái lên bàn.

Mấy người trên bàn bài đều hút thuốc, có hơi ngột ngạt, xem ra ván này sắp sửa đi đến hồi cuối rồi, anh Mạnh đề nghị uống rượu, cả đám lại ồn ào đồng ý.

Hoài Hâm đứng dậy.

Áo vest Úc Thừa vẫn còn đang khoác trên người cô, Hoài Hâm nghiêng người thì thầm với anh, "Em vào phòng vệ sinh một lát nhé."

"Ừm." Úc Thừa hỏi, "Có cần anh đi cùng em không?"

Hoài Hâm lắc đầu, mấy người Phó Đình Hựu đang chuẩn bị dời "sân", Úc Thừa bèn dặn dò cô, "Em chú ý an toàn, xong rồi thì nhớ gọi cho anh."

Xung quanh như chìm trong khung cảnh náo nhiệt, tiệc rượu phòng hoa, xa hoa truỵ lạc, cô đi xuyên qua khu vực này, lại đi thêm một đoạn nữa mới tìm thấy nhà vệ sinh.

Hoài Hâm dặm lại lớp trang điểm, lẳng lặng ngắm nhìn mình trong gương một lúc lâu, sau đó xoay người cất bước ra ngoài.

Cô lần theo trí nhớ ban nãy mà tìm đường trở về, nhanh chóng quay lại trước cửa ra vào của khu casino.

Mọi thứ ở nơi này quả thật vô cùng mới mẻ đối với Hoài Hâm. Vừa mới nhìn lướt một vòng đã thấy rất nhiều nhà hàng và khu shopping san sát nhau, cô không vội liên lạc với Úc Thừa, tự mình đi lòng vòng một lúc.

Tuy nhiên, chỉ một lát sau, Úc Thừa đã gửi tin nhắn Wechat hỏi cô đang ở đâu, còn gửi tên quán bar mà bọn họ đang ngồi sang cho cô.

Hoài Hâm dựa theo số phòng mà anh gửi tìm thẳng đến chỗ bọn họ ngồi, từ xa đi tới đã trông thấy một nhóm người ngồi thành một vòng tròn, nam nữ đều đủ cả.

Ngoại trừ mấy gương mặt vừa nãy, bọn họ còn gọi thêm rất nhiều người. Lúc đánh bài họ không thích đàn bà ngồi bên, nhưng khi uống rượu thì phải có người tiếp.

Úc Thừa đang ngồi trong một góc, vị trí bên trái để trống, có vẻ là giữ lại cho cô. Nhưng Hoài Hâm lại nhìn kỹ một lần nữa, chợt phát hiện người ngồi phía bên phải anh là một cô gái trang điểm khá công phu, vóc dáng cực kỳ xinh đẹp.

Hoài Hâm toan bước sang, bỗng thấy cô gái kia khẽ vỗ vai Úc Thừa, mỉm cười quay sang trò chuyện với anh.

Trong quán bar quá ồn nên không thể nghe rõ hai người bọn họ nói gì, cô gái kia nghiêng người kề sát người anh, phần ngực trắng như tuyết dưới lớp áo khẽ phập phồng run run.

Hoài Hâm mím chặt đôi môi, xách váy bước vào trong, ngồi xuống bên cạnh Úc Thừa.

Người đàn ông phát hiện ra cô ngay lập tức, hơi thở nhẹ nhàng phả đến, "Sao lại đi lâu thế? Anh còn tưởng em bị lạc đường."

"Không, em đi lòng vòng thôi."

Hoài Hâm lột áo vest đang khoác trên vai xuống, ném trả lại cho Úc Thừa.

Úc Thừa thoáng ngớ người, nhích lại gần cô, "Sao thế em?"

Hoài Hâm cầm một ly shot lên nốc cạn một hơi, mỉm cười nhìn anh, "Nóng quá."

Hai người chỉ nói vài câu, nhưng lại thu hút không ít sự chú ý từ mọi người xung quanh.

Bọn họ đã gặp Hoài Hâm từ tối qua, nhan sắc vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lúc nào cũng khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Hôm nay cô lại mặc một chiếc váy đỏ, còn rực rỡ hơn cả ngày hôm qua, quả thực đẹp đến mức ai cũng phải ngắm nhìn.

Nhưng lúc người ta bước vào, trên người còn khoác áo vest của Úc Thừa, những người có mặt ở đây dù có ý đồ gì cũng không dám thể hiện lồ lộ ra mặt, chỉ lẳng lặng dò xét, suy đoán mối quan hệ giữa hai người.

Trái lại, Phó Đình Hựu là người lên tiếng trước, "Đêm nay mọi người phải chơi vui vẻ đấy, không say không về."

Nhờ anh ấy mở lời, bầu không khí dần dần trở nên sôi nổi hơn, cả đám nâng ly mời rượu lẫn nhau.

Cô gái ngồi bên phải Úc Thừa tên là Linda, Hoài Hâm nghe Mạnh Chí Thành gọi cô ta như thế. Cô thầm cười khẩy - Ngay cả cái tên cũng na ná nhau.

Ban đầu Linda vốn còn kiêng dè Hoài Hâm, nhưng sau khi thấy cô ngồi xuống cũng chẳng có hành động thân mật gì với Úc Thừa thì lại càng yên tâm hơn.

"Chỉ uống mỗi rượu không thì chán lắm, chi bằng chúng ta chơi trò gì vui hơn nhé?"

Người lên tiếng là Lương Triều, và Macao chính là địa bàn của anh ta, gia đình chuyên kinh doanh casino, dù quan chức lớn hay người quyền thế gặp anh ta đều nể tình chào một tiếng. Phép vua thua lệ làng, mấy cậu ấm nhà giàu có mặt ở đây ít nhiều cũng nể mặt anh ta.

Lương Triều đảo mắt nhìn lướt qua mấy cô gái trong phòng, nhướng mày cười, "Ở đây toàn là mỹ nhân, nhưng cứ ngồi một chỗ thì chẳng vui gì. Mọi người phải làm quen với nhau cả chứ, thế nên, chúng ta chơi trò đổi bạn cặp cho nhau đi, mọi người thấy sao?"

Ở trong giới này, đừng nói chỉ đổi bạn cặp, ngay cả trò đổi người yêu cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.

Đám đàn ông nhàn nhã tựa vào sofa uống rượu, trông ai cũng có vẻ điềm tĩnh thản nhiên, nhưng thực ra bọn họ chỉ đang chờ mấy người quyền cao chức trọng trong đám lên tiếng. Thậm chí còn âm thầm lựa chọn mục tiêu cho mình trước.

Hoài Hâm bỗng động đậy, Úc Thừa lại nhích đến gần cô, "Tiểu Hâm."

Anh rất ít khi gọi cô như thế, Hoài Hâm quay mặt sang, nhướng mày nhìn anh, hỏi bằng khẩu hình miệng, "Sao thế?"

Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt người đàn ông cũng trở nên khó đoán, anh nói, "Nếu em không thích, chúng ta có thể về."

Hoài Hâm nhìn anh vài giây, rồi lại lắc đầu cười đáp, "Chỉ là một trò chơi mà thôi, em chẳng nhỏ nhen đến thế."

Cô tỏ vẻ thờ ơ, Úc Thừa cũng không nói nữa, tuy nhiên, ánh mắt nhìn cô chợt tối sầm lại.

Lương Triều chọn đổ xúc xắc để đổi bạn cặp, sắp xếp ngẫu nhiên theo số điểm. Khi công bố kết quả, có người vui cũng có kẻ sầu. Ai tìm được người mình chấm từ trước thì hiển nhiên sẽ vui, nhưng nếu người mình ưng ý bị người khác đoạt mất thì chắc chắn chẳng vui vẻ gì.

Bất ngờ là, người được ghép đôi với Hoài Hâm chính là Phó Đình Hựu, Hoài Hâm thấy thế cũng yên tâm phần nào. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô lại trông thấy Linda đã ngồi xuống chỗ của mình lúc nãy, bắt đầu trò chuyện với Úc Thừa.

Hoài Hâm vội vàng cụp mắt, không nhìn bọn họ nữa.

Phó Đình Hựu ân cần đưa cho cô một ly rượu, cười nói, "Chúng ta có thể tâm sự một chút, xem như giết thời gian."

Hoài Hâm cười gượng chạm ly với anh ta, một lúc sau lại lên tiếng hỏi, "Anh Phó chắc hẳn là rất quen thuộc với những trường hợp này nhỉ?"

Động tác trên tay Phó Đình Hựu chợt khựng lại, dường như anh không hiểu ý cô, "Sao cơ?"

Hoài Hâm không biết phải miêu tả cảm xúc của mình hiện giờ thế nào. Cô chỉ có thể nói rằng, khi đặt bản thân vào nơi náo nhiệt như thế này lại không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô thấy mình giống như một người ngoại tộc, hoàn toàn lạc lõng với mọi người xung quanh.

Mấy trò trong tiệc rượu của Nhiêu Dĩ Kiệt cũng đã đủ khiến cô "dị ứng", càng đừng nói đến bữa tiệc rượu ở Macao này. Hoài Hâm chợt nhận ra, đến khi Úc Thừa càng lên cao, khi anh lấy lại những thứ thuộc về mình, anh sẽ thường xuyên qua lại với những người này - những tay chơi chỉ xem hôn nhân và bạn gái là đồ chơi.

Những người ngồi đây, liệu có ai cũng giống như cô, đều khát khao một tình yêu chung thuỷ và duy nhất hay không?

Nếu nghe thấy suy nghĩ của cô, e là bọn họ sẽ cảm thấy chuyện này hoang đường lắm nhỉ?

Ngay chính bản thân cô cũng thấy hoang đường nữa là, Hoài Hâm nhún vai, mỉm cười lắc đầu, "Không có gì."

Có lẽ cô chỉ không muốn tìm hiểu sâu thêm về thái độ của Úc Thừa.

Quan hệ hiện tại giữa cô và anh là gì? Bọn họ thậm chí còn chưa phải là người yêu của nhau. Cô có khác gì những cô gái bị tuỳ tiện trao đổi ở bữa tiệc này đâu?

Phó Đình Hựu nhìn cô chăm chú vài giây, bỗng nhiên thở dài một tiếng, nom có vẻ không biết phải làm sao.

"Đây là điều tất yếu, không phải chuyện quen hay không quen." Anh ấy nói, "Nhưng có vài người chỉ xem nó như trò xã giao, cũng có số ít người xem nó như một phần của cuộc sống."

"..."

Hoài Hâm lơ đãng đưa mắt về phía đối diện, nơi Linda đang ngồi kia.

Cô muốn biết Úc Thừa đang làm gì, nhưng lại bất cẩn rơi vào ánh mắt sâu hun hút của anh.

Anh đang nhìn cô.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, Hoài Hâm điều chỉnh lại cảm xúc, nhếch môi mỉm cười với anh.

Cô nhìn về phía Phó Đình Hựu, hỏi anh ấy thêm một câu hỏi cực kỳ ngây thơ, "Chẳng lẽ không có cách nào để giữ mình hay sao?"

Thực ra chính bản thân cô đã biết rõ đáp án, nhưng vì ỷ vào sự kiên nhẫn của đối phương dành cho mình, cô muốn được nghe chính miệng anh ấy trả lời.

Phó Đình Hựu mỉm cười thương xót, thành thật trả lời cô.

"Vừa nãy em đã chơi poker rồi, hiển nhiên cũng biết luật, nếu người chơi bỏ dở nữa chừng thì sẽ thua thảm hại, chỉ có những người chịu cược đến cuối cùng mới có thể giành chiến thắng." Anh ấy nói thêm, "Thế nhưng sức cám dỗ của cờ bạc chính là ở chỗ đó, nó nằm ở chỗ em không đành lòng để số tiền thua cược trước đó đổ sông đổ biển."

Vẻ mặt Hoài Hâm dần trở nên nhẹ nhõm, nương theo lời anh ấy, "Thế nên cách để giữ mình tốt nhất chính là không tham gia ngay từ đầu."

"Giỏi lắm."

Ánh mắt Phó Đình Hựu ánh lên vẻ tán thưởng, "Em đúng là thông minh như tôi nghĩ."

Hoài Hâm mời rượu anh ấy, cười tự giễu, "Con gái thông minh sẽ không bao giờ hỏi những câu như thế."

Bờ môi Phó Đình Hựu vẽ lên một đường cong, lắc đầu, "Thỉnh thoảng hỏi vài câu vô thưởng vô phạt cũng không sao."

Hai người lại rơi vào im lặng, không nói gì thêm.

Hoài Hâm nhấp hai ngụm rượu, ánh mắt lại vô thức dời đến phía đối diện. Linda đang đứng dậy lấy rượu trên bàn, vừa hay chắn mất Úc Thừa. Lúc cô ta khom người, đường cong cơ thể hiện ra vô cùng rõ ràng, ánh mắt của mấy người ngồi bên cạnh cũng nấn ná thêm vài giây.

Khung cảnh xung quanh cực kỳ náo nhiệt, người đàn ông họ Sở ngồi bên cạnh Hoài Hâm tranh thủ thời cơ bắt chuyện với cô.

Sau khi đổi bạn cặp thì chẳng ai quan tâm đó là người của ai, vì thế mấy tên đàn ông ở đây trở nên suồng sã, mượn cớ nói chuyện để tiếp cận gần hơn. Hoài Hâm nâng ly rượu, mượn cớ chạm cụng ly để kéo giãn khoảng cách với anh ta.

Anh Sở nâng ly với cô, sau đó lấy ra một hộp thuốc lá, châm một điếu, hứng thú hỏi cô, "Cô muốn hút một điếu không?"

Hoài Hâm không đáp, khoé mắt lại lướt qua vị trí đối diện thêm lần nữa, người đàn ông chẳng nói chẳng rằng chỉ lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt thoáng dao động, cô nhận lấy điếu thuốc từ tay họ Sở kia, nở nụ cười điềm đạm, "Cám ơn anh."

Ánh mắt tay họ Sở sáng bừng, mon men trò chuyện với cô.

Đối phương là người Hong Kong, lại kinh doanh ngành du lịch ở Macao, "Nếu cô có hứng thú, ngày mai tôi sẽ đưa cô ra biển chơi."

"Thật sao?" Hoài Hâm ngả người về phía sau, vén sợi tóc ra sau tai, "Nghe thích..."

Chưa kịp nói hết câu, một bóng đen bất thình lình phủ xuống ngay trước mặt cô.

Mùi Vodka nồng nặc phả xuống, Úc Thừa cúi người túm chặt lấy cánh tay cô, "Đi theo anh."

Tay họ Sở biến sắc, nhưng vẫn kiêng dè phần nào, chỉ cau mày, lạnh lùng buông câu, "Anh Thừa đây có ý gì?"

Hoài Hâm ngẩng lên nhìn Úc Thừa.

Cô biết, những trường hợp thế này nếu anh bỏ đi sẽ làm phật ý một vài người ở đây, nhưng cô lại có một suy nghĩ ích kỷ rằng anh sẽ có lựa chọn khác bọn họ.

Mà bây giờ, suy nghĩ của cô đã hạ thấp xuống rồi.

-- Chỉ cần anh đưa cô đi thôi. Những thứ còn lại cô không muốn so đo nữa.

Úc Thừa mặc kệ tên họ Sở này, chỉ nắm tay Hoài Hâm mạnh mẽ kéo cô đứng dậy.

Mọi người có mặt ở đây đều đổ dồn ánh mắt về phía bên này, ngay cả Phó Đình Hựu cũng không giấu được vẻ kinh ngạc trên gương mặt.

"Xin lỗi mọi người." Úc Thừa nở nụ cười lịch sự, anh cụp mắt, nhìn Hoài Hâm một lúc lâu, rồi bỗng lên tiếng, "Lúc nãy tôi và bạn gái cãi nhau nên đã làm cô ấy giận."

Trái tim Hoài Hâm hẫng mất một nhịp, ngay sau đó nó bắt đầu điên cuồng nhảy nhót trong lồng ngực.

***Jeongie:

Sau chương này mới xem như là chính thức làm người yêu của nhau này.